Chương 46: Chiến tranh bắt đầu

Tiên Giới Tu Tiên

Chương 46: Chiến tranh bắt đầu

Hồng Nham Thai Địa bình thường vốn là một vùng đất chết im lìm.

Tuy nhiên hơn mười ba vạn tu tiên giả - thấp nhất là Phân Thần kỳ cộng thêm với một vạn Tiên nhân tập trung trong phương viên năm mươi dặm là một số lượng quá lớn. Hơn nữa không ít tu tiên giả đang dùng Thiên Cơ Thạch để bổ sung linh khí hoặc tu luyện đã khiến Hồng Nham Thai Địa trở nên dày đặc linh khí, các luồng linh khí hộ thể cũng thi nhau tỏa sáng, di chuyển đã khiến cho cuộc sống nơi này trở nên náo nhiệt, rộn rã hơn trước kia rất nhiều.

Ở cách đó hai trăm dặm, Thiên Sứ ở phương Tây cũng đang tập trung binh lực, chuẩn bị cho cuộc đại tiến công sắp diễn ra. Kể từ đại chiến lần trước cho đến nay, trải qua năm ngàn năm chỉnh đốn tu dưỡng, Thiên Sứ giới cũng đã dần dần khôi phục. Hơn mười vạn tinh binh chỉ chỉ đợi thống lĩnh phát ra uy lệnh tấn công mà thôi. Ngay tại đoạn khe rãnh không gian trên trời đã xuất hiện không ít Thiên Sứ vỗ cánh tung bay, tựa như những giọt nước đang tập trung về biển rộng.

Tiểu Vật miệng ngậm giới chỉ chứa đồ, chạy đi chạy lại giữa đám tu tiên giả đang ngồi đả tọa một lúc đã khiến cho bảy khối thượng phẩm Thiên Cơ Thạch của chúng nhân ở nơi này không cánh mà biến mất.

Trải qua một thời gian dài sử dụng Thiên Cơ Thạch làm chất dinh dưỡng, tốc độ của Tiểu Vật càng lúc càng trở nên lợi hại. Bây giờ ngay cả Cổ Linh Lung truy đuổi cũng chưa chắc đã bắt được nó. Hơn nữa Tiểu Vật lại rất thông minh. Đối với những địa phương có Tiên nhân cường hãn đả tọa thì nó không hề bén mảng đến. Ngược lại tại những nơi chỉ có tu tiên giả đả tọa thì chưa đợi những người đó kịp phản ứng đã ôm lấy Thiên Cơ Thạch chạy vụt mất.

Lý Thành Trụ quả nhiên là nhờ đó mà trở nên đại phát tài.

Lần phát tài này so với việc luyện khí đem bán khi trước thì còn thống khoái hơn rất nhiều.

Tiểu Ảnh lúc này đang mỉm cười đầy thỏa mãn nhìn số thượng phẩm thạch trong giới chỉ của mình. Trong lòng thực sự mãn nguyện. Lý đại lão bản quả nhiên ra tay rất rộng lượng. Vì để "khóa miệng" nàng mà đã xuất ra một lúc năm mươi khối thượng phẩm thạch, ban cho nàng.

Đi theo vị đại lão bản vô lại như Lý Thành Trụ chưa đến mấy tháng mà vòng eo của nàng đã trở nên mập tròn hơn trước rất nhiều.

Nếu chuyện này xảy ra trước đây thì dám chắc nàng sẽ hưng phấn đến chết mất.

Tuy nhiên bây giờ thì Tiểu Ảnh lại cảm thấy một chút ân huệ này vẫn chưa thỏa đáng lắm.

Nhìn giới chỉ của đại lão bản mà tính thì không biết số lượng thượng phẩm thạch của Lý đại lão bản đã khổng lồ đến mức nào.

Tiểu Ảnh thậm chí còn xuất hiện mong muốn chuyện nàng có thể có được Tiểu Vật.

Nếu trong trận chiến này Lý Thành Trụ chết đi thì Tiểu Vật chẳng phải sẽ đi theo nàng ư? – Tiểu Ảnh nghĩ đến đó thì hưng phấn há miệng, định thốt ra gì đó, nhưng lại không phát ra tiếng. Tuy nhiên nhìn dáng vẻ mấp máy làn môi của nàng thì dường như nàng định nói:

- Ngươi chết đi, chết đi…

Thanh âm khốc liệt của chiến tranh cuối cùng đã vang lên.

Chờ đợi mấy tháng, lại phải chịu đựng chiến thuật đánh lén của Tiên giới nên Thiên Sứ quân đoàn đã vô cùng bất mãn, ai nấy trong lòng đều háo hức chờ ngày xung trận. Ngày hôm nay, khi ánh bình minh vừa rọi xuống Hồng Nham Thai Địa thì hiệu lệnh từ tổng chỉ huy ban xuống, phát động mười vạn thiên sứ làm quân tiên phong, thẳng tiến đến lãnh địa của tu tiên giả.

Quân trinh sát của Tiên giới nhanh chóng phát hiện được địch nhân manh động, lập tức truyền tin tức này về cho Chỉ Huy sứ.

Tổng quản của tu tiên giả - Tam phẩm chiến soái Diệp Tri Thu sau khi nhận được tin đưa về lập tức truyền lệnh tập hợp tất cả tu tiên giả, chuẩn bị đón tiếp cuộc tấn công của Thiên Sứ quân đoàn.

Nhìn thủ hạ đi truyền mệnh lệnh của mình, Diệp Tri Thu cũng cảm thấy chán nản, khẽ gõ gõ thái dương của mình. Mấy ngàn năm nay lão chưa từng cảm thấy đau đầu, không ngờ ngày hôm nay đã bắt đầu xuất hiện cảm giác đó.

Trận chiến trước mắt không biết sẽ khiến bao nhiêu tu tiên giả tử vong!

Không chỉ như vậy mà quan trọng hơn cả là những tu tiên giả tập trung tại Hồng Nham Thai Địa này đều là căn cơ phát triển sau này của Tiên giới!

Bản thân lão là Đại La Kim Tiên, hơn nữa còn là đương kim Tam Phẩm Chiến Soái, nhưng đối với trận chiến này cũng cảm thấy vô năng vô lực.

Lão chỉ có thể hy vọng một điều: Tu tiên giả sẽ không bị thảm sát quá nhiều. Mặc dù cái chết của bọn họ nếu có xảy ra thì cũng không phải do bản thân lão tự tay giết họ. Tuy nhiên dù sao thì bọn họ cũng vì nhận mệnh lệnh từ lão mà ra. Chuyện này có đúng với thiên đạo không?

Một tiếng huýt sáo dài vang vọng đến tận mây xanh lanh lảnh vút cao. Tu tiên giả và Thiên Sứ binh đoàn rốt cuộc đã chạm trán với nhau. Nhất thời chỉ thấy phi kiếm, pháp bảo bay múa lấp loáng trên đầu mọi người. Hộ thể linh khí được vận dụng đến đỉnh điểm. Ai nấy cũng đều muốn trạng thái an toàn của mình được đẩy lên cao nhất.

Mọi người đều hiểu được đây là một cuộc chiến, mà chiến bại thì kết quả chỉ có duy nhất hai chữ: tử vong.

Tuy nhiên xét cho cùng thì đây cũng chỉ là trận chiến mở màn mà thôi. Đại chiến vẫn chưa chính thức bước vào cao trào.

Dù là vậy thì tử vong vẫn luôn luôn vờn quanh thân thể bọn họ bất cứ lúc nào. Chỉ cần không cẩn thận một chút, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi cũng có thể bị địch nhân sát hại.

Vì vậy, tu tiên giả không hề tiếc nuối, đã vội điều khiển phi kiếm từ xa truy tìm Thiên Sứ tấn công.

Cát bụi mịt mù dày đặc tại Hồng Nham Thai Địa lúc này cũng không thể ngăn cản được quang mang sáng rực của từng cụm các phép thuật được thi triển. Trong nháy mắt, chiến trường đã trở thành một vùng sáng rực rỡ, chớp lóa không ngừng.

Cứ một lát lại có một, hai đôi cánh bị phi kiếm chém đứt rơi xuống đất. Các thiên sứ cấp thấp một khi mất đi đôi cánh thì không thể phi hành được nữa, chỉ có thể đáp xuống mặt đất. Tuy nhiên thân thể còn chưa chạm mặt đất, đa phần đã bị phi kiếm phân thây.

Những tu tiên giả trên mặt đất lúc này đa phần là những người có tu vi hơi kém hoặc bị thương, không thể bay lên cao được. Vì vậy đều đem lửa giận phát tiết vào thân thể của những Thiên Sứ rơi xuống đất.

Ngay cả linh hồn của những Thiên Sứ cũng không thể trốn thoát được. Thân thể bọn họ sau khi bị hủy diệt thì linh hồn lập tức bị pháp bảo, phép thuật của tu tiên giả vây kín, không nơi đào thoát, chỉ có thể dẫn đến kết cục tan thành khói bụi mà thôi.

Phương thức tấn công của tu tiên giả cũng hết sức lợi hại. Những người có tu vi mạnh mẽ khi xâm nhập vào vòng vây đối phương mà cảm thấy không thể chạy thoát được, đều chọn giải pháp tự bạo Nguyên Anh khiến cho địch nhân cũng bị tổn thất nặng nề.

Diệp Tri Thu từ trên cao quan sát chiến cuộc, cũng không khỏi cảm thấy đau lòng, nước mắt tuôn rơi.

- Các ngươi mới chính là anh hùng! Anh hùng chân chính!

Nếu không có tùy tùng ngăn cản thì giờ phút này lão cũng đã sớm rút kiếm xông vào chém giết cùng tu tiên giả.

Tuy nhiên trong chiến tranh vẫn phải kiên nhẫn một chút, chiến tranh không thể chỉ dựa vào thực lực của một người mà có thể giải quyết tất cả. Diệp Tri Thu đương nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng lão phải đứng một chỗ, trơ mắt nhìn tu tiên giả tử vong, trong lòng không khỏi cảm thấy bất mãn, đau xót.

Thiên Sứ quân đoàn trong trận chiến đầu tiên này đại đa số đều là Nhị Dực, Tứ Dực Thiên Sứ. Chỉ có một số Lục Dực Thiên Sứ áp trận mà thôi.

Cơ hồ Thiên Sứ quân đoàn cũng hiểu được đối phương xuất trận tiên phong chỉ là tu tiên giả, chưa hề có Tiên nhân xuất trận.

Lục Dực Thiên Sứ tiến vào chiến trường cũng giống như tiến vào chốn không người, không ai có thể ngăn cản được.

Lục Dực Thiên Sứ đi đến đâu đều tạo nên một trận mưa máu trộn lẫn với nội tạng, rơi như trút xuống đất.

Máu tươi của tu tiên giả lại một lần nữa nhuộm hồng Hồng Nham Thai Địa thành một tử địa đỏ rực.

Tuy nhiên tử vong và máu tươi không hề làm chùn bước song phương mà ngược lại càng khiến chiến cuộc thêm tàn bạo, khốc liệt hơn.

Chiến tranh chỉ mới bắt đầu mà đã kịch liệt như vậy, đến giai đoạn đỉnh điểm của nó thì không biết tử vong còn khủng khiếp như thế nào?

Diệp Tri Thu đau đớn trong lòng, thân hình từ từ hạ xuống mặt đất. Lão không đành lòng trơ mắt nhìn thấy cảnh tượng những linh hồn bị hủy diệt ngoài kia nữa.

Lý Thành Trụ và Tiểu Ảnh lúc này đột nhiên nghe được một thanh âm kỳ lạ vang lên, cắt đứt suy nghĩ trong lòng. Bất giác cả hai đều nghi hoặc, quay sang nhìn Cổ Linh Lung.

Cổ Linh Lung khẽ thở dài, nhìn hai người:

- Đã bắt đầu rồi. Thanh âm vang lên chính là thanh âm do Nguyên Anh tự bạo.

Mọi người nghe thấy đều thất kinh, há hốc miệng vì sợ hãi.

Lý Thành Trụ tựa như bị một cây Kim Cô bổng giáng xuống đầu vậy.

Nếu mỗi một thanh âm như vậy vang lên lại đại biểu cho một tu tiên giả tự hủy Nguyên Anh thì hắn đã có thể nghe được hơn mười lần thanh âm khủng khiếp đó.

Hắn kinh hãi đưa mắt nhìn Tiểu Ảnh, chỉ thấy ánh mắt nàng cũng đang tràn ngập sự kinh hãi như hắn mà thôi.

Chiến tranh quả nhiên là tàn khốc vô cùng!

Tu tiên giả cho dù bị hủy đi thân thể nhưng chỉ cần Nguyên Anh tồn tại thì vẫn có thể khôi phục lại thân thể. Chỉ khi nào bọn họ lâm vào tình cảnh tuyệt vọng, thì mới phải tự bạo Nguyên Anh.

Trận chiến này không những khiến người ta chết đi mà hơn nữa nó còn khiến tu tiên nhân chết những "hai lần".

Trong khi Lý Thành Trụ đang suy nghĩ thì lại có thêm vài tiếng nổ nữa truyền đến lỗ tai của hắn.

Quay sang nhìn Tiểu Ảnh, hắn cũng chỉ có thể mấp máy môi mà không thốt ra lời.

Tiểu Ảnh vẻ mặt lúc này cũng tràn ngập sự áy náy, hối hận.

Hai người bọn họ lúc nãy vẫn còn đang hoan hỉ tính đếm, số thượng phẩm thạch thu được đấy thôi!

Có lẽ chủ nhân của những khối thượng phẩm thạch này đều đã chết trên chiến trường.

Nghĩ đến sự tham lam của bản thân. Tiểu Ảnh cúi đầu đi đến trước mặt Lý Thành Trụ, lấy ra năm mươi khối thượng phẩm thạch trả lại hắn.

Lý Thành Trụ cho dù kinh hãi nhưng đối với hắn thì "tiền vẫn là tiền", hắn bĩu môi nhận lấy, ném vào giới chỉ.

Dù sao thì những tu tiên giả kia cũng đã chết. Không muốn lấy thì cũng phải lấy. Chớ có phí phạm.