Chương 55: Nguyên Mộc Phát Uy

Tiên Giới Tu Tiên

Chương 55: Nguyên Mộc Phát Uy

Nguyên Mộc lúc này mới chính thức như thiên thần hạ phàm, đỉnh đầu dẫn theo thiên kiếp, quanh thân cuồng phong bạo phát, tóc dài tung bay. Từ xa nhìn lại thật uy mãnh, tựa như một người điên đang nổi giận.

Thiên Sứ đã bị lão giết hại không ít. Với linh lực thâm hậu như hiện nay của Nguyên Mộc thì muốn bắt được một Nhị Dực Thiên Sứ, tuyệt không khó khăn, vì thế Thiên Sứ trong chớp mắt đã có không ít người bị Nguyên Mộc tóm lấy làm "nhân thuẫn" chống lại lôi điện giáng xuống.

Nguyên Mộc lúc này căn bản giống như một con nhím xù lông, ai đó xui xẻo thì mới chạm mặt với lão.

Đám người Cổ Linh Lung đi được một đoạn thì nghe được tiếng sấm rền vang từ phía sau vọng lại, một số người đã biết được Nguyên Mộc bắt đầu độ kiếp.

Độ kiếp là lúc nguy hiểm cực độ, tuy nhiên Nguyên Mộc vẫn lựa chọn lúc này để đề thăng công lực, bản ý không những muốn giúp nhóm người Cổ Linh Lung an toàn thoát ly mà còn hy vọng thiên kiếp có thể giúp hắn diệt thêm địch nhân.

Từ khi ba huynh đệ và Thiên Thiên Tiên Hạc chiến đấu cho đến nay ba huynh đệ đều không thể tìm thêm được pháp bảo lợi hại nào. Mắt thấy độ kiếp tiếp cận, Nguyên Mộc thân là lão Đại càng có nhiều điều suy nghĩ hơn so với hai người em.

Tuy nhiên tình hình đã diễn biến ngoài dự tính của lão, Nguyên Mộc lúc này chỉ biết buông tất cả ý suy nghĩ trước kia, tới đâu hay tới đó, cho dù độ kiếp bất thành cũng phải cho mấy con thỏ Thiên Sứ trước mắt kinh tâm nhớ đời.

Tu tiên giả trong khi độ kiếp thì có thể nhờ người khác hỗ trợ hoặc xuất ra pháp bảo bảo vệ bản thân, song sợ rằng cả Tiên giới cũng chưa có ai dùng đến phương pháp lấy thân người để ngăn cản thiên kiếp như Nguyên Mộc.

Tất nhiên Nguyên Mộc cũng bị tình thế bắt buộc, không có cách nào khác. Dù sao thì Thiên Sứ cũng là địch nhân, làm gì có ai quản việc làm này của lão!

Hơn mười Tứ Dực Thiên Sứ đầu lĩnh cuối cùng cũng đã xác nhận Lục Dực Thiên Sứ tử vong, quay lại chiến trường trợ giúp cho đám Nhị Dực Thiên Sứ.

Địch nhân có cường giả gia nhập hỗ trợ khiến cho Nguyên Mộc không còn thoải mái như trước nữa.

Tứ Dực Thiên Sứ cánh bạc mặc dù không quá sợ hãi lôi điện đánh trúng nhưng với tu vi của Nguyên Mộc bây giờ thì bọn chúng cũng không dám cận thân giáp chiến, chỉ đánh chỉ huy thủ hạ từ xa dùng phép thuật công kích.

Nguyên Mộc lúc này đã cảm giác được linh khí hộ thể đã giảm bớt cường độ, cho dù có hung hãn như con nhím thì cũng có lúc bị người ta xẻ thịt. Cho đến khi hộ thể linh khí tiêu tán, pháp bảo hộ thân lại bị đánh nát thì lão chỉ còn có thể dùng chính thân thể mình ngăn cản thiên kiếp. Nhưng vẫn còn đám Thiên Sứ đứng một bên nhìn chằm chằm. Sợ rằng kết quả cuối cùng cũng sẽ hồn phi phách tán.

Thiên kiếp cuối cùng cũng không thể thỏa mãn với cường độ công kích nhỏ lẻ của mình, cường độ chợt gia tăng đột biến. Lôi điện cũng không phải là từng đạo từng đạo giáng xuống nữa mà là giáng xuống một lần một cụm sấm sét, tần suất cũng nhanh hơn rất nhiều.

Nguyên Mộc ngoại trừ di chuyển cước bộ nhanh hơn để tránh né lôi điện thì chỉ còn cách nỗ lực xông vào đám Thiên Sứ, song thủ chia ra một tả một hữu chộp lấy hai gã Thiên Sứ rồi bỏ chạy.

Lôi điện dày đặc lúc này cũng làm cho đám Thiên Sứ trở nên luống cuống, lại thêm một con nhím hung hãn, đi đến đâu thì kéo theo lôi điện giáng xuống đến đấy. Trong chốc lát chiến trường đã bốc mùi khét lẹt vì cánh của Thiên Sứ bị lôi điện thiêu cháy.

Tứ Dực Thiên Sứ bây giờ cũng không thể kiểm soát được tình thế nữa, bộ hạ đều nháo nhào tháo chạy, làm gì còn ai nghe theo lời chỉ huy của thượng cấp?

Nguyên Mộc cũng gấp rút đuổi theo đám "nhục thuẫn" phía trước. Nếu không có đám nhục thuẫn này thì lão nhất định độ kiếp bất thành. Mắt thấy mật độ lôi điện càng lúc càng lớn, trong lòng Nguyên Mộc cũng trở nên bất an hơn trước nhiều.

Trước kia lão đã từng chứng kiến cảnh người khác độ kiếp, song uy lực của thiên kiếp tuyệt không cường đại như lúc này.

Cái bụi của Hồng Nham Thai Địa tung bay đầy trời khiến cho Nguyên Mộc lúc này cũng không thể nhìn rõ xem kiếp vân rốt cuộc có hình dáng như thế nào.

Cho đến khi một đạo lôi điện đỏ rực từ trên giáng xuống, đánh nát bấy "nhục thuẫn" của lão, sau đó tiếp tục nện xuống thì Nguyên Mộc mới bi ai khi phát hiện ra bản thân đang phải chống chọi với Thất Thải Thiên Lôi Kiếp.

Nguyên Mộc hoảng sợ, nhục thuẫn trong tay liên tiếp vung lên chống đỡ, khó khăn lắm mới ngăn cản được đạo lôi điện hung hãn vô cùng.

- Hậu quả của việc giết chóc quá nhiều quả nhiên là nghiêm trọng! – Nguyên Mộc bi ai thốt lên.

Không ngờ lần này lão gặp phải thiên kiếp cấp bậc cao như vậy.

Tuy nhiên khi nhìn thấy đám Thiên Sứ từ xa xa đang vây quanh lão thì Nguyên Mộc nở một nụ cười.

Xem ra vận khí của lão không tồi chút nào – lão đã xông đến doanh địa của Thiên Sứ!

Nhìn thấy vô số nhục thuẫn phía trước, Nguyên Mộc thuấn di biến mất, thân hình lập tức đã ở giữa đám Thiên Sứ. Trước ánh mắt hoảng sợ của Thiên Sứ, Nguyên Mộc đưa tay chộp lấy hai cái nhục thuẫn, không nghĩ ngợi vung nhục thuẫn lên đầu.

Việc mà Nguyên Mộc bây giờ cần làm nhất là không ngừng tung trảo bắt lấy Thiên Sứ làm nhục thuẫn, nếu sơ suất dừng lại đều có thể bị thiên lôi oanh kích.

Tốc độ và uy lực của lôi điện đã tăng lên đến mức không thể nghĩ tới, với tốc độ của Nguyên Mộc lúc này cũng không hoàn toàn có thể tránh né được hết, trang phục trên người đã rách toang, tóc tai bay tán loạn. Tuy nhiên đám Thiên Sứ so với lão thì còn thảm hơn nhiều. Mỗi lần cụm lôi điện giáng xuống thì lại có một vài Nhị Dực Thiên Sứ biến mất.

Doanh địa của Thiên Sứ lúc này đầy rẫy những hố sâu do lôi điện oanh kích tạo thành, cát bụi, rơm rác bay mù mịt.

Lúc này một đạo tử sắc lôi điện sắc lẹm, chỉ lớn bằng ngón cái giáng xuống, xuyên qua thân thể của Thiên Sứ, kích thẳng vào đầu Nguyên Mộc, thân hình lão rung lên, bất động.

Cuối cùng đã kết thúc rồi ư?

Lúc khẩn yếu nhất lão đã thất bại?

Tuy nhiên cảm giác tiếp theo đã lôi Nguyên Mộc từ đáy vực sâu trở lại.

Đan điền trống rỗng của Nguyên Mộc chợt hiện ra một cỗ linh khí mạnh mẽ vô cùng, thậm chí còn có hơi hướm của tiên linh khí.

Nguyên Mộc đứng một chỗ há miệng cười to.

Lão đã độ kiếp thành công.

Đám Thiên Sứ chỉ biết trợn mắt lên choáng váng, bọn chúng biết rất rõ uy lực của lôi điện. Thế nhưng vì sao con nhím hung ác kia bị đánh trúng lại không hề hấn gì?

Bọn chúng chưa kịp tiếp tục than vãn thì đã thấy con nhím Nguyên Mộc tiến vào, nhấc tay tiêu diệt một đám Thiên Sứ.

Thiên Sứ vốn còn có một chút hy vọng vào chiến thuật lấy đông thắng ít, tuy nhiên bây giờ chiến thuật này quả thực rất giống như tiểu hài tử chơi đùa với gia gia vậy.

Song khi đám Thiên Sứ đang cảm thấy tuyệt vọng thì trên trời lại bắt đầu phóng xuống lôi điện. Lôi điện vừa dứt không lẽ lại còn tiếp tục giáng xuống?

Thiên Sứ giờ phút này chỉ còn biết lệ nóng tuôn trào.

Nguyên Mộc vẫn điên cuồng chém giết, nhưng đột nhiên cảm giác Tiên kiếp cũng đã sắp bắt đầu.

Không nghĩ ra tập trung linh khí của hai người thì số lượng và chất lượng đã đạt đến yêu cầu thành tiên. Chuyện này thực sự làm cho lão mừng rỡ như điên.

Thất Thải Thiên Lôi Kiếp đã bị lão vượt qua, sợ quái gì một chút Tiên kiếp nho nhỏ?

Nguyên Mộc thậm chí còn rảnh rỗi ở trong Tiên kiếp tàn sát Thiên Sứ.

Đương khi lão đang hả hê tàn sát thì một vài đạo linh áp cường hãn không thua gì bản thân từ xa tiến đến.

Nguyên Mộc cười lạnh:

- Cuối cùng đã có đại nhân vật xuất hiện.

Bốn vị Lục Dực Thiên Sứ cánh trắng tiến đến, không nói nhiều đã dàn thành thế trận vây lấy Nguyên Mộc. Bọn họ biết một mình lão có thể giết chết nhiều người như vậy. Chuyện này nếu truyền rộng ra thì Thiên Sứ sau này chỉ còn biết cúi mặt xuống mà ngửi rắm.

Tuy nhiên công kích của bốn gã Lục Dực Thiên Sứ chưa đến nơi đã thấy Nguyên Mộc nở một nụ cười tà dị, giơ tay vẫy chào. Một đạo linh khí lóe sáng từ trên trời giáng xuống, bao phủ lấy toàn thân Nguyên Mộc. Ngay sau đó lão biến mất, khiến cho công kích của bốn gã Lục Dực Thiên Sứ lao vào không khí.

Bốn Lục Dực Thiên Sứ nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đã xảy ra!