Chương 56: Rút lui

Tiên Giới Tu Tiên

Chương 56: Rút lui

Đám người Cổ Linh Lung bay được năm mươi dặm thì Lý đại lão bản mới từ phía sau khẩn trương đuổi theo.

Tiểu Ảnh vừa nhìn thấy Lý Thành Trụ thì lập tức bất kể bản thân đang dìu Nguyên Sâm, phi thân đến tung cước đá hắn:

- Đi chết đi!

Lý đại lão bản dễ dàng dùng tay bắt lấy bàn chân mềm mại của Tiểu Ảnh xinh đẹp, mắt hấp háy nói:

- Cô đoán thử xem!

- Ta đoán ngươi là một tên quỷ hèn nhát! – Tiểu Ảnh tức giận, ngực phập phồng, quần áo rung chuyển. Nam nhân này ham sống sợ chết, tỷ tỷ của nàng quả nhiên là đã nhìn lầm người.

Lý Thành Trụ cầm Tiểu Vật che một mắt, mắt kia ranh mãnh nhìn chằm chằm vào ngực Tiểu Ảnh.

Thu Phong giờ phút này đã không còn giữ được dáng vẻ nhàn nhã của mình nữa, vẻ mặt tràn đầy sự mệt mỏi, khắp người chi chít các vết thương. Các người khác cũng đồng dạng như vậy, duy nhất chỉ có một mình Lý đại lão bản là trang phục sạch sẽ, dáng vẻ thư thái, thật là chói mắt.

- Lý huynh, đại trượng phu có thể tiến có thể lui, nhẫn nhịn một chút cũng không sao cả. – Thu Phong phóng ra ánh mắt tràn đầy sự khinh miệt, giễu cợt Lý Thành Trụ.

Quả nhiên lời này vừa thốt ra thì tất cả chúng nhân đều trợn mắt nhìn Lý Thành Trụ.

Lý Thành Trụ cười lạnh, quay sang nhìn Thu Phong:

- Thu huynh đúng là có dáng vẻ hợp thời, ta thật không theo kịp. Xem tóc tai quả nhiên giống tổ chim phượng hoàng, thực là độc đáo. Lý mỗ bội phục! – Nói xong thản nhiên chỉnh sửa lại trường bào của mình.

- Huênh hoang khoác lác thì có tác dụng gì? Có bản lĩnh giết được mấy tên Thiên Sứ thì cho mọi người biết! – Thu Phong khinh thường phẩy tay nhìn Lý Thành Trụ.

- Đối phó với đám rác rưởi này thì chỉ cần Thu huynh là đủ rồi. Người ta đã có câu ngưu tầm ngưu mã tầm mã đấy thôi. – Lý Thành Trụ cười hắc hắc, lại nói tiếp:

- Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Thu huynh thấy Lục Dực Thiên Sứ cũng phi nước đại, chạy như bay đấy thôi?

Tiểu Ảnh bên cạnh bĩu môi:

- Một người là ô quy rút đầu, một người thì nhát như thỏ đế.

Thu Phong không hề biến sắc, thản nhiên nói:

- Làm sao bằng Lý huynh thông minh, nhanh trí hơn người?

Lý đại lão bản cười phá lên, lấy chiến lợi phẩm từ trong giới chỉ ra:

- Có đôi khi thực lực không thể đại biểu cho tất cả. Không biết khối Kết Tinh Chi Thần của Lục Dực Thiên Sứ này có thể đổi được bao nhiêu khối thượng phẩm thạch nhỉ?

Mấy người đi trước nhất thời đình chỉ cước bộ, quay phắt người lại.

Ánh mắt mọi người như đỉa đói đồng loạt nhìn thẳng vào khối kết tinh chi thần tỏa ra ánh sáng trong tay Lý Thành Trụ.

Nghe nói màu sắc và số tầng của kết tinh chi thần biểu hiện cho cấp bậc Thiên Sứ, cũng như ong làm tổ vậy.

Kết tinh chi thần của Nhị Dực Thiên Sứ chỉ có hai tầng, màu xám.

Kết tinh chi thần của Tiếp Dẫn Tiên Sứ có bốn tầng, màu bạc.

Theo thế mà đoán thì kết tinh chi thần của Lục Dực Thiên Sứ có sáu tầng.

Tuy nhiên loại kết tinh chi thần của Lục Dực Thiên Sứ cũng như trinh tiết của xử nữ vậy, chưa ai được thấy qua.

Nhìn khối kết tinh chi thần trong tay Lý đại lão bản có rất nhiều tầng, như thế nào cũng không giống kết tinh chi thần của Tứ Dực Thiên Sứ.

Mọi người nhìn nhau, thực sự họ không dám tin một Xuất Khiếu kỳ gà mờ như Lý Thành Trụ lại có thể đánh bại được Lục Dực Thiên Sứ mạnh mẽ vô song. Hơn nữa làm sao chỉ trong thời gian rất ngắn mà có thể giết chết đối phương, đoạt lấy kết tinh chi thần!

Nhất định là đồ giả, là đồ giả mà thôi!

Ngay cả Thu Phong cũng thốt lên trong lòng như vậy, đoạn tiến đến sờ thử xem khối kết tinh chi thần đó.

Tuy nhiên hắn chưa chạm được vào thì Lý đại lão bản đã né tránh:

- Thu huynh làm gì thế? Đây là chiến lợi phẩm của ta kia mà. – Câu nói thốt ra khiến cho khuôn mặt tuấn tú của Thu Phong bỗng chốc trở nên lúc xanh lúc trắng, xấu hổ không thôi, đành rút tay lại, lùi về phía sau.

Mọi người lúc này cũng định thần trở lại, Nguyên Sâm nghiến răng, cố lê thân thể đến trước mặt Lý Thành Trụ, khom người vái một vái:

- Đa tạ đạo hữu đã thay ta trả được mối cừu giết huynh đệ của ta. Sau này Nguyên Sâm xin lấy mạng già này giao cho đạo hữu. – Nói xong thở dài một tiếng:

- Đáng tiếc là tu vi của ta bây giờ đã tan biến, bằng không sẽ truyền hết cho đạo hữu, như vậy Nguyên Sâm mới không có gì phải hối hận.

Đối với đại lễ của Nguyên Sâm dành cho mình, Lý Thành Trụ đành phải miễn cưỡng nhận lấy, sau đó ho một tiếng, nói:

- Đạo hữu không cần khách khí như vậy, ta vừa rồi đã nói qua, thực lực không thể đại biểu cho tất cả, ta tuy tu vi không cao nhưng vẫn có thể giết được Lục Dực Thiên Sứ, về phần muốn đề thăng tu vi thì ta vẫn có thể từ từ tu luyện được.

Chúng nhân nghe hắn nói đều cảm thấy nghi hoặc, một người thấp giọng hỏi Cổ Linh Lung:

- Đại nhân, người nghĩ đây thực sự là Kết Tinh Chi Thần của Lục Dực Thiên Sứ ư?

Cổ Linh Lung đưa mắt nhìn kết tinh chi thần trên tay Lý Thành Trụ, sau đó chuyển dần ánh mắt lên khuôn mặt Lý Thành Trụ, nói:

- Không sai, dao động của linh áp này ta có thể cảm ứng được.

Kỳ thật từ khi Lý Thành Trụ lấy ra khối kết tinh chi thần thì Cổ Linh Lung đã cảm ứng được, tuy nhiên nàng cũng không tin với tu vi của Lý Thành Trụ lại có thể nhanh chóng giết được Lục Dực Thiên Sứ như vậy.

Được Cổ Linh Lung chứng thực, mọi người đều há to miệng, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hiện rõ vẻ sùng bái nhìn Lý Thành Trụ. Tiểu Ảnh thì mạnh dạn đoạt lấy khối kết tinh chi thần trên tay Lý Thành Trụ, cẩn thận ngắm nghía, sờ mó.

Chờ cho đến khi thỏa mãn, Tiểu Ảnh mới hưng phấn nắm lấy tay Lý Thành Trụ, lắc lắc hỏi:

- Ngươi làm thế nào có thể đánh bại được hắn? Tỷ tỷ cũng đánh không lại kia mà.

Lý Thành Trụ cười khổ trong lòng, nghĩ bụng:

- Tiểu nha đầu của ta, sao lại hỏi ta như vậy, không khỏi làm khó ta sao. Không lẽ ta nói cho ngươi biết ta có một cây cung tiên khí, bắn ra một mũi tên đã giết được hắn? Cô không thấy tỷ tỷ của cô mặc dù nghi hoặc nhưng cũng không hỏi ư?

Quả nhiên khi Tiểu Ảnh vừa hỏi xong thì tất cả mọi người đều giương mắt nhìn Lý Thành Trụ, chờ hắn giải thích.

Lý Thành Trụ vội ho một tiếng:

- Vừa đi vừa nói chuyện, nếu không quân Thiên Sứ đuổi theo thì sẽ rất phiền toái.

Mọi người gật đầu, vẻ mặt đầy sự nịnh nọt, hâm mộ.

Lý đại lão bản hoàn toàn bình tĩnh nói:

- Đơn giản chỉ là bày trận!

Mọi người nghe xong đều tán đồng, quả thật chỉ có trận pháp mới có thể phát huy thực lực của bản thân lên thập bội.

Tiểu Ảnh hào hứng nhìn Lý Thành Trụ:

- Nói như vậy thì lúc nãy quyết chiến không thấy ngươi là vì ngươi đang bày trận?

Lý Thành Trụ lúc này lại cảm thấy Tiểu Ảnh quả thực là một nữ nhân đáng yêu, gật đầu trả lời:

- Đúng vậy, cô cho rằng ta bỏ chạy hay sao?

Tiểu Ảnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại liếc nhìn Cổ Linh Lung, đoạn nói tiếp:

- Thực sự không phải là ngươi đào tẩu như ta nghĩ.


- Đạo hữu có thể nói rõ đã bày ra trận pháp gì không? Uy lực của trận pháp đó quả thật là mạnh mẽ quá. – Một người lên tiếng nêu ra nghi vấn trong lòng mọi người.

- À, là một loại Ảo trận! – Lý Thành Trụ thản nhiên nói.

- Thì ra là như thế! – Tu tiên giả kia cũng lên tiếng đáp lại.

Kỳ thực chúng nhân đều bĩu môi, không tin lời hắn vừa nói ra. Thực lực ngươi như vậy mà có thể bày ra loại Ảo trận có lực sát thương khủng khiếp như vậy ư? Nếu vậy thì Tiên quân Lệ Huyễn Thần không phải đã sớm bị ngươi leo lên cổ ngồi rồi?

- Ngươi xem chúng ta là kẻ ngốc à? – Mọi người đồng loạt khinh bỉ Lý đại lão bản trong lòng.