Chương 50: Chiến đấu

Tiên Giới Tu Tiên

Chương 50: Chiến đấu

Cổ Linh Lung lúc này cũng có nỗi khổ không nói nên lời. Nàng bị Lục Dực Thiên Sứ áp sát cận chiến. Cảm giác như bị một khối kẹo cao su dính trên người, không cách nào dứt bỏ. Hơn nữa quan sát vẻ mặt đối phương lại hết sức thư thái, tựa như chưa hề dốc hết toàn lực.

Đây chính là thực lực của Lục Dực Thiên Sứ cánh trắng?

Trong lòng Cổ Linh Lung bất chợt nổi lên sự bi ai. Vừa rồi vì cứu tên tiểu tử kia mà vọt đến đây, không hề nghĩ đến hậu quả. Bất quá lúc này nàng cũng không biết là mình có hối hận hay không!

Nhưng bây giờ nàng cũng không có nhiều thời gian để lo lắng suy nghĩ nữa mà phải tập trung tinh thần vào cuộc chiến trước mắt.

Lục Dực Thiên Sứ nhìn thấy Cổ Linh Lung nghiến răng, cố gắng ngăn cản công kích của hắn, tức thì mỉm cười quỷ dị. Một cỗ năng lượng sáng chói từ vũ khí truyền ra, đánh thẳng đến ngực Cổ Linh Lung.

Tình thế cấp bách, Cổ Linh Lung đành vung Tiên kiếm lên chống đỡ. "Keng" một tiếng, ánh sáng chói mắt bao phủ lấy song phương. Đợi khi mọi người quan sát được thì đã thấy Cổ Linh Lung từ giữa khối ánh sáng lảo đảo rơi xuống mặt đất.

Chúng nhân kinh hãi kêu lên:

- Đại nhân! – Đoạn đồng loạt bay đến vị trí Cổ Linh Lung rơi xuống mặt đất.

- Ha ha, chạy đi đâu? – Lục Dực Thiên Sứ hưng phấn phá lên cười. Vũ khí trên tay phóng thẳng ra. Lưu quang sắc bén trong nháy mắt đã xuyên qua thân thể hai cao thủ Hợp Thể kỳ.

- Ta ngất! – Lý Thành Trụ trợn mắt, há hốc mồm nhìn biến cố phát sinh.

Mạnh! Quá mạnh mẽ!

Tên Lục Dực Thiên Sứ này không phải là người mà đám tu tiên giả có thể dùng sức để tương trợ cho Cổ Linh Lung được.

Mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn thì Lục Dực Thiên Sứ đã lắc mình nhoáng lên một cái, biến mất trong mắt mọi người. Trong chớp mắt đã thấy hắn xuất hiện bên cạnh thân thể hai tu tiên giả vừa bị phá thể. Một trảo tung ra, tóm chặt Nguyên Anh của hai người trong tay.

Hai Nguyên Anh nhỏ bé phảng phất như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, vẫn cảm thấy mơ màng. Cho đến khi Lục Dực Thiên Sứ đưa tay ngắm trái ngắm phải, mới phát hiện ra đang nằm trong tay địch nhân, hoảng sợ giãy dụa thân hình.

- Ha ha! – Lục Dực Thiên Sứ khoái trá nhìn vẻ mặt sợ hãi của hai Nguyên Anh, dường như hắn rất thích loại cảm giác hành hạ địch nhân như vậy.

- Thả bọn họ ra! – Cổ Linh Lung cố gắng không để phun ngụm máu trong miệng ra ngoài, từ cách đó không xa bay đến, thấp giọng nói.

Lục Dực Thiên Sứ vẫn độc ác mỉm cười, không hề để ý đến Cổ Linh Lung. Hơn nữa hắn còn há rộng miệng, đưa hai Nguyên Anh vào nuốt trọn xuống bụng. Lúc đó mới hài lòng vươn lưỡi liếm môi, đoạn cất lời:

- Ăn ngon thật.

Lý Thành Trụ trong lòng chấn động, bi ai thốt lên:

- Cầm thú!

Như vậy mà gọi là Thiên Sứ ư? Phải gọi là Ác Ma mới đúng!

Cảm tử quân phẫn nộ đến cực điểm, trừng mắt nhìn Lục Dực Thiên Sứ. Tuy nhiên không ai dám tiến lên khiêu chiến với tên ác ma này.

Lục Dực Thiên Sứ liếm mép, rút vũ khí từ thi thể hai tu tiên giả đã chết ra, vung vẩy trên tay, kiêu ngạo nói:

- Tất cả cùng lên đi. Ta bây giờ vẫn còn đói bụng.

Cổ Linh Lung bi ai liếc nhìn thủ hạ của mình một lượt. Không nghĩ ra lại chạm trán với Lục Dực Thiên Sứ nhanh như vậy. Kế sách duy nhất hiện nay chỉ có thể dựa vào chính nàng, lôi kéo sự chú ý của hắn. Như vậy thì những người khác mới có cơ hội chạy trốn. Sau khi suy nghĩ bèn cất lời nói với mọi người:

- Để ta cầm chân hắn. Các ngươi mau chạy đi. Ngàn vạn lần không cần lo cho ta.

- Đại nhân!

- Ta tự có cách chạy thoát. Các ngươi không cần lo lắng. – Cổ Linh Lung nở một nụ cười thật tươi nhìn mọi người:

- Có các người theo sau tác chiến thực sự là phúc khí của Linh Lung. Linh Lung xin đa tạ mọi người. – Nói xong bèn quay sang nhìn thoáng qua Lý Thành Trụ, song thủ bấm linh quyết, phóng đến tấn công Lục Dực Thiên Sứ.

Chứng kiến Cổ Linh Lung liếc mắt nhìn mình, Lý Thành Trụ chỉ cảm thấy nội tâm như vỡ nát:

- Mẹ nội nó, lão tử nhất định phải xuất toàn lực. – Lý Thành Trụ giờ phút này đã quyết định cho dù bại lộ thực lực bản thân cũng phải cứu bằng được Cổ Linh Lung và Tiểu Ảnh trở về. Về phần những người khác thì hắn hoàn toàn không quan tâm.

Tuy nhiên mọi người sau khi nghe Cổ Linh Lung nói xong đều không lui lại nửa bước, đồng loạt vung phi kiếm lao đến trợ chiến cho Cổ Linh Lung.

- Mọi người chạy mau đi! – Cổ Linh Lung cả kinh, hô lên.

- Đại nhân không đi, chúng tôi cũng không đi. – Thu Phong lạnh lùng hô lên, thần sắc của những người khác cũng kiên định hệt như hắn vậy.

- Dựa vào các ngươi? – Lục Dực Thiên Sứ khinh bỉ cười, vũ khí trên tay lập tức phóng ra.

Một đạo lưu quang xuất hiện, lại có hai tu tiên giả bị lưu quang xuyên thủng, rớt xuống đất. Nguyên Anh còn chưa kịp đào tẩu đã bị Lục Dực Thiên Sứ xuất trảo khống chế, sau đó cho vào miệng nuốt trọn.

- Mọi người cẩn thận! – Cổ Linh Lung lúc này cũng không khuyên nhủ mọi người nữa. Bây giờ chỉ có thể hợp lực với thủ hạ tìm cách đả bại Lục Dực Thiên Sứ. Sau đó mới có cơ hội đào thoát.

Vào giây phút sinh tử quan đầu, ai ai cũng đều bỏ hết tư lợi riêng, đồng loạt dốc toàn lực tấn công Lục Dực Thiên Sứ. Nhất thời Lục Dực Thiên Sứ cũng bị khí thế này bức cho thối lui không ngừng.

Đám tu tiên giả yếu ớt này mặc dù không thể gây ra nguy hại lớn cho hắn nhưng chỉ cần hơi sơ suất một chút thì Cổ Linh Lung sẽ thừa cơ đả thương hắn.

Giao phong một lúc, bên phía Cổ Linh Lung đã chết hơn hai mươi tu tiên giả. Ngay cả Cổ Linh Lung cũng không còn giữ được dáng vẻ thung dung như ban đầu nữa, hơi thở đã trở nên nặng nề, khó nhọc. Lục Dực Thiên Sứ mặc dù chưa thụ thương nhưng dáng vẻ cũng không còn tỏ ra khinh địch như trước nữa.

Thừa dịp trên cao giao chiến tạo thành một trường hồ đồ, Lý Thành Trụ xuất ra Diệt Thần cung và vòng Tử Tinh, lợi dụng khả năng che dấu năng lực của vòng Tử Tinh, ẩn giấu hoàn toàn linh áp dao động của bản thân. Hơn nữa vận dụng hơn phân nửa tiên linh khí của Nguyên Anh điều động năng lượng Mộc Chi Tinh Hoa tạo thành Diệt Thần tiễn.

Để tránh Lục Dực Thiên Sứ phát hiện ra lục quang của Diệt Thần tiễn, Lý Thành Trụ đặc biệt lấy từ trong giới chỉ ra một bộ quần áo, phủ lên che chắn trước Diệt Thần cung. Hắn tự tin rằng với cát bụi đỏ mù mịt cộng với sự ngụy trang của hắn thì Lục Dực Thiên Sứ sẽ không thể phát hiện ra thứ vũ khí tối thượng của mình được.

Mặc dù Lý Thành Trụ đã chuẩn bị xong tư thế tấn công, nhưng tốc độ của Lục Dực Thiên Sứ quá nhanh, khi cao khi thấp, khi trái khi phải. Lại thêm tu tiên giả cũng di chuyển loạn động. Nếu phóng tiễn không chính xác thì dám chắc hắn sẽ giết chết người vô tội.

Một mũi tên này bắn ra, Lý Thành Trụ tuyệt đối tin tưởng uy lực của nó có thể tiêu diệt được Lục Dực Thiên Sứ.

Tu vi của Nguyên Anh Lý Thành Trụ đã đạt đến Phân Thần hậu kỳ, năng lượng lại là tiên linh khí tinh thuần. Đương nhiên uy lực của Diệt Thần tiễn sẽ vô cùng khủng khiếp.

Lý Thành Trụ bây giờ thực ra cũng không có quá nhiều tiên linh khí để thi triển nhiều mũi Diệt Thần tiễn một lúc. Cho nên một mũi tên duy nhất này nhất định phải bắn trúng Lục Dực Thiên Sứ. Hắn tuyệt đối không có cơ hội thứ hai.

Trong khi trường giao chiến vẫn chưa ngã ngũ thì cách đó không xa đã bắt đầu xuất hiện dao động của các cỗ linh áp đang nhanh chóng tiến đến nơi đây.

Lục Dực Thiên Sứ cười ha hả nói:

- Người của ta đang đến đây. Lần này ta xem các ngươi chết thảm như thế nào! – Nói xong lập tức gia tăng lực đạo công kích trên tay lên thập bội.

Cảm tử đội đều kinh hãi chấn động. Một gã Lục Dực Thiên Sứ đã gây cho họ muôn vàn khó khăn, bây giờ nhân số đối phương lại nhân lên nữa thì tuyệt đối sẽ phải chết, không cần nghi ngờ.

Tuy nhiên trong nháy mắt lo lắng này đã đủ tạo ra sơ hở. Lục Dực Thiên Sứ trong nháy mắt đã chém chết một tu tiên giả. Nạn nhân chính là một trong ba huynh đệ sinh ba.

- Nguyên Lâm! – Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên. Chủ nhân của thanh âm chính là hai huynh đệ còn lại trong ba huynh đệ sinh ba – Nguyên Mộc và Nguyên Sâm.

Đám Thiên Sứ viện binh đã đến nơi. Lục Dực Thiên Sứ nắm chặt Nguyên Anh của Nguyên Lâm trong tay lùi lại phía đồng bọn, phất tay nói:

- Giết sạch bọn chúng! – Sau đó há miệng hấp thu năng lượng Nguyên Anh của Nguyên Lâm.