Chương 65: Diệt Cường Địch
Bởi vậy, mắt nhìn nhìn thấy địch nhân được một cỗ linh khí bao trùm, bảo hộ cơ thể, triệt tiêu hoàn toàn Linh Đạn, Tứ Dực Thiên Sứ cũng chỉ thoáng kinh ngạc trong chốc lát, sau đó tập trung dồn toàn thân công lực vào vũ khí đâm thẳng đến. Khoảng cách song phương rất gần, tốc độ công kích của gã lại nhanh, Tứ Dực Thiên Sứ tin chắc rằng một chiêu này tuyệt đối có thể xuyên phá hoàn toàn thân thể đối phương.
Tuy nhiên kết quả lại khiến cho Tứ Dực Thiên Sứ chút nữa đã cắm thẳng đầu xuống đất.
Vũ khí của đến trước vòng tròn linh khí hộ thể kỳ lạ của địch nhân thì dính cứng ở đó, cho dù hắn vận dụng toàn lực lay động cũng không nhúc nhích thêm chút nào.
- Ối, Đại thống lĩnh chí cao vô thượng, xin hãy cho con biết những người trước mắt rốt cuộc là sử dụng loại tà pháp gì mà có năng lực phòng thủ mạnh mẽ đến thế?
Thực lực của Lý đại lão bản đương nhiên thua xa Tứ Dực Thiên Sứ, đối phương đâm hắn một kích nhưng hắn không hề phản ứng kịp. Cũng may Bích Huyết Giới đã phát ra hộ thể linh khí cứng như tường đồng vách sắt. Nhưng như vậy cũng đã khiến cho Lý đại lão bản lạnh run, toàn thân đổ mồ hôi ướt đẫm.
Thừa dịp Tứ Dực Thiên Sứ vẫn chưa dám tin rằng công kích của gã không thể phá vỡ linh khí hộ thể của đối phương, Lý Thành Trụ chém thẳng phi kiếm vào hạ âm đối phương.
Đánh rắn phải đánh dập đầu, cầm tặc tiên cầm vương, bất kể ngươi có tu vi cao thâm đến đâu thì "lão nhị" của ngươi vẫn là điểm yếu nhất.
Lý đại lão bản khi còn bé đã được truyền thụ võ công truyền thống của lợi hại của Trung Quốc, chiêu số âm độc cũng rành rọt mấy chiêu. Chiêu thức mà hắn đắc ý nhất chính là chiêu "Hầu Tử Thâu Đào" – đây là một chiêu số vô lại, nhưng lại giúp cho Lý đại lão bản khi quần đả lúc học cao trung lập được không ít kỳ công. Chính thế cho nên hắn đã có thói quen khi đánh nhau thì thủ chặt tiểu đệ đệ" của mình.
Giờ phút này chiêu thức Hầu Tử Thâu Đào đã được cải biến thành "Lược Âm Kiếm", Lý đại lão bản tung chiêu nhanh như chớp giật, thanh thế hệt như năm phong thái tiểu bá vương năm xưa của hắn - thi triển Hầu Tử Thâu Đào.
Tứ Dực Thiên Sứ không kịp phản ứng đã trúng kiếm.
Lý đại lão bản nở một nụ cười tà dị, trong lòng tưởng tượng thảm trạng của địch nhân. Tuy nhiên kết quả lại ngược với dự liệu của hắn. Lược Âm kiếm vốn thông suốt chém đến hạ âm của Tứ Dực Thiên Sứ, khi cách "lão nhị" đối phương chỉ một tấc thì đột nhiên dừng lại. Lý Thành Trụ thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ phi kiếm của mình va chạm với một năng lượng tỏa ra quang mang chói mắt.
Chó má thật, thì ra kẻ khác cũng có hộ thể linh khí!
Tứ Dực Thiên Sứ điên cuồng phẫn nộ nhìn đăm đăm vào mặt Lý Thành Trụ.
Tại Thiên Sứ giới thì từ Bát Dực Thiên Sứ trở xuống đều không có giới tính, cũng không có cơ quan sinh dục. Không ngờ tên nhãi ranh trước mặt lại dám chém vào "vùng cấm địa" của mình. Tứ Dực Thiên Sứ phẫn nộ đến cùng cực.
Một kiếm chém ra thất bại, Lý Thành Trụ nhìn thấy Tứ Dực Thiên Sứ giống như một dân nữ bị cưỡng hiếp nổi giận, cả người run rẩy không ngừng, hai mắt trợn tròn đỏ rực, linh áp đẩy cao lên đỉnh điểm. Lý đại lão bản chỉ đơn thuần phóng ra một chiêu kiếm hèn hạ một chút mà phản ứng ghê như vậy ư?
Lý đại lão bản thấy Tứ Dực Thiên Sứ phát khùng, trong lòng chợt nghĩ đến chuyện trốn chạy, chỉ có điều hắn chưa kịp hành động thì công kích của Tứ Dực Thiên Sứ đã như mưa rào trút xuống người hắn.
Bị bức bách, Lý Thành Trụ chỉ có thể miễn cưỡng cầm phi kiếm chống trả, một mặt lùi về phía sau, ý đồ không cho đối phương thu ngắn khoảng cách. Tuy nhiên Tứ Dực Thiên Sứ đã lên cơn điên, cho dù Lý Thành Trụ chống chọi thế nào cũng không thể tránh được đòn cận thân giáp chiến của gã.
Chỉ một lúc, Lý Thành Trụ đã cảm thấy cổ tay bị chấn động tê rần, may mắn là hắn có Bích Huyết Giới bảo hộ, nếu không thì nhất định giờ phút này đã bị chém thành mười khúc.
Nhân khoảnh khắc Tứ Dực Thiên Sứ giơ vũ khí lên, Lý Thành Trụ nhanh chóng phóng thẳng phi kiếm ra khỏi tay.
Đánh nhau cận chiến cũng có thể ném vũ khi đi ư? Tứ Dực Thiên Sứ sững sờ ngạc nhiên, sau đó cười khùng khục. Xem ra tên nhãi ranh trước mặt gã đang chuẩn bị đào tẩu, thuận tay bạt ngang phi kiếm của đối phương, đang định tiếp tục giáng vũ khí xuống đầu tên nhãi kia thì trước mắt hoa lên – một quả cầu có gai xù xì tiến đến dán chặt vào lớp phòng ngự của bản thân.
Tứ Dực Thiên Sứ hoảng hốt, vòng phòng hộ của bản thân vốn không thể có vật gì đột phá được, thế nhưng quả cầu tròn đó là thứ gì mà có thể xé toang phòng hộ, tiến vào thân thể?
Tứ Dực Thiên Sứ chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy lỗ rốn đau xót, ngay sau đó thì hộ thể cương khí giống như thủy tinh vỡ nát, hoàn toàn biến mất.
Lý đại lão bản đứng cách đó không xa, tay toát mồ hôi ròng ròng. Lưu Tinh kiếm cuối cùng đã được hắn sử dụng. Giờ phút này nhìn thấy bên ngoài cơ thể Tứ Dực Thiên Sứ lóe sáng, nhất thời mừng rỡ, vội điều khiển Lưu Tinh kiếm từ xa, chém lên đầu đối thủ.
Hộ thể cương khí bị phá, tinh thần hoảng loạn, Tứ Dực Thiên Sứ căn bản chưa kịp có phản ứng thì đã bị Lưu Tinh kiếm một nhát chém bay đầu. Máu tươi như suối phun bay tung tóe lên cao, thi thể chia thành hai nửa từ trên không trung rơi tự do xuống mặt đất.
Lý đại lão bản hai mắt chăm chú tìm được quả cầu có gai lởm chởm, miệng mắng:
- Tiểu súc sinh!
"Chít chít!" – Tiểu Vật ngước đầu nhìn Lý Thành Trụ kêu lên hai tiếng.
- Dọa lão tử sợ hãi một phen. – Lý đại lão bản ôm ngực, đoạn nói tiếp:
- Tại sao chạy đến cũng không kêu lên một tiếng?
Trong lúc quyết đấu với Tứ Dực Thiên Sứ vừa rồi, Lý Thành Trụ đã để Tiểu Vật trong không gian của Bích Huyết Giới, không nghĩ ra trong lúc sinh tử quan đầu thì Tiểu Vật ngậm Lưu Ly Châm trong miệng đâm ra tấn công Tứ Dực Thiên Sứ.
- Bản lĩnh của ngươi quả nhiên lợi hại! – Lý Thành Trụ tươi cười tựa như một đóa hoa xuân đón gió.
Trước kia, từ Tiểu Ảnh hắn đã biết Tiểu Vật có khả năng miễn dịch đối với kết giới. Tuy nhiên bây giờ mới biết nó có thể xuyên thấu qua cương khí hộ thể của Tứ Dực Thiên Sứ. Đáng thương thay cho Tứ Dực Thiên Sứ, chết một cách quang minh chính đại thì không chết, lại bị một con chuột ngậm châm phá hủy hộ thân cương khí. Sau đó bị Lý đại lão bản xuất tiên kiếm chém chết.
Đem Lưu Ly Châm trở về Bích Huyết Giới, Tiểu Vật lại vọt ra ngoài tìm thi thể của Tứ Dực Thiên Sứ, dùng mũi hít hít đánh hơi.
Lý Thành Trụ cầm tiên kiếm theo sát Tiểu Vật. Mặc dù hắn không biết Tiểu Vật muốn làm gì nhưng nó cũng giống như con hắn vậy, lão cha đương nhiên phải theo sát một bên bảo vệ.
Ngay lúc đó Tiểu Vật chợt hít một hơi thật dài, một cỗ năng lượng trong suốt từ thi thể Tứ Dực Thiên Sứ chậm rãi bay lên, hình thành một hình người.
Khi hình nhân hoàn thành thì Lý đại lão bản mới rõ Tiểu Vật đang thi triển câu hồn hút phách.
Tiểu Vật còn có bản lĩnh này ư? – Lý Thành Trụ có nằm mơ cũng không nghĩ ra.
- Chít chít! – Tiểu Vật quay đầu lại nhìn Lý Thành Trụ kêu lên, sau đó không chờ hắn đáp lại đã mở miệng dùng sức hít một hơi.
Lý đại lão bản tròn mắt, nuốt một ngụm nước bọt.
Linh hồn của Tứ Dực Thiên Sứ như một làn khói chui vào trong miệng Tiểu Vật.
- Ta ngất! – Lý Thành Trụ hối hận vô cùng, đáng ra lúc trước không nên để cho Tiểu Vật cắn nuốt Nguyên Anh của Thôi Tiêu Sái. Bây giờ quả nhiên nó đã thích thú cách ăn này.
Nhìn xem bốn phía không ai chú ý, Lý đại lão bản nhấc Tiểu Vật lên, cho vào Bích Huyết Giới, sau đó vọt đi tìm lại thanh thượng phẩm phi kiếm của mình.