Chương 28: Thượng Cổ Chi Linh 2

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 28: Thượng Cổ Chi Linh 2

Trong quá khứ, có không ít pháp sư muốn đem linh hồn của Thượng Cổ Chi Linh hấp thụ, nhưng không một người thành công.

Mà Thượng Cổ Tôn Giả có thể miễn cưỡng xem như là một bằng hữu của nó, dù sao nàng cùng người khác khác biệt. Cho nên Thượng Cổ Chi Linh cũng không tính làm hại nàng.

Những bây giờ, Thượng Cổ Chi Linh lựa chọn Lạc Cảnh Thiên, điều đó đại biểu cho việc, hắn sẽ vĩnh viễn không cần phải đi hấp thu ma lực tăng cường thể chất. Thượng Cổ Chi Linh sẽ dùng năng lực của nó thay hắn làm việc đó.

Đương nhiên, rời khỏi nơi này, Thượng Cổ Chi Linh cũng sẽ bị hạn chế rất nhiều. Nhưng… cũng quá đủ cho bất kỳ người nào rồi.

"Đã ngươi quyết định, như vậy, hắn phải biết, hắn tương lai… có một kiếp nạn…".

"Ta biết. Ngươi không cần phải nói". Thượng Cổ Chi Linh không chờ nàng nói xong liền ngắt lời.

"... Được rồi. Như vậy, bắt đầu đi". Dứt lời, Thượng Cổ Tôn Giả tránh qua một bên.

Lạc Cảnh Thiên lúc này mới nhìn thấy Thượng Cổ Chi Linh. Trong lòng âm thầm suy đoán, chẳng lẽ sư phụ hắn vừa rồi cùng con cáo tuyết này nói chuyện?.

Nó rốt cuộc là thứ gì???.

Thượng Cổ Chi Linh liếc nhìn Thượng Cổ Tôn Giả một cái. Sao đó trên trán nó xuất hiện ấn ký. Xung quanh người nó khí thế xuất hiện, giống như một cơn gió thổi qua đem lông trên người thổi tung bay.

Sau đó, trước sự kinh ngạc của Lạc Cảnh Thiên, nó từ từ đứng dậy bằng 2 chân, cơ thể nó bắt đầu biến đổi.

Chân bắt đầu dài ra. Phía sau chiếc đuôi cùng lỗ tai cũng thế.

Cơ thể nó biến hóa không lớn, so với ban đầu, khác biệt duy nhất chính là lỗ tai cùng tứ chi dài hơn trước gấp đôi. Thân thể cũng dài hơn trước một chút. Nhìn qua vô cùng đáng yêu.

Trên trán nó nổi lên ấn ký, cơ thể phù không bay về phía Lạc Cảnh Thiên.

"Đừng phản kháng. Thả lỏng tinh thần, đây là kỳ ngộ của ngươi". Thượng Cổ Tôn Giả giọng nói vang lên bên tai Lạc Cảnh Thiên.

Nhắc nhở như thế, nhưng nếu Lạc Cảnh Thiên thật muốn phản kháng, cũng không có gì dùng. Đây là thế giới của nó, tại đây, nó chính là chúa tể.

Lạc Cảnh Thiên chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên thanh tỉnh rất nhiều. Ý nghĩ đặc biệt rõ ràng, sau đó, đầu hắn đột nhiên đau như bị người cầm búa đập trên đầu.

Đau.

Vô cùng đau đớn.

Thượng Cổ Tôn Giả hơi kinh ngạc một chút, sau đó nở ra nụ cười thiện ý.

Nó đây là cũng không phải đem linh hồn cho Lạc Cảnh Thiên hấp thu, mà là một loại khế ước cộng sinh.

Xem ra, nó là muốn đi chứng kiến thế giới bên ngoài. Mà không phải buông tha cho sinh mạng dài đằng đẵng. Hai người này còn thật rất hợp, sở thích rất giống nhau đây.

Không biết qua bao lâu, giống như trong chớp mắt, cũng giống như trải vài giờ đồng hồ. Lạc Cảnh Thiên mới cảm giác đầu dần dần không còn đau nữa. Thay vào đó là một loại cảm giác cả người đều thoải mái.

"Cảm giác thế nào?".

Thượng Cổ Tôn Giả đột nhiên lên tiếng phá vỡ cảm nhận của hắn.

"A… sư phụ. Đây là thế nào?".

"Trước không vội nói cái này, trở về từ từ cùng ngươi nói". Thượng Cổ Tôn Giả nói xong, sau đó liền mang theo Lạc Cảnh Thiên biến mất tại chỗ.

Mà cùng lúc đó, trong vũ trụ, rất nhiều người đồng loạt xuất hiện biểu lộ giật mình nhìn về phía xa.

"Thượng Cổ Chi Linh làm sao đột nhiên rời đi thế giới của nó?".

Chỉ là ngay sau đó, khi đám người muốn truy tung dấu vết thì tất cả khí tức liền biến mất.

Đám người gương mặt đều trở lên âm trầm.



Lạc Cảnh Thiên từ từ mở mắt ra, liền thấy được mình đang nằm trên đất, tại trong khu rừng mà Thượng Cổ Tôn Giả mang hắn tới.

Lật đật bò dạy, hắn liền thấy sư phụ mình đang ngồi thảnh thơi uống trà.

"Sư phụ… đây là… chuyện gì xảy ra? Con cáo tuyết kia… nó là cái gì?". Hắn nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

"Chuyện gì xảy ra? Ngươi còn thật cho rằng, ta là muốn giết ngươi rồi?". Thượng Cổ Tôn Giả nở nụ cười nói.

Nghe thế, Lạc Cảnh Thiên nhất thời xấu hổ không biết nên nói thế nào.

"Ngươi suy đoán không sai, ta thật có ý định để ngươi chết".

"Cái… vì cái gì?". Lạc Cảnh Thiên sửng sốt không thôi. Chẳng lẽ, Thượng Cổ Tôn Giả thật muốn giết mình? Nhưng… vì cái gì?.

Giống như nhìn ra được ý nghĩ của hắn, Thượng Cổ Tôn Giả liền lên tiếng giải thích.

"Nhớ trước khi đi, ta nói qua, ý thức định hình thực tại sao?".

"Ta nhớ rõ, nhưng điều này cùng chuyện này có liên quan gì?".

"Ta mang ý thức của ngươi đến không gian khác. Mà ngươi là pháp sư, ý thức rất mạnh. Cho nên mới cảm thấy là chân thật. Tại trong không gian kia, ngươi chết cũng không có nghĩa là thật chết. Chỉ là trải nghiệm cái chết mà thôi. Ý thức của ngươi sẽ bị chút tổn thương, nhưng nghỉ ngơi vài ngày liền hết. Ta cũng không phải lòng lang dạ thú, ra tay với đệ tử của mình". Thượng Cổ Tôn Giả đáp.

"... Sư phụ, thật xin lỗi. Là ta hiểu lầm ngươi". Lạc Cảnh Thiên cúi đầu ngượng ngùng nói. Chẳng qua không biết, đi mấy chỗ kia có tác dụng gì. Chẳng lẽ hắn chết trong đó, thể chất liền mạnh lên? Quá vô nghĩa đi.

"Không cần nghĩ nhiều, ta chỉ muốn tốt cho ngươi. Có lẽ bây giờ ngươi còn chưa hiểu được. Nhưng sau này sẽ hiểu. Được rồi, không nói cái này, nói về trong miệng ngươi gọi là ‘cáo tuyết’ kia đi".

"Sư phụ, chẳng lẽ nó là linh thú? Hoặc là thần thú gì sao?". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.

"... Ngươi tiểu thuyết đọc nhiều rồi? Cái gì linh thú thần thú?". Thượng Cổ Tôn Giả trừng mắt nhìn hắn.

"Vậy nó là cái gì?".

"Nó là Thượng Cổ Chi Linh. Sinh linh đầu tiên xuất hiện trong thời kỳ hỗn độn".

"... Không phải là thần thú sao?". Lạc Cảnh Thiên nhịn không được nói.

Hắn trước kia cũng đọc qua không ít tiểu thuyết, cái gì mà hồng hoang, bàn cổ khai thiên cái gì. Cho nên cũng không trách được hắn có ý nghĩ này.

"Đó cũng là tiểu thuyết. Đừng đem nó so sánh với hiện thực. Mặc dù trong vũ trụ không phải không có những người như ngươi nói, nhưng cũng không phải mạnh như vậy. Nếu thật có người như thế, vũ trụ sớm đã rối loạn rồi". Thượng Cổ Tôn Giả nói.

Dù sao, nếu như một người mạnh tới trình độ nhất định liền sẽ biết được rất nhiều thứ. Vũ trụ này không cần người mạnh nhất. Mà là cân bằng.

Chỉ có cân bằng mới đem lại sự yên ổn. Dù cho thật xuất hiện người mạnh nhất, nhưng những cường giả khác dù cho người miệng thần phục, nhưng chắc chắn sẽ điên cuồng đi tăng lên thực lực, sau đó hợp sức đem người kia giết chết.

Đây chính là sự cân bằng.

"Vậy nó rốt cuộc là thứ gì?". Lạc Cảnh Thiên có chút không hiểu.

"Nó là khởi nguồn của sự sống. Nó hình thái không cố định, có thể là như ngươi nói có ngoại hình là cáo tuyết, cũng có thể là nhân loại. Nó có thể tùy ý biến đổi hình thái của mình. Nhưng nó thích nhất chính là hình thái như ngươi thấy". Thượng Cổ Tôn Giả đáp.

"Khơi nguồn của sự sống?". Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra. Chẳng lẽ nó là tổ tiên của mọi loài sinh vật?.

"Không phải như ngươi nghĩ. Sự sống không đại biểu chỉ có sinh linh. Mà còn có nguyên khí, nguyên tố, các loại năng lượng. Thời thượng cổ, nó đem năng lượng trong cơ thể bạo phát ra, hình thành điều kiện cơ bản nhất cho sự sống trong toàn vũ trụ. Sau đó nó liền tạo ra một không thế giới cho mình. Từ đó liền biến mất khỏi vũ trụ". Thượng Cổ Tôn Giả nói.

"... Sư phụ, ngươi là nhìn xem ý nghĩ của ta?". Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giật giật hỏi.

"Ngươi trên mặt đều hiện lên hết, ta còn cần đọc ý nghĩ của ngươi?".

"Khục… cái đó. Vừa rồi nó đối với ta làm cái gì? Lúc đó ta chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung. Sau đó liền cảm giác được cả ngươi thoải mái. Đây là có chuyện gì?".

"Đau đớn? Chỉ là đau đớn ngươi cũng nói ra được? Phải biết, nó cùng ngươi ký kết khế ước cộng sinh. Ngươi chiếm được thứ mà toàn bộ vũ trụ ai cũng mơ ước có được. Bây giờ còn có ý kiến?". Thượng Cổ Tôn Giả nhìn Lạc Cảnh Thiên nâng cao giọng nói.

"Cộng… cộng sinh? Nó là ký sinh trùng a?". Lạc Cảnh Thiên giật mình không thôi. Cộng sinh? Cái quỷ gì? Nó sẽ không hút sinh lực của ta đi?.

Thượng Cổ Tôn Giả có một loại xúc động muốn đem Lạc Cảnh Thiên bóp chết.

Đây là tiếng người sao?.

"Cộng sinh, không phải như ngươi nghĩ. Nó cũng không hấp thu cái gì của ngươi. Trên ý nghĩa tới nói, là chỉ mình ngươi có lợi, mà nó không được cái gì". Thượng Cổ Tôn Giả bất lực đáp.

"... Sư phụ, ngài bảo không đọc ý nghĩ của ta…".

"Câm miệng!".

Lạc Cảnh Thiên không dám nói tiếng nào. Lập tức câm miệng.

Không có cách.

Hắn sợ bị đánh.