Chương 44: Lễ vật bái sư

Tiên Giới Tu Tiên

Chương 44: Lễ vật bái sư

Mỹ nhân liếc mắt nhìn vẻ mặt của hắn, đoạn nói:

- Cũng đúng. Chuyện này quả thật sư phụ của ngươi đã sai. Nếu chuyện này truyền ra ngoài e rằng Huyễn Kiếm tông sẽ bị coi thường vô cùng. Người khác sẽ cho rằng ngay cả lễ vật bái sư mà Huyễn Kiếm tông cũng không có bản lĩnh thực hiện được thì thật là vô cùng tồi tệ.

Lý Thành Trụ nghe sư thúc tổ đồng ý, bộ dáng liền biến thành hiên ngang đĩnh đạc, lớn tiếng nói:

- Sư phụ vốn đã ở trong Thiên Phúc địa tái đại trận gần trăm năm. Có lẽ lão nhân gia cũng đã quên mất quy định bái sư.

Mỹ nhân nghe hắn giả vờ bênh vực sư phụ thì cười mắng:

- Tiểu súc sinh đừng bày trò nữa. Ngươi không nghe ta nói ta luyện được "Độc Tâm thuật", có thể đọc được ý nghĩ của ngươi hay sao?

Lý Thành Trụ vội làm ra vẻ vô tội:

- Oan quá sư thúc tổ. Đệ tử chỉ nhớ đến sư phụ nên nói như thế thôi.

Mỹ nhân quả nhiên đối mặt với hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Tên đồ tôn của nàng cứ vin vào bối phận hai người để nói chuyện, mặc dù hắn có chút vô lại nhưng lại làm cho người ra phát sinh lòng yêu thích. Cuối cùng chỉ đành trừng mắt một cái:

- Đừng nói nữa. Hôm nay ta sẽ thay sư phụ ngươi, ban cho ngươi một món lễ vật.

Lý Thành Trụ từ nãy đến giờ chỉ chờ đợi nhất là những lời này, vội vàng khấu đầu, cung kính nói:

- Đa tạ sư thúc tổ.

Mỹ nhân nhìn thấy dáng vẻ cung kính đến buồn cười của hắn, bật cười:

- Ngươi muốn pháp bảo phòng ngự hay pháp bảo công kích?

Pháp bảo phòng ngự hắn đã có một bộ tiên giáp. Lý Thành Trụ đảo mắt một vòng, mở miệng nói:

- Một thanh kiếm tiên có được không sư thúc tổ?

- Ngươi đúng là đồ tham lam, mở miệng là đòi một thanh tiên kiếm, - Nói như thế nhưng thần sắc của vị sư thúc tổ hoàn toàn không hề có chút giận dữ nào cả.

Lý Thành Trụ cười hì hì:

- Sư thúc tổ là Tiên nhân. Nếu chỉ ban cho đồ tôn của mình phi kiếm thì sợ sẽ không tương xứng với thân phận tôn quý của người.

- Ngươi đừng có sàm ngôn nữa. – Mỹ nhân cười cười, đoạn lấy từ trong giới chỉ ra một thanh tiên kiếm.

- Kiếm này tên gọi Lưu Tinh. Đây là một thanh hạ phẩm tiên kiếm có thuộc tính Mộc. Đối với các pháp thuật của Mộc hệ đều có thể gia tăng hiệu quả. – Sau đó hai mắt lộ ra vẻ ranh mãnh nhìn Lý Thành Trụ, nói tiếp:

- Nếu dùng nó để chạy trốn thì tuyệt đối là rất thích hợp.

Lý Thành Trụ tùy ý để sư thúc tổ trêu chọc, vẻ mặt vẫn dày đanh, vươn hai tay tiếp nhận:

- Tạ ơn sư thúc tổ.

Nhìn gã đồ tôn khoái trá nhìn ngắm tiện nghi vừa chiếm được, mỹ nhân cười mắng hắn:

- Tiểu súc sinh nhà ngươi cũng biết chiếm tiện nghi lắm đấy. Ngay cả sư thúc tổ của ngươi cũng phải ban lễ vật cho ngươi.

Đem Tiên kiếm cho vào giới chỉ, Lý Thành Trụ cười nói:

- Không phải, chẳng qua sư thúc tổ thương xót đồ tôn tội nghiệp. Nếu không, đệ tử cho dù có bản lĩnh thế nào đi nữa cũng tuyệt không thể có được một thanh Tiên kiếm trân quý như thế này.

- Thế sao? – Mỹ nhân nhíu mày quan sát hắn, xem ra nàng hơi đánh giá thấp gã đồ tôn này.

- Thôi được rồi. Ngươi đã có được thanh Tiên kiếm. Tuy nhiên tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai trong môn phái là ta ban cho ngươi….

- Đệ tử hiểu rồi! – Không đợi cho sư thúc tổ nói hết, Lý Thành Trụ đã lên tiếng tiếp lời.

- Như vậy là tốt rồi. Ta còn việc quan trọng khác phải làm. Ngươi nên tự mình cẩn thận bảo trọng.

- Sư thúc tổ đi thong thả! – Lý Thành Trụ vừa dứt lời đã không còn thấy tung tích sư thúc tổ đâu nữa.

Khẽ chép miệng, liếm môi một cái, Lý Thành Trụ tự nhủ:

- Sư thúc tổ của mình thật sự là xinh đẹp.

"Chít chít!"

- Hơn nữa ra tay cũng rất hào phóng.

"Chít chít!"

- Nếu người đối với ta tốt hơn một chút nữa thì thật là hoàn mỹ.

Thu thập lại tâm tình, Lý Thành Trụ sử dụng Truy Tung thuật, quay về lại bên đám người Cổ Linh Lung. Cát bụi tại Hồng Nham Thai Địa vẫn mạnh bạo như trước, những cơn gió lớn mang theo bụi đất màu đỏ chói vỗ liên tục vào chân khí hộ thể của hắn.

Trải qua sự kiện lần này, Lý Thành Trụ đối với sư môn của mình đã nảy sinh thất vọng. Hắn không nghĩ ra sau trăm phương nghìn kế tìm lại được sư môn của mình thì lại xảy ra tình huống như lúc nãy.

Nếu lúc trước khi rời khỏi Thiên Phúc Địa Tái đại trận hắn báo tin tức của mình cho sư phụ thì đâu đến nỗi như ngày hôm nay!

Lý Thành Trụ nghĩ đến đây lại cảm thấy âm thầm hối hận.

Lúc đó hắn vì sợ sư phụ tức giận nên lúc còn ở trong rừng rậm đã định dùng ngọc giản báo tin hắn vẫn bình an cho sư phụ. Sau đó lại không truyền tin tức đi. Vừa ra khỏi đại trận thì đã bị Cổ Linh Lung bắt lấy. Cuối cùng đã quên bẵng mất chuyện này.

- Thật là thất sách! – Lý Thành Trụ cảm thấy hối hận, nội tâm tự trách bản thân mình một lúc mới thôi.

Tuy nhiên nghĩ kỹ lại thì mọi việc cũng hoàn toàn không thể do mình hắn định đoạt được. Từ chuyện hôm nay, thông qua sư thúc tổ và huynh đệ trong tông phái. Lý Thành Trụ đã mơ hồ đoán được trong môn phái của hắn có sự đấu đá nội bộ từ lâu. Chỉ là hắn không biết có liên quan đến sư phụ của hắn không nữa. Nếu thật sự có liên quan đến sư phụ hắn thì hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Nhưng nghĩ đến tâm tính của sư phụ hắn thì dường như lão sẽ không có hứng thú trong chuyện đấu đá nội bộ! Nghĩ như vậy, Lý Thành Trụ cũng tự an ủi chính mình được một chút.

Vừa đi vừa suy nghĩ, thoáng chốc hắn đã đến nơi đám người Cổ Linh Lung đang nghỉ ngơi.

Tiểu Ảnh vừa nhìn thấy đại lão bản quay trở về thì lập tức đứng dậy quát:

- Ngươi đi đâu vậy? Không biết tỷ…ta rất lo lắng cho ngươi hay sao?

Tiểu Ảnh vốn muốn nói " tỷ tỷ của ta", nhưng lại nghĩ với tính tình của Cổ Linh Lung thì dám chắc không cho nàng nói thẳng ra như vậy. Dưới tình thế cấp bách bèn nói là bản thân quan tâm đến hắn. Tuy nhiên nói xong thì mặt mũi cũng trở nên đỏ bừng.

Thu Phong lúc này cũng mở mắt, song nhãn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thành Trụ, tựa như độc xà đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

Loại ánh mắt coi thường như vậy quả thật làm cho Lý Thành Trụ rất khó chịu. Hắn vội dời khỏi ánh mắt Thu Phong, cười ha ha, đoạn đưa tay véo nhẹ một cái trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Ảnh, vui vẻ nói:

- Ta đi gặp một người, cô nhớ ta hay sao?

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đang nhập định ở xung quanh đều đồng thời tỉnh dậy. Không khỏi nhìn gã Xuất Khiếu kỳ nhãi nhép kia một cách kinh ngạc, trong lòng âm thầm bội phục loại người như hắn mà có thể thản nhiên đùa cợt với thị vệ của Thành chủ đại nhân như vậy.

Trong ý nghĩ của bọn họ thì Tiểu Ảnh dám chắc sẽ nổi cơn lôi đình, dạy cho tên nhãi nhép kia một trận.

Ai ngờ kết quả lại khiến cho bọn họ chút nữa đã rơi cả mắt ra ngoài.

Tiểu Ảnh thẹn thùng đi đến bên Lý Thành Trụ, miệng mắng nhẹ:

- Lưu manh! – Sau đó đưa tay vuốt ve Tiểu Vật đang nằm vắt vẻo trên vai Lý Thành Trụ.

Thu Phong lạnh lùng nhìn hết thảy mọi chuyện trước mắt, đoạn phán một câu:

- Vô sỉ!

Cổ Linh Lung khép chặt hai mắt, khép kín miệng, hai tay nắm chặt, khẽ mắng trong lòng:

- Cầm thú.

Lý Thành Trụ lúc này cười cười, cũng không thèm để ý đến cảm nghĩ của mọi người, đi đến bên cạnh Cổ Linh Lung, khoanh chân ngồi xuống. Hình thành thế đối diện với Thu Phong.

Ánh mắt của hai vị đại nam nhân gặp nhau trên không trung, song không hề có ý định thối lui nhường bước đối phương chút nào.

Chúng nhân xung quanh lúc này mới phát hiện ra hai người này quả nhiên là có vấn đề. Bất quá đều nhắm mắt lại, xem như không có chuyện gì xảy ra trước mắt.

Có Cổ Linh Lung ngồi ở giữa, Thu Phong không thể nào dùng tinh thần công kích được, chỉ có thể dùng ánh mắt bình thường đối chọi với cái nhìn của Lý Thành Trụ.

Tuy nhiên Lý Thành Trụ thì thoải mái vô cùng, hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy vẻ mặt của Cổ Linh Lung dần dần ửng đỏ. Chuyện này quả thực làm cho Lý Thành Trụ vui vẻ vô cùng. Thì ra trong lòng Cổ Linh Lung quả nhiên còn biết lo lắng cho hắn.

Dù sao thì Cổ Linh Lung cũng là người ở địa cầu phi thăng lên đây.

Lý Thành Trụ lúc này thật sự muốn lớn tiếng ca ngợi đạo nghĩa phu thê ở dưới địa cầu.

Một ngàn năm ở địa cầu quả nhiên đã làm cho Cổ Linh Lung quả nhiên phát sinh sự quan tâm, lo lắng cho hắn.

Chuyện này cũng vô tình làm cho Lý Thành Trụ hiểu được rằng hắn giằng co với Thu Phong cũng trở nên vô vị hết sức. Tâm tình của Cổ Linh Lung đã nghiêng về phía hắn, bị hắn chiếm lấy. Hắn còn đấu đá làm gì với tên Thu Phong thất tình kia? Vì vậy hắn bèn quay đầu lại, không thèm dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Thu Phong nữa.

Thu Phong đang cao hứng vì thấy đối phương bỏ cuộc thì đột nhiên gã cảm thấy chuyện này dường như không đơn giản như gã nghĩ.

Cổ Linh Lung vốn thân phận là Tiên nhân, làm sao có thể đỏ mặt được?

Nghĩ thông suốt được vấn đề này, vẻ mặt Thu Phong lập tức trở nên ảo não, xìu hẳn xuống.

- Hừ, trận chiến này ta đã thất bại bởi gã tu tiên yếu ớt kia.