Chương 5: Có Phải Ta Sắp Chết Rồi Không

Tiên Lộ Độc Tôn

Chương 5: Có Phải Ta Sắp Chết Rồi Không

Tử Phàm hắn cứ thế chạy thẳng về phía trước, đằng sau ba cái kia đệ tử tạp dịch vẫn hết sức đuổi theo. Bốn người bọn họ đã sắp chạy ra khỏi phạm vi của Tứ Trạch Tông, ai nấy thân thể đều đã mệt mỏi.

-" Ta nói mấy vị sư huynh, cái gì cũng có thể bình tĩnh đứng lại bàn bạc. Các ngươi, ta thực sự không chạy nổi nữa rồi... "

Tử Phàm hắn mệt mỏi, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn cố gắng chạy.

-" Tiểu tử, nếu đã thế thì mau dừng lại, để bổn đại gia đánh ngươi mấy cái mà thôi. " Tên Chu Bát vừa thở hồng hộc vừa nói, hắn cũng sắp kiệt sức rồi.

Bỗng nhiên, Tên nam tử mặt dài đằng sau bất ngờ xông lên trước, trong người lôi ra một thanh mộc kiếm. Hai tay thuần thục bấm pháp quyết:

-" Chu Bát, ngươi không cần nói nhiều với hắn làm gì. Cái này tiểu tử, hôm nay ta sẽ tiễn hắn lên đường một kiếm để tránh hậu hoạn về sau... "

Tử Pham đang chạy nghe vậy thì mặt tái lại, đánh thì hắn không đánh lại cả ba người. Chạy thì bị chặt đầu dùng mộc kiếm truy không, thế này thực sự là dồn hắn vào ngõ cụt.

-" A, Sư huynh, cái gì cũng có thể bàn bạc được, tại sao lại phải dùng vũ lực làm gì cơ chứ? " Vừa nói hắn vừa nuốt nước bọt một cái, sự việc bây giờ thực sự quá mức nghiêm trọng rồi.

Nhưng nam tử mặt dài giống như lời hắn không nghe thấy, tay vẫn bấm pháp quyết điều khiển mộc kiếm bay thẳng về phía bản thân. Thoăn thoắt, tuy Tử Phàm hắn đã mệt nhưng vì mạng sống vẫn phải tận lực tránh né. Mộc kiếm đâm trượt qua người hắn trúng một gốc cây cổ thụ, thân cổ thụ lập tức xuất hiện thêm một cái lỗ lớn. Cái này cảnh tượng làm Tử Phàm trong mắt hoảng sợ vô cùng, tốc độ lại tăng lên chạy về phía trước.

Đằng sau, vẫn cái kia nam tử mặt dài thấy vậy hừ lạnh một tiếng nhưng bản thân vẫn không ngừng điều khiển mộc kiếm chém tới. Hai tên nam tử còn lại nhìn nhau rồi cũng lấy mộc kiếm trong người ra truy sát Tử Phàm, dưới sự tấn công của ba người. Tử Phàm hắn bị thương tích rất nhiều chỗ, điều này làm tốc độ của hắn cũng chậm lại.

-" Tiểu tử, hôm nay ngươi chết không thể nghi ngờ, cái này cũng đừng trách chúng sư huynh bọn ta. Có trách thì trách bản thân ngươi quá tham lam... "

...

Trước mắt là bụi dậm, Tử Phàm hắn lập tức nhảy vào trong. Nhưng khi vừa nhảy vừa, hắn lập tức cảm thấy bản thân như đang đứng trên không chung. Đưa mắt nhìn xuống, dưới chân hắn là một hố sâu không đáy...

-" Cái này.... Ông trời thật sự tuyệt đường sống của ta sao? " Tử Phàm hắn khóc không ra nước mắt, lời vừa dứt thân thể lập tức rơi xuống.

Ngay sau đó, ba tên kia nam tử cũng đuổi đến, đứng trước bụi dậm bọn chúng vô cùng cẩn thận không dám manh động xông vào. Đây là bọn chúng sợ Tử Phàm phục kích, tay bấm pháp niệm mộc kiếm lập tức lao vào bụi cây. Sau một lúc, bụi dậm đã bị đánh tan làm lộ ra hố sâu hun hút, ba tên ngơ ngác nhìn nhau.

-" Hai người các ngươi có nghĩ giống ta không! " Mặt dài nam tử bình tĩnh hỏi.

-" Hắn chắc chắn là rơi xuống dưới hố sâu này rồi... " Nam tử nhận ra Tử Phàm thì thào nói, giọng nói còn vài phần kích động.

-" Thế các ngươi còn chần chờ gì nữa, mau nhảy xuống đuổi theo hắn. " Chu Bát hùng hổ nói lớn, tư thế bản lại đang muốn nhảy xuống rồi.

Hai người kia lập tức trợn mắt nhìn hắn: - " có phải não ngươi có vấn đề như tiểu tử đó nói không vậy. Hố này sâu như vậy mà đòi nhảy xuống, với tu vi của ngươi không chết thì cũng tàn phế... "

Lời này vừa nói ra, Chu Bát lập tức tỉnh ngộ, hắn cũng cảm thấy có phải bản thân não có vấn đề. Ba người đứng thương lượng với nhau một lúc cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này tránh người khác phát hiện.

" vù ù ù "

Tử phàm hắn thân thể lúc này vẫn rơi xuống, càng xuống sâu ánh sáng càng yếu ớt đến tuyệt vọng. Cứ thế cho đến khi hắn dơ bàn tay lên không thấy được năm đầu ngón tay vẫn chưa dừng lại.

- ". Cái này, nếu ở dưới là đá chẳng phải lão tử sẽ bị rơi chết sao. Trời ạ, ta còn chưa trở thành thần tiên trường sinh bất lão mà, còn ước mơ làm tình thánh của ta... "

Trong cơn tuyệt vọng, tử phàm hắn chìm đắm trong sự nuối tiếc. Bỗng một tiếng " tùm " vang lên, dưới đáy huyệt động lại là một hồ nước. Chưa có thời gian vui mừng, Tử Phàm hắn dựa theo trực giác bơi hết sức về một hướng để tìm đất liền. Trong bóng tối lúc này chỉ cong nghe những tiếng nước va đập vang lên liên tục.

Bơi được một lúc, bỗng Tử Phàm hắn thấy đằng trước mắt xuất hiện một đốm sánh màu tử sắc. Càng tới gần, ánh sáng càng ngày càng mạnh nhưng hắn vẫn không nhìn thấy được vật gì phát ra thứ kia ánh sáng. Khi cách tử sắc quang khoảng 3m, Tử Phàm hắn mới chạm được đất liền. Không chần chừ, hắn liền dùng sức bò lên, bản thân tứ chi thật sự đã mất cảm giác. Vừa phải chạy chốn, lại vừa phải bơi xa như vậy, dù là Luyện Thể tầng năm sợ cũng đã chết mệt rồi.

Nằm gục ở đó, không biết đã thời gian trôi qua bao lâu, lúc này Tử Phàm hắn mới tỉnh lại. Toàn thân đau nhức, đầu óc choáng váng, linh lực cạn kiệt. Đây chính là cảm giác đầu tiên hắn cảm nhận được sau khi tỉnh dậy. Để những cơn đau giảm bớt, hắn liền ngồi dậy khoang chân bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí. Dưới hố sâu này, linh khí không quá nồng đậm, thế nên thời gian khôi phục của Tử Phàm hắn phải mất vài giờ đồng hồ.

Sau một lúc linh lực khôi phục, Tử Phàm hắn thấy toàn thân đau đớn giảm bớt còn lực lượng thì tràn trề, hình như còn tăng lên.
-" Có lẽ trải qua sinh tử nên tu vi của ta có chút tiến bộ rõ rệt... "

Chưa vui vẻ được lâu, Tử Phàm sắc mặt liền trở nên nghiêm túc. Ánh mắt lúc này của hắn chăm chú hướng về phía tử sắc ánh sáng kia, vừa nhìn hắn vừa phân vân trong lòng không biết bản thân có nên lại gần không.

-" Ày..., Tốt nhất ta nên tránh xa nó ra, nhìn có vẻ nguy hiểm quá. Nhỡ lại gần mà có nguy hiểm mất luôn cái mạng nhỏ này thì sao chứ, thật sự... "

Nghĩ đến đây Tử Phàm lập tức toàn thân không tự chủ run lên, hai chân nhanh chóng lui lại phía sau. Vừa lùi, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm về hướng ánh sáng kia đề phòng. Nhỡ có thì gì ngoài ý muốn xảy ra còn có thể tránh né.

Ríít

Nhưng lúc này dị biến lại xảy ra, một lực hút không biết từ đâu phát ra bỗng dưng kéo Tử Phàm về phía ánh sáng tử sắc kia. Hắn giật mình, toàn thân vận chuyển tu vi dùng hết sức lực lùi lại. Nhưng cái lực hút kia thực sự quá sức mạnh mẽ, mặc Tử Phàm dùng sức thế nào hắn vẫn bị hút về phía trước.

Nơi hắn di qua, dưới đất liền có thêm hai rãnh sâu kéo dài. Đến nỗi, giày của hắn cũng bị mài mòn thấy ngón chân: -" Aaa... Ngón chân của ta, nóng chết lão tử rồi! "

Dù thế nhưng chân hắn vẫn không thả lỏng sức chút nào, vì hắn sợ tới gần cái kia sẽ có nguy hiểm. Khoảng cách của hắn càng ngày càng gần, tim của hắn lại càng đập càng mạng. Miệng hắn thì khô khốc, trong cái tối tăm lúc này hắn cảm thấy bản thân như đang ở dưới địa ngục.

...

Tới sát cái thứ kia ánh sáng, Tử Phàm hai mắt trợn to. Bởi vì hắn thấy cái thứ phát ra ánh sáng tử sắc đang lơ lửng này chính là một cái ngọc giản.

Chưa kịp phản ứng, toàn thân hắn trở nên cứng ngắc. Ngọc giảm có màu tử sắc kia đã chớp mắt bay vào đầu hắn biến mất vô tung, vô ảnh. Cái này Tử Phàm hắn phải qua hai canh giờ mới hoàn hồn, xung quanh hắn lúc này lại trở nên tối tăm.

-" Ông nội bà ngoại nó... Sao bây giờ lại tối như vậy chứ. "

Hắn vỗ đầu vài cái, bỗng nhiên nghĩ đến cái ngọc giản vừa bay vào đầu thì hốt hoảng. Hắn lo sợ cái này sự việc giống trong truyền thuyết, sau khi bị ngọc giản nhập thân. Thân thể người đó sẽ bị nó hút hết sinh khí trở thành thây khô...

-" Như thế, có phải ta sắp chết rồi không? "