Chương 48: Tao ngộ chiến
- Đạo hữu không tình nguyện tham gia cuộc chiến tranh này hay sao?
Đinh Tự Vệ khẽ đặt ngón trỏ lên môi, quay trước nhìn sau một phen, đoạn ngẩng đầu, thấp giọng nói:
- Quả thật tại hạ không hề tình nguyện.
- Vậy tại sao lại đến đây?
Đinh Tự Vệ đau khổ đáp:
- Không đến không được. Tiên đế triệu tập viễn chinh, nếu phản kháng thì gia đình tại hạ một mạng cũng khó giữ, ngay cả sư môn cũng không giữ được. Đạo hữu nói ta phải làm thế nào, làm chuyện bất nghĩa ư? – Nói xong lại thở dài một tiếng, dáng vẻ cực độ bi thương.
Lý Thành Trụ động lòng bất nhẫn, bèn an ủi:
- Đinh huynh lo lắng hành động như vậy, thực sự là vinh hạnh cho sư môn của huynh.
- Đạo hữu đã quá lời. – Đinh Tự Vệ khiêm tốn cất lời, tuy nhiên sắc mặt đã hòa hoãn hơn trước rất nhiều.
Lý Thành Trụ vỗ vỗ vai hắn:
- Yên tâm, cho dù phải chết thì cũng là một kẻ yếu ớt Xuất Khiếu kỳ như tại hạ, lão huynh đã đạt đến Hợp Thể kỳ thì lo lắng làm gì?
Đinh Tự Vệ sửng sốt nhìn kỹ Lý Thành Trụ, quả nhiên phát hiện ra hắn mới chỉ đạt đến Xuất Khiếu kỳ, tâm trạng liền được trấn an rất nhiều, vội vàng cười nói:
- Đúng vậy, ta sợ gì cơ chứ! Ha ha. – Nói xong lập tức gia tốc bay vụt đi, không thèm để ý đến Lý Thành Trụ nữa.
o0o
Thám báo dẫn mọi người bay gần một trăm dặm mới dừng lại:
- Các vị, ta chỉ có thể đưa mọi người đến đây. Từ đây trở đi mọi người chỉ có thể dựa vào chính mình. Mọi người nhớ kỹ, kể từ lúc xuất chiến đến khi rút lui chỉ có thời gian một nén nhang. Vượt quá thời gian đó sẽ không có khả năng quay về, khi đó ta khuyên mọi người nên tự bạo Nguyên Anh. Thiên Sứ vốn rất thích năng lượng Nguyên Anh của người tu tiên chúng ta.
Mọi người nghe xong đều đồng loạt khinh bỉ hắn.
Thám báo lại nghiêm mặt nói tiếp:
- Ta còn có nhiệm vụ khác. Cáo từ! – Nói xong thì biến mất.
Lý Thành Trụ bĩu môi, mắng theo:
- Chạy thật là nhanh.
Thu Phong nghe vậy bèn chen vào:
- Hy vọng là ngươi chạy sẽ không nhanh như hắn.
Cổ Linh Lung đột nhiên lên tiếng:
- Được rồi, mọi người theo ta. – Đoạn dẫn theo một trăm thủ hạ của mình bay về phía trước.
Lý Thành Trụ lại cảm thấy lần đánh lén này thật sự khó hiểu. Dùng một vạn người để đánh lén hai mươi vạn người? Ngay cả tổng chỉ huy cũng không có. Không lẽ chỉ đơn thuần chia ra thành một trăm tiểu đội tả xung hữu đột đánh lén? Nói thế nào đi nữa thì chuyện này cũng giống hệt kế mượn đao giết người!
Nhưng mượn đao để giết ai? Cho dù là mượn đao giết người thì cũng không cần phải hy sinh một vạn người như vậy. Hơn nữa còn có một trăm Tiên nhân!
Suy nghĩ một lúc lâu cũng không ra đầu mối, Lý Thành Trụ đành gồng mình đi theo Cổ Linh Lung.
Nhìn thấy tiểu đội của Cổ Linh Lung tiến bước, các tiểu đội khác cũng không cam lòng yếu thế, đồng loạt triển khai nhân mã xuất phát theo sau.
Nhờ vào khứu giác nhạy bén của Tiểu Vật, Lý Thành Trụ có khả năng biết được vị trí của thám báo đối phương. Sau đó hắn lặng lẽ nhắc nhở Cổ Linh Lung. Cổ Linh Lung đã sớm biết đến bản lĩnh của Tiểu Vật, đương nhiên nghe theo lời Lý Thành Trụ. Quả nhiên tiểu đội một mạch đi tới, bình an vô sự.
Đội ngũ phía sau cũng rất thông minh, bám sát theo tiểu đội Cổ Linh Lung. Vô tình tránh né được mạng lưới thám báo của địch nhân.
Một vạn người cứ như vậy phi hành, cho đến khi phía trước truyền đến vô số âm thanh dao động của linh áp thì mọi người đều biết địch nhân đã ở trước đó không xa.
Thời khắc quan trọng đã đến, vô luận là Tiên nhân hay tu tiên giả đều cảm thấy lòng bàn tay xuất ra mồ hôi như tắm.
Không ai biết được liệu bản thân mình có thể bình an trở về hay không!
Cổ Linh Lung quay người lại, thấp giọng nói nhỏ với mọi người:
- Ta mặc kệ mệnh lệnh của Tiên đế như thế nào. Mọi người nhớ kỹ, đánh lại thì đánh, đánh không lại thì đào tẩu. Ngàn vạn lần không nên liều mạng đánh bừa. Mọi chuyện khi trở về sẽ do Cổ Linh Lung ta chịu trách nhiệm. Các người không cần lo sợ sự trách phạt của Tiên đế.
Chúng nhân nghe xong đều lộ ra vẻ kích động, Thu Phong tiến lên nói:
- Đại nhân, có những lời này của người là đủ rồi. Yên tâm, chúng ta nhất định an toàn trở về.
Lý Thành Trụ ở bên cạnh bĩu môi, đang định lên tiếng châm chọc thì Tiểu Ảnh từ sau lưng vươn tay nhéo mạnh vào hông hắn, khiến hắn đành bỏ đi ý định đó.
Cổ Linh Lung liếc mắt nhìn Lý Thành Trụ, vẻ mặt hết sức quan tâm:
- Cẩn thận một chút.
Lý Thành Trụ há miệng cười khanh khách:
- Yên tâm đi, chắc chắn có người sẽ chết sớm hơn ta! – Nói xong liếc mắt khiêu khích Thu Phong một cái.
Tuy nhiên Thu Phong chưa kịp lên tiếng đáp trả thì cách đó không xa đang vang lên thanh âm giao chiến.
Lý Thành Trụ há miệng mắng:
- Con bà nó!
Dù sao thì cũng là đi đánh lén. Đánh lén mà phát ra tiếng động lớn như vậy thì còn gì là đánh lén nữa? Pháp bảo phát ra tiếng động so với lôi điện còn lớn hơn nhiều. Cứ như vậy thì khác gì muốn báo cho địch nhân biết có người tiến vào ám sát?
Một lũ ngu ngốc!
Bất quá Lý Thành Trụ còn chưa suy nghĩ xong thì một tu tiên giả đã hét lớn:
- Giết! Giết sạch lũ người chim này!
- Ta ngất. – Lý Thành Trụ chút nữa đã lăn ra mà ngất. Bọn tu tiên giả này quả thực là ngu ngốc cực độ.
Vị trí đã bị bại lộ, đơn vị đánh lén nhất thời lâm vào tình trạng khó khăn. Cảm giác được một trận linh áp đang nhanh chóng kéo đến nơi này, Cổ Linh Lung quyết định:
- Nhanh! Theo ta chạy.
Nói xong lập tức dẫn dắt tiểu đội của mình chạy xa khỏi đám ngu ngốc kia.
Mặc dù thoát ly khỏi các tiểu đội khác sẽ khiến nguy hiểm tăng lên. Tuy nhiên một tiểu đội im lặng đột kích thì tính cơ động lại tăng lên rất nhiều.
Dựa vào sự che chắn của cát bụi mờ mịt, Cổ Linh Lung dẫn theo tiểu đội của mình ra sát đường biên khu vực địch nhân đang nghỉ ngơi.
Phi hành một lát đã bắt gặp mười mấy Thiên Sứ đang nghỉ ngơi một mình. Nhị Dực Thiên Sứ chưa kịp tỉnh giấc đã bị phi kiếm phân thây thành mảnh nhỏ.
Tình huống cực kỳ khẩn cấp khiến cho mọi người đều không có thời gian dừng lại đoạt lấy Kết Tinh Chi Thần của những Thiên Sứ bị giết chết.
Đương nhiên Lý Thành Trụ tuyệt đối không bỏ qua mối lợi này. Hắn cố ý tụt lại sau cùng, lặng lẽ thả Tiểu Vật ra, sai nó làm công tác thu lượm Kết Tinh Chi Thần.
Tốc độ đoạt bảo của Tiểu Vật tuyệt đối là vô địch, giống hệt như cách thức đoạt lấy Tiên hạch của Tiên thú trước kia.
Lần này phóng ra cũng tương tự như vậy, nó phóng ra trong nháy mắt đã thu lấy Kết Tinh Chi Thần, thu gom vào giới chỉ trong miệng. Sau đó chui vào túi ba lô du lịch sau lưng Lý Thành Trụ.
Mặc dù Kết Tinh Chi Thần của Nhị Dực Thiên Sứ chỉ đổi được một khối thượng phẩm thạch, Tuy nhiên tính thế nào đi nữa thì vẫn là tiền. Hơn nữa chỉ cần có ba mươi khối thì không cần phải tham gia cuộc chiến nữa. Lý đại lão bản làm sao bỏ qua được thứ lợi nhuận như vậy!
Lý Thành Trụ đương nhiên tính toán cho cả Tiểu Ảnh và Cổ Linh Lung.
Chiến trường nguy cơ tứ phía, bất kể tu vi của ngươi cao thâm đến đâu thì vẫn có thể thiệt mạng. Để bảo vệ tính mạng, Lý Thành Trụ chỉ có thể nghĩ đến biện pháp dùng Kết Tinh Chi Thần đổi lấy sự tư do cho Tiểu Ảnh và Cổ Linh Lung.
Mặc dù hắn không biết để đổi lấy sự tự do của Cổ Linh Lung sẽ cần đến bao nhiêu Kết Tinh Chi Thần. Nhưng nếu một trăm khối không đủ thì hắn sẽ đưa ra năm trăm khối, năm trăm khối vẫn chưa đủ thì hắn sẽ đưa ra một ngàn khối.
Lý Thành Trụ thậm chí còn ảo tưởng nghĩ đến cảnh sau này sẽ mang theo Cổ Linh Lung và Tiểu Ảnh đi ngao du Tiên giới.