Chương 49: Lục Dực Thiên Sứ đột nhiên xuất hiện
- Chạy mau! – Cổ Linh Lung điều khiển phi kiếm ngăn cản đám Thiên Sứ bay đến, miệng quát mọi người đào tẩu.
- Đại nhân! – Mọi người đồng thời dừng lại bày tỏ lập trường của mình.
- Một đám ngu ngốc! – Lý Thành Trụ mắng thầm trong bụng. Với thực lực Tiên nhân của Cổ Linh Lung sẽ có thể dễ dàng ngăn cản đám Nhị Dực Thiên Sứ kia. Đáng tiếc là lũ ngốc kia không thừa cơ hội này chạy trốn, lại rảnh rỗi đứng lại lập uy.
Quả nhiên Cổ Linh Lung nhìn thấy biểu hiện của mọi người, cũng không nói nữa. Pháp quyết trên tay thi triển càng nhanh. Kiếm tiên giống như Sát Trư đao xông vào trường giết heo vậy. Đánh cho đám Thiên Sứ thất điên bát đảo.
Mọi người nhìn thấy Thành chủ đại nhân dũng mãnh như vậy đều không cam lòng đứng nhìn. Pháp bảo, phi kiếm trên tay nhất loạt tế xuất, tấn công Thiên Sứ.
Lý Thành Trụ nhìn thấy cảnh tượng này thì thở dài. Tình huống như vậy, hắn cũng không thể đứng làm ngơ một mình được. Vì vậy đành lấy ra thanh thượng phẩm phi kiếm mua từ Binh Khí điếm dạo nọ. Thanh phi kiếm từ khi mua đến nay hắn chưa từng tu luyện qua, độ dung hợp với thân thể cực thấp. Lúc này lấy ra sử dụng cũng chỉ là để giúp vui mà thôi.
Quả nhiên thanh phi kiếm này bay đến đám Thiên Sứ thì cũng chỉ có thể gây náo loạn một chút. Ngay cả một vết thương cũng không thể gây ra được.
Thu Phong nhếch mép khinh thường nhìn Lý Thành Trụ, trên tay thi triển pháp quyết, phi kiếm lập tức chặt đứt đôi cánh của một gã Nhị Dực Thiên Sứ.
Nhìn thấy phi kiếm vô dụng của mình cộng với vẻ khiêu khích của Thu Phong, Lý Thành Trụ tức giận chửi thầm trong lòng. Thậm chí còn định lấy ra Diệt Thần cung thi triển uy phong một lúc.
Trong chốc lát đã có mấy trăm Thiên Sứ bị mất mạng. Trong đó phần lớn là do Cổ Linh Lung giết chết. Tiên nhân quả là không thể xem thường!
Bất quá linh áp dao động càng ngày càng nhiều, nhắc nhở mọi người tuyệt đối không nên ở lâu nơi chốn này.
Chém thêm mấy gã Thiên Sứ liều mạng xông đến, Cổ Linh Lung cao giọng hô:
- Chạy! – Sau đó dẫn đầu mọi người bay đi.
Chiến đấu không hề khiến cho Cổ Linh Lung trở nên dữ tợn, ngược lại nhìn nàng lại phảng phất như một làn gió kiều mỵ thoáng mát.
Lý Thành Trụ liếc mắt nhìn thi thể Thiên Sứ nằm dưới đất, nuốt một ngụm nước bọt. Đoạn bay theo phía sau mọi người.
- Đây đều là tiền hết thảy! – Lý đại lão bản vừa chạy vừa tiếc rẻ.
Thời gian vừa trôi qua thoạt nhìn thì dài đằng đẵng, kỳ thật cũng chỉ mới bằng thời gian nửa nén nhang mà thôi. Thời gian cho đến khi thối lui vẫn còn nửa nén nhang.
Với tình cảnh lúc này, Cổ Linh Lung cũng không nghĩ đến chuyện tiếp tục nhiệm vụ tập kích bất ngờ nữa mà nàng đang thầm nghĩ đến chuyện mang theo mọi người chạy thoát về doanh địa của người tu tiên.
Dù sao thì từ nãy đến giờ, tiểu đội của nàng cũng đã giết được không ít Thiên Sứ.
Về phần những tiểu đội bị lọt vào vòng vây của địch nhân thì e rằng giờ phút này đã không còn khả năng quay trở về được nữa.
Một tiếng nổ mạnh truyền đến từ phía xa lại nhắc nhở cho Cổ Linh Lung hiểu được tình huống chiến đấu đang hết sức kịch liệt từ bên đó.
Lý Thành Trụ đang đi theo phía sau mọi người, đột nhiên Tiểu Vật từ trong ba lô du lịch phát ra thanh âm cảnh báo đến hắn. Lý Thành Trụ cả kinh, vội vàng hô lớn:
- Mọi người cẩn thận.
Lời còn chưa dứt thì một cỗ linh áp khổng lồ đã từ từ ập xuống đầu hắn.
- Con bà nó! Sao lúc nào cũng tìm đến ta như vậy? Quả nhiên đi sau thật là bất lợi!
Lý đại lão bản bây giờ trong lòng hối hận vô cùng. Vừa rồi hắn vì do dự tiếc của mà đã trì hoãn tốc độ bản thân.
Tham quá quả nhiên gây tội!
Lý Thành Trụ nước mắt như mưa, hối hận không ngớt.
"Binh!" một thanh âm vang lên ngay sau lưng Lý Thành Trụ. Ngay sau đó một cỗ linh áp quất xuống, quét Lý Thành Trụ bay ra xa, lộn mấy vòng trên không. Sau đó từ trên cao ngã xuống đất.
Tiểu Ảnh nhanh chóng chạy đến bên cạnh hắn kêu lên:
- Không việc gì chứ? – Sau đó nàng lẳng lặng quan sát, phát hiện ra tình huống của hắn không quá nguy hiểm mới an tâm trở lại.
Lý Thành Trụ đưa tay sờ sờ vào hàm răng, nhăn nhó đáp:
- Cô thử ngã từ trên cao xuống xem có việc gì không?
Tiểu Ảnh bĩu môi:
- Không chết là tốt rồi. – Sau đó khẩn trương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trên cao, Cổ Linh Lung đã xuất ra Tiên giáp, song thủ nắm chặt Tiên kiếm giao phong với một gã Lục Dực Thiên Sứ.
Lý Thành Trụ há mồm thốt lên:
- Ta ngất.
Một đôi cánh, hai đôi cánh, ba đôi cánh. Mặc dù từ quá xa không quan sát được diện mạo Lục Dực Thiên Sứ, nhưng sáu cái cánh to lớn của hắn thì Lý Thành Trụ nhìn rất rõ ràng.
- Mẹ nội nó. Thám báo không phải đã nói khu vực này chỉ có Nhị Dực Thiên Sứ và Tiếp Dẫn Tiên Sứ hay sao? Tên Lục Dực Thiên Sứ này không biết từ chỗ nào chui ra đây nữa?
Lý Thành Trụ nắm chặt quyền đầu, căm hận lẩm bẩm:
- Lần này nếu có thể còn sống trở về thì lão tử nhất định băm nát cái mồm của tên Thám báo kia mới được.
Một kích vừa rồi nếu không có Cổ Linh Lung ngăn cản kịp thời thì dám chắc cái mạng nhỏ bé của hắn đã phải đi gặp Diêm Vương đại gia.
Tiểu Ảnh nghe hắn lầm bầm, không ngờ lại đồng ý với hắn:
- Hay lắm, khi trừng phạt gã Thám báo đó thì cho ta tham gia một phần.
Tội khai báo quân tình không đúng sự thật đương nhiên không thể tha thứ!
Nghĩ là thế, tuy nhiên tình hình trước mắt quả thật làm cho Lý Thành Trụ lo lắng vô cùng.
Lục Dực Thiên Sứ sánh ngang với Tiên nhân hậu kỳ mà Cổ Linh Lung chỉ là một nửa Tiên nhân, nàng có khả năng địch nổi tên Lục Dực Thiên Sứ này chăng?
Hơn nữa tu tiên giả thiện chiến nhất vẫn là lợi dụng thiên địa linh khí để thi triển phi kiếm. Hiếm khi trực tiếp cầm kiếm cận chiến với kẻ địch.
Ngược lại Thiên Sứ giới không lợi hại trong công kích từ xa nhưng cận thân giáp chiến đều là nhất đẳng cao thủ.
Một hồi giao chiến từ đầu cho đến lúc này, mọi người đều gặp thuận lợi là vì Cổ Linh Lung khi gặp Thiên Sứ đã ra tay công kích từ xa cho nên đa phần Thiên Sứ đều chưa thể tiến đến cận thân giáp chiến. Nếu không thì tiểu đội cảm tử này dám chắc chỉ còn một nửa nhân số mà thôi.
Cổ Linh Lung là Tiên nhân, nàng há lại không hiểu đạo lý này? Tuy nhiên vừa rồi để cứu Lý Thành Trụ mà đã phải mạo hiểm dùng kim thân nhận đòn công kích của đối phương. Kết quả là bị Lục Dực Thiên Sứ ép vào cận thân giáp chiến. Lúc này nàng chỉ có thể suy nghĩ tìm cách có thể tạo ra khoảng cách đối với đối phương.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Lý Thành Trụ cũng chỉ biết tự trách thầm bản thân.
Len lén trộm nhìn Tiểu Ảnh, đoạn mở miệng hỏi:
- Nếu Cổ Linh Lung thất thủ thì thế nào?
Tiểu Ảnh trừng mắt, dữ tợn nhìn hắn nói:
- Thì ngươi chờ bị phân thây đi.
- Ta ngất! – Tuy nhiên suy nghĩ kỹ thì nếu Cổ Linh Lung thất thủ, dám chắc tiểu đội này sẽ bị Thiên Sứ truy đuổi, thân thể hắn không bị chém thành tám mảnh thì không xong.
Tiểu Ảnh nghiêng đầu quan sát hắn, đoạn cười lạnh:
- Ngươi đang muốn đào tẩu có đúng không?
Lý Thành Trụ ưỡn ngực, cao giọng hiên ngang nói:
- Sao lại thế được. Cái chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy làm sao Lý Thành Trụ có thể làm được?
- Như vậy là tốt nhất – Tiểu Ảnh thì thầm:
- Nếu không thì tỷ tỷ thực sự đã nhìn lầm người. – Đoạn quay sang nói với Lý Thành Trụ:
- Ngươi đứng im tại đây đừng đi đâu. Ta đi xem có thể trợ giúp cho tỷ tỷ hay không.
Đợi cho Tiểu Ảnh biến mất, Lý Thành Trụ mới dùng tay lau đi mồ hôi mướt rượt trên trán.
- Thật là may mắn! – Vừa rồi quả thật là hắn có ý niệm chạy trốn trong đầu. Không ngờ lại để Tiểu Ảnh phát hiện ra. Sợ thật!