Trọng Sinh Lâm Động Chi Tung Hoành Vũ Động

Chương 64: Đến Muộn.

"Linh bảo đã thuộc về ta,có hạ tinh huyết lạc ấn hay không còn phải hỏi ngươi hay sao",..Lâm Động nhìn vương bàn cười nhạt nói,vương bàn đối với hắn không có chút sức uy hiếp nào,chỉ là không muốn bại lộ thực trước đám người của bốn dòng họ lớn,nên Lâm Động mới bỏ qua cho vương bàn,nếu ở đây không có những người khác,thì vương bàn đã là một cái xác từ lâu rồi.

"Ngươi đang muốn chết",..vương bàn nghiến răng nghiến lợi hai mắt sát khí dường như thực chất nhìn Lâm Động nói. Hắn nhìn quang diễm nhận bàn có mấy phần ảm đạm trong tay,lại nhìn thiên lân cổ kích trong tay Lâm Động,hắn cùng Lâm Động thực lực không sai lệch lắm,nhưng quang diễm nhận bàn của hắn lại bị hao tổn,như vậy cổ kích trong tay Lâm Động phải là một trung cấp linh bảo,nghĩ tới đây trong mắt vương bàn càng thêm tham lam và oán độc nhìn Lâm Động.

"Vương bàn đại ca",..lúc này nhưng linh bảo còn lại cũng đã có chủ nhân của mình,mọi người đều bị âm thanh giao đấu vừa rồi của Lâm Động và vương bàn thu hút sự chú ý,đám người vương thị nhìn thấy quang diễm nhận bàn của vương bàn bị Lâm Động đánh bật lại một màn kinh ngạc thốt lên.

"Lâm Động",..bên Lâm thị,Lâm Khả cũng khó có thể tin khẽ kêu một tiếng,từ lúc vào mộ phủ tới giờ nàng vẫn chưa từng thấy Lâm Động xuất hiện,không ngờ lúc này gặp lại Lâm Động lại cùng vương bàn tranh đoạt linh bảo.hơn nữa còn giành chiến thắng.

"Lâm Khả hắn là ai",..đào lão thấy Lâm Khả kinh hô nghi hoặc hỏi.

"Hắn là Lâm Động,người mà ta đã nhắc đến với đào lão lần trước"...Lâm Khả đáp.

"A,là hắn",..đào lão càng kinh ngạc hơn,lần trước Lâm Khả truy đuổi đám người tống đao trở về đã từng nhắc với lão về phân gia viêm thành xuất hiện một thiên tài,tuổi trẻ nhưng thực lực không kém gì nàng,lúc đó lão còn nghĩ là Lâm Khả nâng cao Lâm Động,nhưng bây giờ xem ra Lâm Động còn mạnh hơn Lâm Khả phán đoán,bởi vì Lâm Động có thể thành công từ tay vương bàn có quang diễm nhận bàn thành công cướp đoạt linh bảo.

Vương bàn tham lam nhìn cổ kích trong tay Lâm Động nhưng chần chờ không dám tấn công,hắn và Lâm Động thực lực ngang bàng,nhưng đẳng cấp linh bảo lại chên lệch,nếu còn tiếp tục đánh,quang diễm nhận bàn của hắn chắc chắc sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

"Người này đã đạt được linh bảo hình thương cùng ra tay giết hắn",..vương bàn quay sang đám người vương thị quát lớn.

Vương Bàn hiển nhiên có địa vị không thấp trong dòng họ Vương, thấy hắn quát lớn, trong mắt đám người còn lại xuất hiện hàn mang, dòng họ Vương hành sự vốn ương ngạnh, càng trẻ tuổi càng liều lĩnh, loại chuyện này không phải là lần đầu tiên.

Nhìn thấy hơn 10 người của dòng họ Vương dùng ánh mắt bất thiện nhìn mình, ánh mắt Lâm Động cũng hơi có vẻ băng lãnh,trong lòng Lâm Động dần nổi lên sát ý,tay nắm thiên lân cổ kích,một cổ nguyên lực càng thêm cường đại truyền vào trong,nhất thời cổ kích ong minh liên tiếp khí thế phát tán càng thêm sắc bén.

"Vương Bàn, các ngươi muốn làm gì?!"

Nhưng mà vào lúc này đột nhiên có một tiếng quát lạnh lùng vang lên, Lâm Động nhìn thấy đám người Lâm Khả đang kéo tới.

Lâm Khả đi đầu đoàn người, nàng đưa mắt nhìn vào Thiên Lân Cổ Kích trong tay Lâm Động, còn trên mặt đám người Lâm Phong lại hiện lên sự hâm mộ, nuốt nước miếng, chỉ có Lâm Khả là bình thường, nhưng mà nàng vẫn vô cùng kinh ngạc khi thấy Lâm Động có được bảo bối bực này.

'Lâm Khả ngươi cũng muốn xen vào việc của người khác",..thấy Lâm Khả tiến tới,vương bàn sắc mặt lạnh lùng nói.
"Lâm Động là người của dòng họ Lâm chúng ta, đâu thể để cho các ngươi nói muốn giết là giết!"

Lâm Khả quay đầu, nhìn về phía Vương Bàn, lạnh lùng nói.

"A? Ta chưa từng nghe nói tới trong dòng họ Lâm có người nào tên là Lâm Động!"

Nghe vậy, Vương Bàn sắc mặt hơi u ám, chợt cười lạnh nói.

"Lâm Động tuy chỉ là người của chi lẻ, nhưng cũng miễn cưỡng là người của dòng họ Lâm."

Lâm Phong ở một bên đột nhiên mở miệng nói.

"Hắc hắc, người của chi lẻ? Lâm Khả, giá trị của dòng họ Lâm bị hạ xuống từ lúc nào vậy? Ngay cả người của chi lẻ giống như một con kiến hôi mà các ngươi cũng có thể nói là người của dòng họ?"

Nghe thấy Lâm Phong nói như thế, Vương Bàn cười quái dị, nói.

Lâm Khả quay đầu hung hăng liếc mắt nhìn Lâm Phong, sau đó thản nhiên nói:

"Điều này không cần ngươi quan tâm, cho dù thế nào thì hắn cũng mang họ Lâm, được rồi, các ngươi muốn ở trước mặt ta giết hắn thì cần phải hỏi đao kiếm của ta có đồng ý hay không."

Trong khi nói chuyện, ngọc thủ của Lâm Khả đã vung lên, hai thanh đao kiếm bay lượn quanh thân, thanh kiếm kia thì Lâm Động đã nhìn thấy, chính là Toái Băng Kiếm, còn một thanh đao màu hơi đỏ mang theo một cỗ linh khí cường đại thì hơi giống Linh Bảo hình đao vừa rồi, khả năng là nàng đã đoạt được Linh Bảo hình đao.

"Keng!"

Thấy thanh đao kiếm của Lâm Khả tỏa ra ba động kinh người, sắc mặt Vương Bàn trở nên cực kỳ khó coi, hắn không ngờ cái thanh Linh Bảo hình đao lại rơi vào trong tay Lâm Khả, từ giờ hắn không còn là đối thủ của Lâm Khả khi mà nàng có hai thanh Linh Bảo, hơn nữa, ở bên cạnh còn có Lâm Động cầm Thiên Lân Cổ Kích chờ chực.

Căn cứ vào tình hình hiện giờ, bên hắn không chiếm được lợi thế.

"Đồ khốn, ngươi chờ đó cho bản thiếu gia, đồ của ta không dễ đoạt như vậy!"

"Bản thiếu gia sớm muộn cũng bắt ngươi nhổ ra!"

Thế cục không bằng người, Vương Bàn đành phải nuốt sự tức giận trong lòng xuống, tàn bạo liếc mắt nhìn Lâm Động, sau đó phất tay áo đi về một phía của đại điện, người của dòng họ Vương cũng không cam lòng đi theo.

Nhìn thấy đám người vương bàn rời đi,Lâm Động thu hồi thiên lân cổ kích,đi đến trước người Lâm Khả chấp tay nói.

"Đa tạ"

"Không có gì,cùng là người trong gia tộc,với lại lần trước ngươi đã cứu ta",..Lâm Khả cười thản nhiên nói.

"Được rồi,bọn ta dự định tiến sau vào cùng Lâm Lang Thiên đại ca hội họp,ngươi có muồn đồng hành cùng bọn ta không",..Lâm Khả nhìn Lâm Động nhiệt tình mời chào nói.

"Cái này thì thôi,ta quen hành động một mình rồi,hơn nữa đi cùng các ngươi chưa chắc sẽ an toàn",..Lâm Động không hai mắt đảo qua người Lâm Phong lạnh nhạt nói. Tên này lúc nãy đã âm thầm nhắc nhở vương bàn ra tay với hắn,nếu còn cùng đồng hành Lâm Động không dám chắc mình có thể nhịn được mà không ra tay giết Lâm Phong.

"Được rồi,ngươi cẩn thận chút"..nhìn thấy ánh mắt của Lâm Động,Lâm Khả lập tức hiểu rõ,chỉ đành thở dài nói.

Lâm Động cũng không nói nhiều,xoay người tiến vào thông đạo.

"Hừ,tiểu tử thật cuồng vọng,để xem hắn gặp lại đám người vương thị kia còn ai có thể cứu hắn",..Lâm Phong thấy Lâm Động không kiêng dè nói rõ như vậy hừ lạnh một tiếng nói.

"Câm miệng!"

Hắn vừa mới dứt lời, Lâm Khả đã quay đầu, lạnh lùng nói:

"Lấy thực lực của Lâm Động, Tộc Hội hai năm sau nhất định sẽ có thành tích tuyệt vời, tiền đồ của hắn lúc đó sẽ không thể dự đoán được, nếu như ngươi còn gây sự cho hắn thì phiền toái về sau ngươi tự chịu lấy!"

Bị Lâm Khả quát lớn như vậy, sắc mặt Lâm Phong lúc trắng lúc xanh, nhưng mà do ái ngại thân phận và thực lực của Lâm Khả cho hắn không dám phản bác, chỉ có thể phẫn nộ ngậm miệng lại.

Sau khi tiến vào thông đạo,Lâm Động lập tức tăng nhanh tốc độ,vì giết chết Lâm Trần,Lâm Động đã tiêu tốn rất nhiều thời gian,nếu còn tiếp tục kéo dài,thiên lân kích pháp của hắn sẽ không có rồi.

Trên đường Lâm Động vượt qua khôi lỗi trận,cũng nhận được một đầu phù khôi trung đẳng,sau đó lại tìm tới cực sát âm long tiên và một số linh dược,đạt được tất cả những thứ cần thiết,Lâm Động không hề có chút nào dừng lại nữa,một đường tiến thẳng vào nơi tận cùng của thông đạo.
Khi đến nơi sâu nhất của thông đạo,Lâm Động nhìn thấy một mãn sáng,Lâm Động không chút do dự nhảy qua.

Đi vào trong màn sáng, trước mắt Lâm Động chỉ là một không gian tối đen, sau một lát là màu đỏ đậm, hơi nóng đập vào mắt.

Lâm Động đưa mắt nhìn tình hình xung quanh, trong mắt hắn lập tức hiện lên sự kinh ngạc, bởi vì trước mặt hắn chính là một biển lửa đỏ bừng, hơi nóng cũng từ nơi này tán phát ra xung quanh.

"Biển lửa này hẳn là một đại trận,hơn nữa cấp bậc còn không thấp"...Lâm Động thầm nghĩ.
Tiểu Điêu nhìn một chút, sau đó dùng móng vuốt chỉ vào trong biển lửa:

"Kìa, mấy tên kia dường như đang bị vây khốn,hắc hắc nơi đây là một đại trận,biển lửa này thật thật giả giả khó mà đoán được,với bản lĩnh của mấy tên kia,trong thời gian ngắn khó mà qua được,Lâm Động niết bàn tâm ngươi còn có cơ hội rất lớn."

Nghe vậy, Lâm Động vội vàng đưa mắt nhìn theo, quả nhiên nhìn thấy trong biển lửa có một số bóng người đang chật vật chống lại ngọn lửa, họ chính là đám người Lâm Lang Thiên. Nhưng khiến Lâm Động thất vọng chính là Lăng Thanh Trúc không có bị vây khốn bên trong,nàng hẳn đã vượt qua đại trận vào trong rồi.

"Lâm Động cứ đi thẳng vượt qua biển lửa này,đây mới là con đường chính xác,những thông đạo kia đều là giả,đám người Lâm Lang Thiên chọn cách đó vượt qua biển lửa mới bị vây khốn,..âm thanh của Tiểu Điêu lại vang lên trong đầu Lâm Động.

"Được",..Lâm Động gật đầu thả người vọt vào biển lửa.

Lâm Động một đường đi thẳng, không được bao lâu thì ở phía trước biển lửa đột nhiên xuất hiện một cánh cửa bằng đồng xanh đang khép hờ.

Nhìn cái cánh cửa bằng đồng xanh khép hờ, trong lòng Lâm Động hơi trầm xuống,quả nhiên Lăng Thanh Trúc đã vào trước,không biết có kịp thời ngăn cản nàng hay không.

Khi Lâm Động tiến vào bên trong, màu đỏ chậm rãi tiêu tán, bên trong là một tòa thạch điện yên tĩnh xuất hiện ở trong tầm mắt.

Trong thạch điện không bày biện một cách xa hoa, trái lại nó có vẻ vô cùng đơn giản, vắng vẻ, ánh mắt Lâm Động đảo qua một vòng sau đó dừng lại ở giữa khu vực trung tâm,ở nơi đó có một cái quan tài đá không có nắp,bên trong một bộ hài cốt yên lặng nằm đó,nhưng niết bàn tâm đã không thấy đâu. Lâm Động vội vàng nhìn hướng không trung,nới đó một đóa thanh liên đang yên lặng lở lửng,bên trên một nữ nhân xinh đẹp đến kinh tâm động phách đang xếp bằng ngồi trên đóa sen,đóa sen tỏa ra một màn sáng màu xanh bao phủ lấy nàng như một biện pháp phòng vệ.

"Cô gái này đúng là cẩn thận,lần này thật đáng tiếc,cô gái này hẳn là đang luyện hóa niết bàn tâm,nếu ngươi có thể tới sớm một chút niết bàn tâm hẳn là của ngươi rồi",..Tiểu Điêu ngồi trên vai Lâm Động có chút tiếc nuối nói.

"Nhưng đối với nàng là họa là phúc còn chưa biết được",..Lâm Động không đáp lời Tiểu Điêu,mà âm thâm nói một câu.

Tạm thời gác chuyện Lăng Thanh Trúc sang một bên,Lâm Động chậm rãi đi đến trước quang tài cúi người cung kính nói: may mắn nhận được linh bảo linh bảo của tiền bối để lại,Lâm Động ở đây xin đa tạ tiến bối.

Ầm,...

Lúc này đột nhiên một tiếng nổ thật lớn vang lên,Lâm Động vội vàng ngẩng đầu, thấy trong đóa sen kia có một cỗ năng lượng cuồng bạo đang ba động, mà nơi phát ra ba động này chính là trong cơ thể Lăng Thanh Trúc.

"Quả nhiên!"
Nhìn thấy cảnh này Lâm Động nhẹ giọng nói thầm.