Chương 43: Sư thúc tổ giảo hoạt

Tiên Giới Tu Tiên

Chương 43: Sư thúc tổ giảo hoạt

Giáo huấn lục sư thúc xong, sư thúc tổ xinh đẹp mới quay đầu lại, nhìn Lý Thành Trụ mỉm cười, tán dương hắn:

- Quả thật là kỳ tài. Có thể trong vòng hai năm đạt đến Xuất Khiếu kỳ, tốc độ này quả thật rất khó tin.

Tin tức này do chính miệng sư thúc tổ khẳng định, Phần Thiên Lang quả nhiên mừng rỡ vô cùng, vẻ mặt thân thiện nhìn chằm chằm Lý Thành Trụ.

- Tất cả đều là do công cao dạy dỗ của sư phụ đệ tử mà thôi. – Lý Thành Trụ thuận miệng thi triển công phu vỗ mông ngựa cho sư phụ hắn một cái.

- Ha ha! – Mỹ nhân lại mỉm cười, lại nói:

- Mặc dù là tốc độ tu luyện của ngươi tiến triển thần tốc. Nhưng ngươi cũng nên chú ý một chút. Ngàn vạn lần không nên mạo hiểm tham công mà tiến một cách bừa bãi.

- Đệ tử sẽ cẩn thận hơn! – Lời này thực ra sư phụ Lý Thành Trụ đã sớm nói qua nhưng dường như ngay cả sư phụ hắn cũng không thể khống chế được tốc độ tu luyện biến thái của hắn.

Gạt ý nghĩ đó sang một bên, Lý Thành Trụ nhìn sư thúc tổ xinh đẹp hỏi:

- Xin hỏi sư thúc tổ làm sao biết được đệ tử không hề nói dối?

Mỹ nhân cười cười, trả lời hắn:

- Có khả năng biến đổi mình thành một lão nhân già lão, hơn nữa lại keo kiệt đến nỗi ngay cả pháp bảo bái sư cũng không ban cho đồ đệ thì ngoại trừ lão tam ra, cả Tiên giới không ai có thể làm được cả.

Mọi người nghe sư thúc tổ nói vậy đều ngạc nhiên không thôi. Không nghĩ ra hình tượng vĩ đại của tam sư bá từ miệng sư thúc tổ lại biến thành một người keo kiệt, xấu xí như vậy.

Lý Thành Trụ nghe sư thúc tổ nhận xét về sư phụ của mình, thốt lên:

- Hoàn toàn chính xác.

Chúng nhân nghe hắn phán câu này xong, chút nữa đã buồn bực đến té ngửa ra sau. Ngay cả đồ đệ của tam sư bá cũng dám nói như vậy ư? Thế gian lại có loại đồ đệ đại nghịch bất đạo như vậy ư? Chuyện này tuyệt không thể tưởng tượng ra được!

Ngay cả Phần Thiên Lang cũng cảm thấy bất mãn. Tam sư bá thu nhận đồ đệ cũng không nói làm gì. Nhưng tại sao lại thu loại đồ đệ không biết tôn sư trọng đạo như thế này chứ?

Sư thúc tổ xinh đẹp mỉm cười nhìn Lý Thành Trụ, khẽ tán dương hắn:

- Nhìn ngươi quả nhiên giống lão tam khi còn trẻ.

Lý Thành Trụ bĩu môi không đồng ý, nghĩ thầm trong bụng:

- Ta như thế này mà lại so sánh với lão già xấu xí đó ư? – Bất quá những lời này hắn tuyệt đối không dám nói ra thành tiếng.

- Tốt lắm. ngươi chuẩn bị lưu lại đây chăng? Hay vẫn định… - Vị sư thúc tổ xinh đẹp này dường như có ý định chiếu cố đến Lý Thành Trụ nên đích thân mở miệng hỏi xem ý kiến của hắn như thế nào.

- Chưa được. Đệ tử đi theo một vị Tiên nhân đến đây. Vốn chỉ định ra mắt đồng môn mà thôi. Bây giờ chuyện đã hoàn thành, đệ tử phải trở lại bên vị Tiên nhân đó. Chờ khi sư phụ từ Thiên Phúc Địa Tái đại trận trở về thì đệ tử sẽ đi tìm sư phụ. – Lý Thành Trụ quả nhiên không hề nể mặt lục sư thúc, hắn nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng mình.

Quả nhiên hắn nói xong thì sắc mặt lục sư thúc càng trở nên khó coi. Tuy nhiên lão ngán ngại vị sư thúc xinh đẹp đang đứng kế bên nên đành nuốt nhịn, không dám phát tác nữa.

- Như vậy cũng tốt. Có Tiên nhân bên cạnh bảo vệ, chỉ cần ngươi cẩn thận một chút thì tất sẽ không có chuyện gì xảy ra. Mau rời khỏi đây cùng ta, nói rõ ràng tình huống của lão tam cho ta nghe. – Nói xong mỹ nhân cũng không thèm để ý đến những người khác, vội kéo theo Lý Thành Trụ đi ra ngoài.

Chúng nhân phía sau nhất loạt chắp tay khom người bái biệt:

- Cung tống sư thúc tổ.

- Oai phong thật! – Lý Thành Trụ theo sau sư thúc tổ, trong lòng thầm nghĩ:

- Trời ạ! Không biết khi nào ta mới đạt đến đẳng cấp Tiên nhân đây! Đến lúc đó nhất định sẽ khai tông lập phái, cai quản một đám người như vậy mới được.

Đi được môt dặm, sư thúc tổ của hắn mới bật cười thành tiếng.

Lý Thành Trụ nghi hoặc nhìn nàng, sư thúc tổ xinh đẹp như vậy, bối phận lại cao ngút. Sao lại tự nhiên như thế chứ?

Lý Thành Trụ rốt cuộc không nhịn được, hỏi:

- Sư thúc tổ, không biết người đang cười chuyện gì vậy?

- Ngươi không cảm thấy sắc mặt của lão lục lúc nãy rất buồn cười hay sao?

Lý Thành Trụ ngẫm nghĩ lại, nhưng hắn không cảm thấy buồn cười như sư thúc tổ mà chỉ cảm thấy tức giận mà thôi. Nếu không có vị mỹ nữ xinh đẹp này xuất hiện thì sợ rằng giờ phút này hắn đã bị sư môn của chính mình giam vào ngục thất. Nghĩ vậy, bất giác hắn mang ơn sư thúc tổ vô cùng:

- Đa tạ sư thúc tổ vừa rồi đã cất lời tương trợ.

Mỹ nhân phất tay, thản nhiên nói:

- Cùng xuất thân từ một môn phái, đúng ra không nên gây lòng thù địch mới phải. Lão lục vừa rồi quả có chút hơi quá đáng.

Lý Thành Trụ đột nhiên chuyển nhãn:

- Sư thúc tổ, đệ tử có một chuyển không rõ… - Nhân tiện lén liếc mắt ngước nhìn bộ ngực quyến rũ của sư thúc tổ. Bộ ngực này so với ngực Cổ Linh Lung thì lớn hơn nhưng so với ngực Tiểu Ảnh thì lại nhỏ hơn một chút. Tuy nhiên lại tỏa ra một mùi hương không thể diễn tả được.

- Ta ngất! Lão tử đang làm gì thế này? – Lý Thành Trụ giật mình thanh tỉnh. Đối phương là sư thúc tổ của hắn cơ mà!

Bất quá vị sư thúc tổ xinh đẹp của hắn dường như không nhận ra được dâm ý của hắn, chỉ nói:

- Ngươi không hiểu được vì sao ta khi nãy lại đưa ra một lý do hơi miễn cưỡng để giúp ngươi đúng không?

Lý Thành Trụ ngạc nhiên hỏi:

- Sư thúc tổ, làm sao người đoán được?

Mỹ nhân cười lạnh như băng nói:

- Ta đương nhiên biết được. Lý do mà ta đưa ra cho lão lục mặc dù là sự thật nhưng thật ra vẫn chưa đủ chứng minh được thân phận của ngươi. Tên ngốc đó vốn chỉ ngại thân phận của ta nên mới không phản bác. Cho nên chuyện này không có nghĩa là hắn đã thừa nhận thân phận của ngươi. Nhưng ta cũng không nghĩ ra ngươi cũng không ngu ngốc ở lại đó cho hắn phát tiết tức giận trong lòng.

Lý Thành Trụ nghe vậy cũng chỉ biết mở miệng cười trừ.

Mỹ nhân đột nhiên quay sang nhìn Lý Thành Trụ, thần sắc như đùa như không, thấp giọng nói:

- Lý do chính thức ta biết được ngươi chính là đồ đệ của lão tam chính là vì ta biết được "Độc Tâm thuật" – Nói xong thì nhìn chằm chằm vào mặt Lý Thành Trụ quan sát.

Lý Thành Trụ nghe xong câu này chỉ muốn tìm một lỗ nhỏ chui xuống mắt đất cho đỡ thẹn. Ngay cả khuôn mặt dày như cái thớt của hắn cũng trở nên đỏ ửng.

Vị sư thúc tổ này của hắn không ngờ lại biết được "Độc Tâm thuật". Nếu vậy thì mọi ý nghĩ xấu xa của hắn đối với nàng đều bị nàng biết được.

Nghĩ vậy mồ hôi lạnh bỗng toát ra như mưa trên trán hắn.

Mỹ nhân dường như chỉ có ý định trêu chọc hắn, lúc này mới mỉm cười nói:

- Khi nãy ta không vội nói ra thân phận của ngươi vì ta có hai lí do.

- Một là ta cố ý giáo huấn lão Lục. Hai là muốn trừng phạt ngươi vì dám đem lòng bất kính khi nhìn thấy ta.

- E hèm! – Lý Thành Trụ vội đằng hắng một tiếng, che giấu bớt đi sự xấu hổ của mình, đoạn nghiêm trang nói:

- Sư thúc tổ thiên tư tuyệt sắc. Đệ tử bước vào tu tiên chưa lâu. Chưa thể khống chế được sự hấp dẫn của mỹ sắc. Mong sư thúc tổ thứ tội!

Mỹ nhân hơi ngạc nhiên, nội tâm không khỏi khen ngợi Lý Thành Trụ dám làm dám nhận. So với hành vi khẩu thị tâm phi của nàng thì dường như còn cao thượng hơn một chút. Trong lòng nhất thời phát sinh một tia hảo cảm đối với gã đồ tôn này, mỉm cười nói với hắn:

- Bỏ đi. Nếu ngươi thành thật như vậy thì ta cũng sẽ không truy cứu nữa.

Lý Thành Trụ như được đại xá, vội gật đầu:

- Đa tạ sư thúc tổ khoan dung đại lượng.

Mỹ nhân lại hỏi:

- Lão Tam thật sự chưa từng cho ngươi pháp bảo nào hay sao?

Nhắc tới chuyện này, Lý Thành Trụ lại tức muốn bốc lửa trên đầu. Sư phụ keo kiệt của hắn ngay cả pháp bảo bái sư cũng không cho hắn. Trước kia hắn chưa hề biết đến quy định này. Bây giờ đã biết, Lý Thành Trụ bèn đem sư phụ hắn ra mắng một trận mới hả giận.

Hắn phát tiết xong nỗi giận thì đem chuyện lén lấy nguyện liệu luyện khí của sư phụ đi luyện chế thành phi kiếm dở hơi, sau đó tự mình xông vào Trầm Thụy Sâm Lâm như thế nào, nhất nhất thuật lại cho sư thúc tổ nghe.

Mỹ nhân nghe được chuyện này thì cười rũ:

- Ngươi quả nhiên đã phá hoại hết những thứ trân quý của lão Tam. Sau này lão Tam mà xuất trận thì dám chắc ngươi sẽ phải nếm mùi đau khổ.

Lý Thành Trụ miễn cưỡng đáp:

- Thật ra đệ tử cũng đâu muốn như vậy. Ai bảo một chút nguyên liệu cao cấp để luyện khí mà cũng không ban cho đệ tử. Đệ tử chỉ đành nghĩ ra biện pháp đó mà thôi.

Mỹ nhân nghe vậy, trừng mắt nhìn gã đồ tôn:

- Vì vậy mà ngươi phải đánh cắp của sư phụ?

Lý Thành Trụ ho một tiếng:

- Sư phụ đã từng nói sư đồ đều là người một nhà. Chuyện này đúng ra không thể gọi là đánh cắp mà gọi là mượn mới đúng.