Chương 1: Tử Phàm

Tiên Lộ Độc Tôn

Chương 1: Tử Phàm

Tiêu vân sơn là một trong những ngọn núi lớn thuộc phạm vi Sở quốc. Nơi đây cây cối xanh tốt, sinh vật cư ngụ đa phần hiền lành. Dưới chân núi là những thôn dân chất phác sinh sống...

Một buổi trưa nắng, khi mặt trời sắp lên tới đỉnh.

Tại trong thôn làng xuất hiện một chiếc thuyền khổng lồ,... kỳ lạ là chiếc thuyền này không nằm dưới đất mà lại trôi nổi trên không trung vô cùng kì diệu. Xung quanh nó là những thôn dân ăn mặc bình dị, đang quỳ bái phi chu giống như thần linh.

...

Trên phi chu, đứng đầu là một vị trung niên cao lớn thân mặc đạo bào. Trên người này trung niên tỏa ra khí thế áp đảo sơn hà, giống như chỉ cần hắn một ý niệm sẽ khiến trời đất trao đảo. Đứng đó, ánh mắt trung niên khẽ đảo nhìn xuống mặt đất đang đứng một thiếu niên.

Thiếu niên này trông thoạt 15-16 tuổi, thân hình gầy ốm nhưng da rẻ lại trắng hồng như ngọc. Toàn thân hắn mặc một bộ lam y đã bạc màu đơn thuần, hai mắt toát lên vẻ lanh lợi mà có chút tang thương.

Một cái phất tay của trung niên áo bào, thiếu niên này thân hình lập tức rời mặt đất bay lên trên này mặt phi chu. Trong ánh mắt sùng bái của tất cả cả mọi người, phi chu tỏa ra hào quang xoay đầu lập tức bay lên cao phóng về phía xa. Lúc này toàn bộ dân làng đang quỳ bái mới giảm bớt kích động đứng lên, trong đó một lão giả tóc hoa dâm mặt đã có nết nhăn chống gậy đứng lên. Nhìn về hướng thuyền bay đi thở dài:

-" Tử Phàm... Hãy cô gắng tu luyện trở thành tiên nhân. "

Hiển nhiên người lão giả này vừa nhắc đến chính là thiếu niên kia. Thiếu niên tên Tử Phàm này từ nhỏ đã là cô nhi, do lúc hắn lên ba tuổi cha mẹ hắn vào rừng hái thuốc gặp phải hung thú liền chết. Cuộc sống khó khăn lại chồng chất khó khăn, luôn nhờ lão giả này giúp đỡ nên mới có thể vượt qua đến hôm nay.

Lần này Tử Phàm hắn đi chính là đi tu tiên cầu trường sinh ước muốn. Hắn là người may mắn duy nhất trong làng có linh căn nên mới được thu nhận, tuy chỉ là linh căn bình thường nhưng vẫn có khả năng tu luyện. Mà lần này hắn đi không biết bao giờ sẽ trở lại.

...

Đứng trên phi chu nhìn xung quanh, Tử Phàm hắn trong lòng hưng phấn vô cùng. Không chỉ riêng hắn mà cả những thiếu nam, thiếu nữ xung quanh cũng như vậy, bọn chúng đây là lần đầu được bay và hơn hết chính là có thể tu luyện thành tiên nhân. Phi chu tốc độ vô cùng nhanh tạo thành một đạo trường hồng, nó xuyên thủng vô số đám mây để vượt lên. Nơi nó đi qua chỉ òn in lại một vệt trắng kéo dài như vô tận, làm cho bầu trời giống như bị cắt làm đôi. Còn vị trung niên mặc áo bào vẫn như vậy, chỉ đứng đó nhắm mắt tĩnh lặng.

Cứ thế, phi chu không biết đã bay qua bao nhiêu trăm rặm. Chỉ thấy lúc này trước mắt đã xuất hiện chính bốn ngọn núi vô cùng to lớn uy nghiêm, từ xa nhìn lại bên trên bốn ngọn núi là vô số kiến trúc đồ sộ cùng lộng lẫy. Bầu trời trên bốn ngọn núi thi thoảng có thể nhìn thấy người cưỡi phi kiếm bay qua bay lại rất uy phong. Tiếp đó là từng đàn tiên hạc thì sải cánh hồng bay xung quanh, đây không khác gì một cái tiên cảnh đặt trong nhân gian.

Từ đằng xa, Tử Phàm cùng những người khác thấy tòa núi cùng cảnh tượng tiên cảnh như vậy thì trong mắt đều phát lên ánh quang phấn khích không thôi. Phải biết rằng, cảnh như vậy không phải ai cũng có thể thấy được. Đầu phi chu trung niên áo bào đang tĩnh tọa, bỗng nhiên mở mắt ra:

-" Tứ Trạch Tông... Tý nữa khi các ngươi lên đó nhớ giữ im lặng, không được đi hay nói lung tung. Chỉ cần nghe sắp xếp nơi đó là được... "

Giọng trung niên nói khàn khàn không lớn, nhưng khi đến tai bọn người Tử Phàm thì giống như sấm nổ. Làm bọn chúng không tự chủ được mà run lên sợ hãi.

-" Chúng ta đã biết... Đại tiên! "

Cả bọn đều đồng thanh nói lớn, trong giọng nói đều mang theo sự kiên quyết. Chỉ vài phút sau, phi chu đã đến gần ngọn núi phía đông theo đông, tây, nam, bắc bốn ngọn. Phi chu lúc này giống như sao băng, rơi xuống với một tốc độ không thể tưởng tượng được lên quảng trường ngọn núi đông này. Khi phi chu rơi xuống, từ trên trời cũng có những cái khác hạ xuống liên tục, bên trên cũng trở những thiếu nam, thiếu nữ hay những đứa trẻ độ tuổi khác nhau.

Từ xa, sau khi phi chu đáp xuống, có rất nhiều người đi hay chạy lại đây với thái độ khẩn trương. Trong đó nam nữ đều có đủ, tuổi tác thì không lớn hơn Tử Phàm bao nhiêu. Đến gần, thấy trung niên đạo bào cùng các nữ phụ, trung niên khác trên phi chu thì đều chấp tay cúi đầu bái kiến cung kính:

-" Chúng đệ tử bái kiến sư thúc, sư cô. "

Trung niên, nữ phụ không nói gì chỉ gật đầu bước xuống phi chu. Sau khi xuống, trung niên đạo bào thuận tay phất một cái nhẹ nhàng, lập tức bọn Tử Phàm thân thể rời ra khỏi phi chu, còn phi chu bỗng dưng hóa nhỏ lại gấp 10 lần bay vào tay trung niên biến mất. Tả thì lâu như vậy nhưng thực ra việc này chỉ xảy ra trong vài hô hấp ngắn ngủi.

Bọn Tử Phàm ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, trong lòng lại càng phấn khích hơn. Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc...

-" Bây giờ các ngươi mau chóng đi theo các sư huynh cùng sử tỷ nơi này để họ thay chúng ta sắp xếp..."

Trung niên đạo bào hay trung niên, nữ phụ khác đều nhắc nhở như vậy rồi dẫn đi vài đứa trẻ có linh căn đặc biệt tự mình sắp xếp. Bọn Tử Phàm lúc này có khoảng 300 người, đều đứng đợi sắp xếp. Những nam nữ kia lập tức chia bọn Tử Phàm ra sáu, bảy nhóm dẫn đi. Nhóm tử phàm dẫn đầu là một thiếu nữ mặt rỗ, trông hơi kinh người. Thiếu nữ này dẫn bọn Tử Phàm đi về ngọn núi Nam, mà từ đây đến đó không quá xa nên trên đường đi vẫn có đủ thời gian ngắm nhìn xung quanh.

Càng nhìn hắn càng kích động, bởi vì nơi này thật sự quá mức đẹp đẽ. Từ cảnh vật, kiến trúc, sinh vật cho đến con người, tất cả đều vô cùng lộng lẫy. Bỗng đang ngắm nhìn, hắn thấy trên trời có một đạo trường hồng màu lam bay qua. Đó là một thanh phi kiếm màu xanh, bên trên đứng một nữ tử. Nữ tử này thân mặc lam y cao quý, làn da trắng nõn kết hợp với gương mặt xinh đẹp, trông không khác gì tiên tử giáng trần...

Đang bay, hình như lam y nữ tử này cảm nhận được ánh mắt của Tử Phàm liền cúi đầu nhìn xuống mang theo sự lạnh lẽo. Tử Phàm hắn thấy thế lập tức sợ hãi quay mặt đi, toàn thân run rẩy vì ánh mắt băng hàn của nữ tử này. Toàn thân hắn giống như bị sốt rét rung lên cầm cập, nhưng may mắn không bao lâu nữ tử liền bay qua về hướng xa,...

Lúc này đoàn người Tử Phàm đã dừng lại trước mật tòa nhà khổng lồ, tòa nhà này trông khá giống một cái lò với ở giữa là một cánh cửa bị khoét mà thành. Có thể nhìn rõ trên cửa được đề ba chữ " Đan Dược Các " vô cùng uy nghiêm, cũng như làm người ta cảm thấy sự hoa mĩ.

-" Các ngươi đứng đây một lúc chờ người bên trong đi ra, họ sẽ quyết định nhận một vài người trong các ngươi. "

Thiếu nữ mặt rỗ vừa dứt lời thì từ trong Đan Dược các một tiểu đồng bước ra, tiểu đồng này thoạt nhìn khôi ngô lanh lợi. Nhưng trên người lại mang một loại khí chất cao ngạo, làm người khác phải khách khí. Tiểu đồng này bước ra không nói không rằng gì, lấy tay chỉ Tử Phàm rồi đi vào trong. Cái này làm tử phàm vô cùng bất ngờ, hắn quay sang nhìn thiếu nữ mặt rỗ.

-" Tỷ tỷ, có phải ta được chọn rồi không? "

Tử Phàm hỏi nghi hoặc, còn thiếu nữ thì không có một chút biểu cảm gì. Nhưng trong lòng lại khá bất ngờ, bởi vì mọi năm nàng ta thấy Đan Dược các này thường chọn 2-3 người, mà năm nay chỉ chọn có một.

-" Ukm, ngươi đi vào đi. Còn những người khác tiếp tục đi theo ta đến nơi khác. "

Cả nhóm người liền nối đuôi nhau đi chỉ còn lại Tử Phàm đứng đây, trong lòng vô cùng lo lắng. Hắn liền hít một hơi sâu thả lỏng rồi bước theo vị tiểu đồng vào bên trong, mang theo sự hồi hộp vẫn không hề giảm bớt...