Chương 23: Cuộc viếng thăm từ địa ngục 1

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 23: Cuộc viếng thăm từ địa ngục 1

"Lợi thế?".

"Đúng thế, chỉ là không biết, ngươi có chịu đựng được trước khi tìm ra nó hay không". Thượng Cổ Tôn Giả nở ra nụ cười cổ quái.

"Có ý gì?".

"Nhớ ký, nơi tận cùng sự sống, ý thức định hình thực tại". Dứt lời, Thượng Cổ Tôn Giả liền tiến tới đánh hắn một chưởng.

Lạc Cảnh Thiên trong nháy mắt bay vọt lên trời cao.

"Hy vọng ngươi sẽ không sụp đổ". Thượng Cổ Tôn Giả lẩm bẩm vài câu, sau đó biến ra một bộ bàn ghế cùng ấm và tách trà. Ngồi xuống bắt đầu thưởng thức.

Lạc Cảnh Thiên từ trên bầu trời rơi xuống, hắn có thể thấy rõ ràng bản thân cũng không có dừng lại, tốc độ rơi xuống vô cùng nhanh.

Với cái tốc độ này, chỉ sợ rơi xuống đất xong liền không toàn thây đi?.

Hoảng hồn, Lạc Cảnh Thiên lập tức vận dụng Khinh Thân Thuật. Nhưng là… không dùng được.

"A…..!!!".

Lạc Cảnh Thiên sợ hãi hét lớn, cái này là cái quỷ gì?.

Phải chết!

Phải chết!

Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu lúc này của Lạc Cảnh Thiên.

Hắn kiếp trước chính là chết như này a. Từ trên cao rơi xuống, nhưng mà… cũng không có tốc độ nhanh như này. Cái này mẹ nó cũng có trên trên 500km đi?.

Hắn mắt đều mở không ra. Trước mặt chỉ thấy từng cơn gió xẹt qua làm hắn nhịn không được chảy nước mắt.

Cũng không phải hắn sợ hãi mới khóc, đây đơn thuần thì chỉ do mắt bị gió thổi đau làm ra thôi.

Ầm!

Chỉ mất vài giây ngắn ngủi, Lạc Cảnh Thiên liền chạm đất. Hắn trong nháy mắt liền cảm thấy toàn thân đều nứt ra thành từng mảnh, cảm giác đau kia làm hắn cả đời khó quên.

Cũng không biết bao lâu, Lạc Cảnh Thiên lần nữa mở mắt ra.

Ta còn sống?.

Hắn nhất thời ngẩn ra.

Cái này không khoa học a. Rơi từ trên cao như thế xuống làm sao có thể còn sống? Ngay cả cơ thể còn nguyên hay không cũng là một vấn đề nan giải, đừng nói tới chuyện sống sót.

Nhìn xung quanh, Lạc Cảnh Thiên phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Xung quanh tất cả đều là cây cối, đây là một khu rừng rất lớn. Chỉ là trước mặt hắn lại có một con đường nối thẳng một đường nhìn không thấy điểm cuối.

Hắn quay đầu nhìn lại, phía sau hắn là một vực thẳm, cẩn thận kiểm tra xung quanh, phát hiện cây cối mọc sát vào nhau tới mức không có chỗ để bước vào. Duy nhất con đường có thể đi chính là đi thẳng về phía trước.

Hắn không biết vì cái gì mình ở đây, cũng không biết đây là nơi nào.

Ngay lúc này, hắn nhớ tới Thượng Cổ Tôn Giả, trong nháy mắt hắn liền minh bạch.

Có lẽ, đây là sư phụ hắn đang muốn huấn luyện hắn.

Trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng nói, thôi thúc hắn tiến về phía trước.

Không hiểu sao, nhìn con đường kia, Lạc Cảnh Thiên cảm giác có chút lạnh sống lưng. Nhưng là hắn vẫn đi tới.

Đây là con đường duy nhất.

Không khí xung quanh bắt đầu trở lạnh, Lạc Cảnh Thiên đưa tay xoa hai bên cánh tay nhưng cũng không có tác dụng gì. Chỉ cảm giác rằng cái lạnh giống như từ bên trong xương tủy phát ra mà không phải từ xung quanh ập tới.

Trên bầu trời đầy sao, hắn chưa từng thấy nhiều sao đến như vậy. Đó là một vẻ đẹp vô cùng rực rỡ.

Trong vô giác, hắn đã đi được một đoạn đường, có lẽ là một cây số, hoặc là hơn. Hắn cũng không xác định được.

Chỉ là, hắn phát hiện. Càng đi về phía trước, nhiệt độ càng giảm mạnh,

Hắn nhịn không được tăng lên tốc độ. Muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Nhưng là con đường đột nhiên xuất rẽ ngoặt, hắn chần chừ một chút liền đi tiếp, mà càng đi xa, càng có nhiều rẽ ngoặt hơn.

Lạc Cảnh Thiên cố gắng căng tròn đôi mắt nhìn về phía trước, cố giữ bình tĩnh cũng sự tỉnh táo. Hắn không biết cái lạnh này sẽ kéo dài bao lâu, cũng không biết đoạn đường này chừng nào sẽ kết thúc.

Ngay tại lúc này, đột nhiên phía trước xuất hiện một bóng đen lao vụt qua.

"Người nào!". Lạc Cảnh Thiên lớn tiếng quát.

Ánh mắt hắn nhìn chăm chú về phía bóng đen biến mất, nhưng là không thấy được gì cả.

Chờ đợi một lúc, hắn tiếp tục di chuyển. Thỉnh thoảng lại có những bóng đen hiện qua rồi biến mất. Lâu dần hắn liền quen thuộc.

Sau đó, hắn chợt nghe được những âm thanh kỳ lạ, những âm thanh này hắn không biết, cũng không hiểu đó nghĩa là gì. Phẳng phất chỉ là hắn tưởng tượng ra như thế.

Đi không biết bao lâu, hắn cảm thấy cái lạnh biến mất, trước mặt hắn tuy nhiên vẫn là con đường kia, nhưng bên trái của hắn là một hồ nước rất lớn, trên bầu trời có một mặt trăng lớn vô cùng. Ánh sáng của nó thậm chí có thể nhìn rõ ràng từng hạt cát trên mặt đất.

Chỉ là có chút kỳ quái, hiện tại vẫn là ban ngày, làm sao mặt trăng lại lớn như thế?.

Hiếu kỳ, hắn nhịn không đường nhìn qua.

Ngay lập tức, hắn liền bị ánh trăng kia mê hoặc.

Hắn không tự chủ được bắt đầu đi về phía mặt trăng. Chỉ là ngay khi bước đến sát bên bờ hồ, hắn đột nhiên tỉnh táo lại, đầu đầy mồ hôi lạnh. Nhìn về phía mặt trăng đầy vẻ kiêng kị.

Nhìn viên đá rơi xuống bên cạnh bờ hồ, chạm vào nước, vậy mà trong nháy mắt liền đóng băng, hắn liền nhịn không được run lên.

Thứ này, lại có thể mê hoặc tâm trí của hắn?.

Nơi này rốt cuộc là nơi quỷ quái nào?.

Lạc Cảnh Thiên bắt đầu đắn đo, nên đi tiếp hay không. Hắn có cảm giác, nguy hiểm ở phía trước so với nơi này cao hơn nhiều lắm.

Suy nghĩ một lúc, hắn bắt đầu bước tới.

Ngay khi ra khỏi khu vực cái hồ nước kia, ánh sáng chợt tắt, xung quanh tối đen như mực. Lạc Cảnh Thiên cau mày, dùng ma lực biến ra một đốm sáng phát ra ánh sáng để đi đường.

Xung quanh tiếng gió xào xạc làm nội tâm hắn dần bất an.

Những cái bóng đen xuất hiện ngày càng nhiều, Lạc Cảnh Thiên cảm giác đó là giống như những linh hồn, nhưng hắn còn chưa thể sử dụng Hồn Lìa Khỏi Xác chiêu thức này, cho nên không biết hình dáng có giống như thế không.

Đây cũng chỉ là hắn suy đoán mà thôi.

Không hiểu sao, trong đầu hắn vang lên những tiếng nói, những tiếng nói hắn hoàn toàn nghe không hiểu. Cũng không nhận ra đó là ngôn ngữ gì, nhưng là, lâu dần. Hắn lại có thể biết được, những tiếng nói kia là có ý gì.

Nó giống như đang thôi thúc từ trong nội tâm của hắn, gợi ra những nỗi sợ hãi từ bên trong khiến hắn trên trán dần đổ mồ hôi lạnh.

Những âm thanh đó giống như ở bên tai hắn vang lên, nhưng lại giống như từ rất xa vọng lại.

Qua hồi lâu, hắn nhịn không được quát lên.

"Đủ rồi".

Trong vô thức, hắn đem ma lực phóng ra xung quanh.

Trong giây lát đó, thế giới giống như trở nên vô cùng an tĩnh.

Không có giọng nói, không có tiếng gió. Không có bất kỳ âm thanh nào khác ngoài tiếng hít thở của hắn.

Lấy lại bình tĩnh, Lạc Cảnh Thiên tiếp tục đi tới.

Hắn cũng không có giống như trước thanh thản đi tới, bản năng hắn cho biết, phía trước vô cùng nguy hiểm. Cho nên hắn liền đem ma lực phóng ra xung quanh tạo thành một cái lồng năng lượng bảo vệ mình.

Quả nhiên như hắn nghĩ, đi chưa đầy vài phút, xung quanh lồng năng lượng bắt đầu kết băng.

"Đáng chết. Nơi này rốt cuộc là nơi nào?".

Lạc Cảnh Thiên nhịn không được quát lên.

Đây là ma lực ngưng kết thành lồng năng lượng, nếu như không có nó, chỉ sợ hắn trong nháy mắt liền bị đóng thành tượng băng đi?.

Nhiệt độ này…

Xoạt.

Bỗng nhiên, xung quanh bóng đen bỗng nhiên lao về phía hắn.

Đùng đùng đùng.

Đám bong đen lao vào hắn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, dù cho đập vào trên lồng năng lượng có làm chúng bị xé nát đi chăng nữa.

Lúc này, Lạc Cảnh Thiên có thể nhìn rõ ràng gương mặt của chúng.

Trong nháy mắt hắn bị dọa kém chút lùi lại.

Gương mặt kia vô cùng dữ tợn, hốc mắt chảy đầy máu, con mắt đen kịt một màu. Hắn có thể nhìn thấy, chúng chạm vào lồng năng lượng sau đó liền bị xé tan ra.

Chỉ là lồng năng lượng cũng không có tác dụng cách âm, hắn có thể nghe thấy tiếng gào thét của đám bóng đen.

Âm thanh kia quả thật giống như 2 thanh kim loại chạm vào nhau khiến người không tự chủ được cắn chặt răng.

Ầm!

Đột nhiên, Lạc Cảnh Thiên cảm thấy cả người chao đảo.

Nhìn qua, hắn thấy đám bóng đen đang lao tới đập lên lồng năng lượng, dùng thân thể của chúng va chạm vào.

Giống như… chúng muốn đem hắn đẩy về một phía.

Đám bóng đen điên cuồng lao tới va chạm vào hắn, càng lúc, hắn càng cách xa con đường. Bỗng nhiên quay đầu qua nhìn, hắn thấy được, bên đó, hàng cây giống như tự nhiên tách ra tạo thành một cái động đen kịt.

Đáng chết. Chúng là muốn đem tay đẩy vào đó?.

Âm thầm suy nghĩ, Lạc Cảnh Thiên vận dụng toàn thân ma lực, sau đó hướng về con đường cũ cùng đám bóng đen cứng đối cứng.

May mắn rằng những bóng đen kia bị ma lực xé nát, cho nên hắn cũng không có sợ hãi lồng năng lượng bị phá hủy. Nếu không trời mới biết chúng sẽ đối với hắn như thế nào.

Chỉ sợ sẽ ngay lập tức đem hắn xé thành mảnh vụn đi?.

Hắn cũng trở lên điên cuồng.

Sau đó… chạy như điên.

Hắn hận tại sao mình không mọc ra thêm 2 cái chân để chạy nhanh hơn. Đám bóng đen này thật mẹ nó quá biến thái.

Hắn đời này cũng chưa từng trải qua cảnh tượng kinh khủng như thế.