Chương 47: Đội đánh lén trở thành đội cảm tử
Ngay sau khi trận chiến đầu tiên với quân tiên phong đối phương chấm dứt thì Đặc Sứ mang đến mệnh lệnh yêu cầu Cổ Linh Lung dẫn theo đội ngũ của mình bất ngờ tập kích, đánh lén vào đại bản doanh của Thiên Sứ.
Lý Thành Trụ khi biết được tin tức này thì đại phát lôi đình, gằn giọng nói:
- Hắn không phải muốn chúng ta đi chịu chết hay sao?
Trận chiến đầu tiên giết được hơn ba vạn địch nhân, trong đó có một Lục Dực Thiên Sứ. Để giết được một Lục Dực Thiên Sứ đã phải có hơn mười vị cao thủ Đại Thừa kỳ phát động công kích liều mạng, đồng thời vọt đến bên Lục Dực Thiên Sứ, tự bạo Nguyên Anh mới có được kết quả này.
Tu tiên giả tham gia cuộc chiến đều bị trận chiến này khiến cho hỏa khí bốc cao ngùn ngụt. Mắt nhìn thấy chiến hữu của mình ngay cả Nguyên Anh cũng không cách nào bảo toàn, họ cũng bất kể cái gì gọi là thiên đạo nữa, chỉ ra sức giết chóc, giết càng nhiều Thiên Sứ càng tốt. Báo thù cho các huynh đệ của mình.
Mặc dù trận chiến đầu tiên đã đẩy lui được Thiên Sứ quân đoàn trở về nhưng Tiên giới cũng bị thiệt hại rất lớn. Không có cao thủ tương xứng với Lục Dực Thiên Sứ nên thương vong của Tiên giới so với Thiên Sứ giới còn nặng nề hơn nhiều. Số người trở về sau trận chiến chỉ còn chưa đến một nửa số người xuất trận ban đầu.
Trận đánh đầu tiên đã thất bại!
Lý Thành Trụ trước tình cảnh này thì đặc biệt tức giận:
- Hừ, Tiểu Vật đánh rắm vẫn còn dễ nghe hơn lời nói của tên Đặc Sứ kia. Còn nói cái gì mà thừa dịp bọn chúng thắng lợi, trở nên sơ xuất mà xuất quân đánh lén. Ta xem hắn muốn đem chúng ta làm quân tốt thí thì có.
Tiểu Ảnh bĩu môi:
- Trong mắt hắn thì chúng ta đã là tốt thí từ lâu.
Thu Phong nghe hai người nói chuyện, bèn mỉm cười châm chọc:
- Nếu ngươi không muốn đi thì cũng không ai bức bách ngươi phải đi cả. Dù sao thì ngươi cũng chỉ tự nguyện đến đây. Bây giờ cuốn gói quay trở về cũng vẫn còn cơ hội để bảo toàn mạng nhỏ của ngươi đấy.
Lý Thành Trụ cười lạnh nhìn Thu Phong:
- Ngươi không cần khích. Lão tử muốn đi sẽ đi, không thích đi tất sẽ không đi. Không ai quản được lão tử cả.
- Hì hì, thức thời vụ mới là trang tuấn kiệt. Với tu vi của ngươi thì cho dù ngươi chạy trốn cũng không ai thèm đàm tiếu cả. – Thu Phong nói xong hai tay tạo hình chữ thập, rụt cổ lại như con rùa lặn xuống nước, đoạn nói:
- Nhẫn nhịn một chút cũng không tổn hại gì mà. Hà hà.
Mọi người nhìn thấy Thu Phong bắt chước dáng vẻ của ô quy trốn nước đều bật cười, ngay cả Tiểu Ảnh cũng phải cố nhịn mới không phát ra tiếng cười của mình.
Lý Thành Trụ nhìn thấy mọi người rung rinh hai vai, đều biết mọi người đang khoái trá với sự trêu chọc của Thu Phong đối với hắn.
- Muốn cười thì cứ cười đi. – Lý Thành Trụ tức giận, trừng mắt nhìn Thu Phong:
- Ai nói lão tử sẽ không ra trận? Hừ, loại chuyện tốt thế này sao lại có thể thiếu ta được chứ? – Sau đó hắn lại đánh giá từ trên xuống dưới Thu Phong, đoạn cười nói:
- Ta thực sự muốn nhìn xem Thu đại nhân có thể sống được bao nhiêu lâu!
Thu Phong cười nhạt đáp:
- Hay lắm. Ngươi cứ yên tâm, ngươi chết mà ta chưa chết thì ta sẽ toàn lực đem thi thể của ngươi quay trở về.
Lý Thành Trụ lạnh lùng nhìn chằm chằm Thu Phong:
- Đa tạ Thu đại nhân nhân từ độ lượng.
- Đừng khách khí, chúng ta vốn là chiến hữu mà, ha ha.
Lý Thành Trụ nghe câu này tức thì hai mắt trắng dã, muốn nhảy cả ra ngoài hốc mắt, nghĩ bụng:
- Chiến hữu? Chiến hữu con mẹ ngươi. Đến lúc xuất trận đừng ở sau lưng lão tử đâm lén một đao thì ta cũng đã tạ ơn trời đất rồi.
Mệnh lệnh tập trung nhanh chóng truyền đến. Cổ Linh Lung lập tức dẫn theo mọi người bay đến điểm tập kết.
Lần này tiến hành đánh úp tổng cộng có một vạn người. Trong đó có một trăm vị Tiên nhân. Mỗi một Tiên nhân chỉ huy đội ngũ một trăm cao thủ. Một vạn người ở đây chính là tinh anh tương lai của Tiên giới.
Thế nhưng một vạn người thì bao nhiêu người có thể quay trở về?
Lý Thành Trụ trong lòng thầm nghĩ:
- Tiên đế quả nhiên là thâm hiểm thật. Ngay cả một vị Tiên nhân cấp bậc thượng tiên cũng chưa hề phái đến. Chỉ lợi dụng tốt thí mà thôi.
- Không lẽ hắn muốn tốt thí chết sạch hay sao? Nếu như vậy thì cho dù cuộc chiến này thắng lợi, Tiên giới cũng làm gì còn tiền đồ phát triển?
- Hắn thì không sao nhưng lại bắt lão tử phải xông pha chiến trận? Lão tử bây giờ cần nhất là có thể bảo toàn được mạng nhỏ của mình. Tốt hơn nữa là có thể thuận tiện bảo vệ luôn được lão bà thân ái Cổ Linh Lung và Tiểu Ảnh.
Tuy nhiên nghĩ đến tu vi của hai nàng thì Lý Thành Trụ lại cảm thấy đau đầu. Hắn phải nhanh chóng đề cao tu vi của bản thân. Nếu không khi xuất trận lại để hai nàng bảo vệ hắn thì thật là mất mặt.
Tình báo từ phía trước đã quay về, đem tình hình trước trận doanh của Thiên Sứ quân đoàn nói rõ cho một vạn người nắm rõ.
Thiên Sứ không tụ tập cùng một chỗ như tu tiên giả mà chia làm ba địa phương.
Căn cứ theo sự dao động của linh áp thì Thiên Sứ dựa theo thực lực mà chia ra các khu vực nghỉ ngơi khác nhau.
Phát hiện này của tình báo khiến cho lần đánh lén này trở nên có hy vọng thành công thật sự.
Trong các địa phương Thiên Sứ nghỉ ngơi có một khu vực lớn nhất, tập trung đến hai mươi vạn Thiên Sứ. Tuy nhiên chỉ gồm Nhị Dực Thiên Sứ và Tiếp Dẫn Tiên Sứ. Hơn nữa trong khu vực này lại còn chia thành rất nhiều khu vực nhỏ khác.
Nhiệm vụ đánh lén lần này chính là lợi dụng thời gian một nén nhang, giết chết càng nhiều Thiên Sứ càng tốt. Nếu kéo dài hơn thời gian một nén nhang thì mọi người rất có thể sẽ bị bao vây. Khi đó e rằng một người cũng không thể sống sót quay trở về.
Chờ cho quan chỉ huy phát biểu, động viên xong thì một vạn người tu tiên đều nhất loạt xuất phát.
Lý Thành Trụ vừa đi vừa lầm bầm:
- Lão tử thì đi chết, Tiên đế thì chỉ ngồi một chỗ đánh rắm!
Tiểu Ảnh đi bên cạnh nhíu mày nói:
- Ngươi có thể nói chuyện văn minh một chút được không? Miệng lưỡi đầy thô tục!
- Văn minh? Văn minh có khả năng bảo vệ tính mạng của ta sao? – Lý Thành Trụ càng ngày càng cảm thấy bực tức. Lần này nếu muốn đánh lén hai mươi vạn Nhị Dực Thiên Sứ và Tiếp Dẫn Tiên Sứ thì chỉ cần tùy ý phái đến vài vị Tiên quân là có thể mã đáo thành công. Cần gì phải điều động một vạn tu tiên giả này xuất trận chứ? Rõ ràng là đội quân này nên gọi là cảm tử quân thì mới đúng.
Lý Thành Trụ thậm chí còn nghi rằng trong một vạn người cảm tử này có lẫn cừu nhân của quan chỉ huy nên lão mới thi triển kế mượn đao giết người, phái một vạn người đi tìm chết.
Một trăm người đi sau Cổ Linh Lung mặc dù không ai tỏ vẻ sợ chết, song sắc mặt ai cũng đều trở nên lo lắng.
Lý Thành Trụ nhìn ba huynh đệ sinh ba mấp máy miệng nói chuyện liên tục, tựa như đang thương lượng chuyện gì, bèn nghĩ:
- Không phải các ngươi muốn chạy trốn đấy chứ?
Quay sang nhìn Thu Phong thì hắn lại phát hiện ra thằng nhãi Thu Phong vẻ mặt rất vui vẻ, lẳng lặng đi sau Cổ Linh Lung.
- Dám chắc hắn đang nghĩ lão tử sẽ chết sớm đây! – Lý Thành Trụ cười lạnh, lầm bầm:
- Lão tử không dễ dàng chết như vậy đâu. Ngươi đừng nằm mơ.
Đột nhiên hắn phát hiện ra một tu tiên giả đang ngự giá phi kiếm, bay bên cạnh mình. Tuy nhiên hai chân lại run run không ngớt, ngay cả phi kiếm cũng giống như uống rượu vậy, lung lay, lảo đảo không ngừng.
- Đạo hữu sợ hãi sao? – Lý Thành Trụ nhịn không được, buột miệng hỏi.
Người kia liếc mắt nhìn hắn, gằn giọng hỏi:
- Nói nhảm! – Bất quá hắn nhìn thấy vẻ mặt đầy bình tĩnh của Lý Thành Trụ thì lại cảm thấy kỳ quái:
- Ngươi như thế nào mà có thể tỏ vẻ không sợ hãi như vậy?
- Chuyện này có gì mà phải sợ hãi? Cùng lắm thì đầu rớt xuống đất, có gì phải sợ? – Lý Thành Trụ khua khua tay, hiên ngang nói.
Người kia nhất thời bối rối, tỏ vẻ kính phục hắn:
- Đạo hữu quả nhiên có khí phách bất phàm. Tại hạ Đinh Tự Vệ. Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?
Lý Thành Trụ vội ho một tiếng, ôm quyền đáp:
- Tại hạ Lý Thành Trụ.
- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
- Hạnh ngộ, hạnh ngộ!
Lý Thành Trụ nghe xong thì trong lòng không khỏi cười rũ lên:
- Lão tử vốn là vô danh tiểu tốt. Làm thế quái nào mà ngưỡng mộ đã lâu. Buồn cười thật.