Chương 42: Bực bội vô cùng

Tiên Giới Tu Tiên

Chương 42: Bực bội vô cùng

Lục sư thúc cuối cùng đã bình phục được tâm tình, bước đến trước mặt sư thúc tổ xinh đẹp nói:

- Sư thúc, đệ tử xem người này nhất định có mưu đồ bất lợi với Huyễn Kiếm tông nên mới âm mưu giả mạo làm đồ đệ của tam sư huynh.

Nghe lão nói câu này, Lý Thành Trụ phải nắm chặt hai nắm tay mình lại. Nếu không phải lão là trưởng bối của hắn thì hắn nhất định đã kháng nghị. Đang định lên tiếng thì hắn chợt phát hiện ra sư thúc tổ xinh đẹp khẽ phất tay ra hiệu cho hắn im lặng. Tuy nhiên chuyện này chỉ riêng mình hắn nhận biết, bởi vì nàng đã quay lưng về phía mọi người nên không ai thấy được hành động này của nàng.

Lý Thành Trụ cười lạnh một tiếng, đè nén sự tức giận trong lòng đối với vị lục sư thúc bỉ ổi kia.

Sư thúc tổ xinh đẹp nhướn mày, miệng mỉm cười, đoạn quay người lại nhìn vị lục sư thúc kia hỏi:

- Là như vậy ư! Ngươi làm sao biết có mưu đồ?

Lục sư thúc cung kính trả lời:

- Thứ nhất: Tam sư huynh ba tháng trước đã truyền đến tin tức, nói rằng đồ đệ đã tiến vào cấm địa ở Tiên giới. Sợ rằng đã sớm không còn ở nhân thế này nữa.

Nghe đến cấm địa của Tiên giới, ngay cả sư thúc tổ xinh đẹp cũng nhịn không được, khẽ biến sắc, quay đầu nhìn Lý Thành Trụ. Tựa như muốn xuyên thấu cõi lòng hắn. Về phần những đệ tử của Huyễn Kiếm tông khác khi nghe đến bốn chữ "cấm địa Tiên giới" cũng đồng loạt giống như hít phải một luồng khí lạnh vậy.

Lý Thành Trụ lúc này không nhịn được nữa, hô lớn:

- Đó là do mạng của đệ tử còn lớn.

Lục sư thúc "hừ" lạnh một tiếng, tiếp tục nói:

- Thứ hai: Hắn không hề có gì chứng minh được thân phận của mình. Ngay cả pháp bảo của sư phụ ban cho cũng không có.

- Hừ! Sư phụ của ta là một người tham lam, keo kiệt. Làm gì có chuyện ban pháp bảo cho lão tử chứ. – Lý Thành Trụ chỉ nghĩ thầm, cũng không thèm lên tiếng nữa. Nếu không phải lúc nãy sư thúc tổ xinh đẹp phất tay ra hiệu cho hắn thì sợ rằng lúc này hắn đã đã rũ áo rời khỏi chỗ này. Trước khi đến đây thì đầy lửa nhiệt tình. Ai ngờ ngọn lửa nhiệt tình của hắn đã sớm tan biến trong gió bụi của Hồng Nham Thai Địa.

- Thứ ba: Cho dù ngươi là đồ đệ của tam sư huynh đi nữa thì theo tin tức từ ngọc giản, tam sư huynh đã nói đồ đệ của người chỉ là một gã phàm nhân mà thôi. Một gã phàm nhân làm thế nào có thể trong thời gian hai năm tu luyện đến Xuất Khiếu trung kỳ?

Lục sư thúc nói ra lời này xong, tất cả đệ tử Huyễn Kiếm tông trợn mắt trắng dã nhìn Lý Thành Trụ. Ngay cả Phần Thiên Lang cũng kích động đến nỗi thân thể run lẩy bẩy. Nếu người đứng trước mắt họ thật sự là đồ đệ của tam sư bá thì tuyệt đối là kỳ tài. Nếu có thể tu hành với tốc độ nhanh như vậy thì bọn họ có thể nhờ chỉ điểm một chút, tốc độ tu luyện không phải thuận lợi hơn bây giờ rất nhiều hay sao? Đặc biệt là Phần Thiên Lang, gã nhìn chăm chăm Lý Thành Trụ. Trong lòng thầm hy vọng người này thật sự là sư đệ của gã.

- Thứ tư: Ta đã xem qua cung cách hành công của ngươi. Tuyệt đối không phải là công pháp tu luyện của Huyễn Kiếm tông. – Lục sư thúc nói đến đây thì vẻ mặt dương dương đắc ý, đoạn phán tiếp một câu:

- Ta nói có đúng hay không?

- Đúng. – Lý Thành Trụ gật đầu. Bản thân hắn đích thị không hề tu luyện tâm pháp của Huyễn Kiếm tông mà là Tụ Linh Điển Tàng. Lão lục sư thúc kia nói nửa ngày, xem ra cũng chỉ có điều vừa rồi là nói đúng.

- Vì vậy, đệ tử nghĩ rằng người này nhất định có mưu đồ bất lợi đối với Huyễn Kiếm tông của chúng ta. Tuyệt đối không phải là đồ đệ bạc mệnh của tam sư huynh!

Sư thúc tổ xinh đẹp mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như ngọc, nhẹ nhàng nói:

- Lão lục nói rất có đạo lý. Mấy trăm năm không gặp, ngươi đã khôn ngoan hơn rất nhiều.

Lục sư thúc nghe trưởng bối khen ngợi, nhất thời cao hứng vô cùng. Ngày hôm nay quả nhiên là ngày tốt của lão.

Vì vậy, thừa dịp này, lão tiếp tục dâng tấu biểu lên trên:

- Sư thúc, chuyện đã như vậy, xin mời người quyết định.

Lý Thành Trụ nghe đến đây thì sửa sang lại trang phục của mình, đoạn nói:

- Nếu đạo hữu đã nói như vậy thì ta cũng không còn gì để nói nữa. Xin lỗi vì đã quấy rầy. Cáo từ! – Nói xong lập tức quay người rời khỏi. Cho dù có là người nhẫn nhịn tốt thế nào thì cũng vẫn có ba phần thể diện. Lý Thành Trụ bị vị lục sư thúc trước mặt phỉ báng như vậy, nếu hắn không nghĩ đến tương lai sau này có thể sẽ trở về Huyễn Kiếm tông thì đã há miệng mắng to lão một trận.

- Chạy đi đâu? – Lục sư thúc quát lên, gằn giọng nói tiếp:

- Mưu đồ bất chính với Huyễn Kiếm tông còn có thể chạy dễ dàng như vậy sao? Phần Thiên Lang, bắt hắn lại cho ta.

- Tuân lệnh sư thúc. – Phần Thiên Lang mặc dù trong lòng vẫn còn một chút do dự nhưng gã vẫn phi thân đến, ngăn cản Lý Thành Trụ lại. Tuy nhiên nét mặt lại hiện ra vẻ băn khoăn pha lẫn xấu hổ.

- Khoan đã. – Sư thúc tổ xinh đẹp cuối cùng đã lên tiếng.

Vị sư thúc tổ xinh đẹp đưa mắt nhìn Lý Thành Trụ, miệng khẽ mỉm cười. Sau đó quay sang nói với lục sư thúc:

- Lão lục, nếu ta nói hắn đích thị là đồ đệ của lão tam thì sao?

- Ơ…. – Lục sư thúc ngơ ngác nhìn sư thúc của mình, không biết nên nói gì nữa.

- Được rồi. – Sư thúc tổ xinh đẹp phất tay áo:

- Ta có thể chứng minh được hắn quả thật chính là đệ tử của lão tam.

- Ồ? – Mọi người có mặt ở đó đều cả kinh "ồ" lên một tiếng. Gã tiểu tử đó thật sự là đồ đệ của tam sư bá sao? Nếu theo lời lục sư thúc nói thì chuyện này tuyệt không thể nào như vậy cơ mà?

Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt của đám đệ tử Huyễn Kiếm tông đều nhìn chăm chăm vào Lý Thành Trụ, sắc mặt tỏ ra hưng phấn vô cùng, phảng phất như ánh mắt của kẻ hiếu sắc khi trông thấy mỹ nữ khỏa thân vậy.

Lục sư thúc thì chỉ biết kinh ngạc, run rẩy nhìn Lý Thành Trụ mà thôi.

Lý Thành Trụ trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Tuy nhiên trong nháy mắt hắn đã tỉnh táo trở lại, chỉ cười lạnh nhìn vị lục sư thúc kia.

Lục sư thúc cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cung kính nhìn sư thúc xinh đẹp của mình, nói:

- Sư thúc, người làm sao biết được….

Ai ngờ vị sư thúc tổ xinh đẹp đã cắt đứt lời lão:

- Chỉ bằng thân phận ta là sư thúc của ngươi cũng đã có thể chứng minh lời nói của ta là thật. Việc này không cần nhắc đến nữa.

Lý Thành Trụ nghe xong mỉm cười, quay sang nhìn sư thúc tổ, chắp tay hành lễ:

- Đa tạ sư thúc tổ.

Mỹ nhân gật đầu, sau đó sắc mặt trở nên băng lãnh, trừng mắt nhìn lục sư thúc, lạnh lùng nói:

- Lão lục, mấy năm nay ngươi tu luyện thế nào mà tu vi không tiến bộ bao nhiêu, ngược lại còn sinh ra tâm ma như vậy?

Mỹ nhân thân phận cực cao, cất lời không thèm để ý đến mặt mũi của lục sư thúc. Lời vừa nói ra đã khiến lục sư thúc nét mặt lúc trắng lúc đỏ, xấu hổ không thôi.

Lý Thành Trụ quan sát vẻ mặt những tên đệ tử xung quanh, trong lòng thầm mừng rỡ, nghĩ bụng:

- Ha ha, thì ra lão già này ở trong môn phái cũng không được hoan nghênh cho lắm.

- Huyễn Kiếm tông đời trước không bằng đời sau. Tổ sư gia đã là Kim tiên, chưa đến một trăm năm nữa sẽ đề thăng lên Đại La Kim Tiên. Các ngươi thì sao đây? Suốt ngày chỉ biết chia bè kết phái, đấu đá lẫn nhau. Bây giờ Thiên Sứ quân đoàn đã tiến đến xâm lăng. Các ngươi không đồng tâm hiệp lực khu trừ ngoại hạn, ngược lại chỉ biết để ý nội đấu trong tông phái. Như vậy là thế nào? – Mỹ nhân thở dài một hơi – Hẳn không muốn lão nương tức chết đấy chứ!

- Bỏ đi. Lão lục, ngươi nên nhớ vạn vật trên thế gian chỉ là hư vô. Chỉ có truy tìm thiên đạo mới là mục đích cuối cùng của người tu tiên chúng ta. Nhớ lấy. – Khẩu khí của vị sư thúc tổ xinh đẹp lúc này đã trở nên hòa hoãn hơn trước rất nhiều.

- Đa tạ sư thúc giáo huấn. – Lục thúc toàn thân toát mồ hôi lạnh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.