Chương 30: Trở về
"Sư phụ, ta đây là thế nào?". Lạc Cảnh Thiên có chút bối rối hỏi. Làm sao đột nhiên liền ngất đi đây?.
"Ngươi không có vấn đề gì, thử xem một chút lực lượng mới đi".
"Lực lượng???".
Lạc Cảnh Thiên nhất thời ngẩn ra, sau đó bắt đầu kiểm tra thân thể.
Hắn cảm thấy cả cơ thể vô cùng khỏe mạnh, giống như có lực lượng nào đó tràn lan trong cơ thể, dùng mãi không hết.
Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác mà thôi.
"Ta cảm thấy cơ thể tràn ngập lực lượng, sư phụ, chẳng lẽ thành công rồi?".
Thượng Cổ Tôn Giả nghe thế lắc đầu.
"Ý gì?".
"Tố chất thân thể của ngươi tăng lên, tốc độ phản ứng, di chuyển, độ cứng của xương cốt, khả năng kháng đòn đều trên diện rộng tăng lên. Nhưng đó chỉ là so với người bình thường. So với võ giả, ngươi vẫn là so không được". Thượng Cổ Tôn Giả nói.
"... Nói như vậy, ta vẫn không thể trở thành võ giả rồi?". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.
"... Ngay cả nguyên khí cũng chán ghét ngươi, hấp thu chuyển hóa còn không nổi. Tu cái rắm võ giả a".
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, hắn còn lần đầu nhìn thấy Thượng Cổ Tôn Giả nói tục đây.
"Cái đó… sư phụ, ngài thế nào?". Lạc Cảnh Thiên cẩn thận dò hỏi.
"Ta không sao. Tuy nhiên thân thể ngươi sánh không nổi võ giả, nhưng là cũng không kém quá nhiều. Lấy tiêu chuẩn mà nói, tố chất thân thể của ngươi sẽ không ngừng gia tăng mỗi khi ngươi ma lực tăng lên, thân thể tố chất của ngươi liền sẽ tăng theo. Sẽ không xuất hiện trường hợp thân thể theo không kịp ý thức". Thượng Cổ Tôn Giả nói.
Dù sao, như trong chiến đấu, dù ý thức có đoán được động tác của đối phương, nhưng nếu như thân thể không kịp làm ra phản ứng thì cũng vô dụng.
Đây cũng là một lý do mà Lạc Cảnh Thiên muốn tăng lên tố chất thân thể.
Nghe thế, Lạc Cảnh Thiên nhất thời ngẩn ra. Làm sao nghe giống như trò chơi lên cấp thì máu cùng mana sẽ tăng theo đây?.
Ây! Cũng đúng. Nhân loại chẳng phải giống như trò chơi sao? Còn nhỏ thì lực lượng yếu, lớn lên thì lực tượng tăng theo.
Nghĩ thế hắn liền dễ dàng tiếp nhận hơn.
Thượng Cổ Tôn Giả thời thời khắc khắc đều quan sát ý nghĩ của hắn, cho nên có thể nhìn thấy được những gì hắn nghĩ. Khóe miệng nàng khẽ giật giật. Có chút muốn mắng người nhưng vẫn là nhịn xuống.
Làm sao càng ngày càng có cảm giác, tên đồ đệ của mình càng lớn IQ càng giảm đây?.
"Được rồi, mấy ngày tới ta sẽ cùng ngươi luyện tập, để ngươi thích ứng cơ thể biến hóa. Tránh cho việc lực lượng không khống chế được".
"Ta thấy rất tốt a. Cảm giác có thể một quyền đánh chết một con trâu". Lạc Cảnh Thiên cảm nhận sức mạnh từ cơ bắp truyền tới, cảm giác này thật khiến người ta cảm thấy yêu thích.
Khó trách những nhân vật chính kia đều luôn lấy lực lượng làm chủ.
"Đừng nói nhảm. Dùng quyền pháp, võ kỹ ngươi học được cùng ta giao thủ đi". Thượng Cổ Tôn Giả nói.
"Sư phụ, ngài chắc chắn chứ? Ta cảm giác trong cơ thể lực lượng rất lớn a. Sẽ không làm ngài bị thương?".
Hắn có cảm giác, với lực lượng hiện tại, hắn mà đánh xuống, Thượng Cổ Tôn Giả sẽ chết.
Ầm!
Thượng Cổ Tôn Giả mặt đen lại, trực tiếp cho hắn một cước đem hắn đá bay ra ngoài, sau đó lạnh giọng nói.
"Có chút lực lượng liền muốn tung bay phải không?".
Lạc Cảnh Thiên cảm giác ngực đau nhói.
Người nào nói pháp sư thân thể yếu đuối? Cái này mẹ nó tính là yếu đuối? Vậy hắn tính là gì? Đậu hũ sao? Tùy tiện một chiêu liền nát?.
"Ngài đối với tung bay hai từ này có phải hay không có gì hiểu lầm?". Lạc Cảnh Thiên đậu đen rau muống nói.
"... Vậy ngươi cho rằng là gì?".
"Là bành trướng a". Lạc Cảnh Thiên ngửa đầu lên trời thở dài.
Rốt cuộc là ai cho ta lá gan để đi trào phúng Thượng Cổ Tôn Giả thân thể yếu ớt? Còn muốn một quyền đánh chết người ta?.
"Bành trướng đúng không? Còn muốn một quyền đem ta đánh chết?". Thượng Cổ Tôn Giả cười lạnh hỏi.
"...Hiểu lầm. Sư phụ, tuyệt đối là hiểu lầm. Đừng manh động. Đừng… đừng đánh mặt. A!".
Thời gian nháy mắt liền trôi qua 10 ngày, vốn dĩ Thượng Cổ Tôn Giả chỉ muốn đem Lạc Cảnh Thiên đi huấn luyện một chút, nhưng Thượng Cổ Chi Linh chuyện kia làm kéo dài thời gian.
Hơn nữa không biết phải do thiên phú hay không, Thượng Cổ Tôn Giả cảm thấy đối với không chế lực lượng trong cơ thể, Lạc Cảnh Thiên thật sự chính là một cái kẻ ngu.
Làm sao không bằng một chút thiên phú tu luyện ma pháp đây? Một phần cũng được, cũng không tốn thêm thời gian mười ngày a.
Mà trên thực tế, Lạc Cảnh Thiên về mảng này thật đúng là một tên gà mờ, không biết cái gì cả.
Cho dù trải qua 10 ngày, hắn có thể thích ứng lực lượng trong cơ thể đều là do Thượng Cổ Tôn Giả từng li từng tí hướng dẫn chỉ đạo. Nếu không để hắn tự tìm hiểu không biết tới ngày tháng năm nào.
"Nhớ kỹ, đừng tìm người khác so lực lượng, ngươi sánh không bằng người ta. Hiểu chưa?". Thượng Cổ Tôn Giả trừng mắt nói.
"Hiểu rõ, sư phụ". Lạc Cảnh Thiên bất lực lên tiếng.
Mười ngày qua quả thực chính là địa ngục. So với ban đầu tiến vào con đường kia cùng đối đầu với ma thú còn thảm hơn, thực chính là bị treo lên đánh.
Ban đầu hắn chính là cho rằng Thượng Cổ Tôn Giả là âm thầm vận dụng ma pháp đối phó hắn, nếu không với lực lượng hiện tại, hắn sao có thể bị đánh thảm như thế?.
Sự thật chứng minh, hắn nghĩ nhiều.
Tố chất thân thể hắn bây giờ so với Luyện Linh cảnh trung cấp mạnh hơn một chút mà thôi.
Khiêm tốn một chút không tốt sao? Làm sao vừa được một chút lực lượng liền bành trướng? Còn không phải bị treo lên đánh?.
"Biết liền tốt, đúng rồi, ngươi mang theo nó trở về đi. Nhớ chăm sóc cẩn thận". Thượng Cổ Tôn Giả ôm một con hồ ly đưa cho hắn.
"Sư phụ, ngươi lúc nào nuôi sủng vật? Ta thế nào không biết?". Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra.
Mấy ngày nay rõ ràng không thấy được sư phụ hắn ôm qua con tiểu hồ ly này a.
"Đừng nói nhảm, nó rất có linh tính, đối xử nó cho tốt vào".
"Tốt a". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ ôm lấy con tiểu hồ ly.
Chỉ là, như thế nào nhìn có chút quen mắt đây? Cảm giác giống như là Thượng Cổ Chi Linh, nhưng hình dáng lại nhỏ hơn rất nhiều.
Hắn là hắn nghĩ nhiều đi.
"Đúng rồi, sư phụ. Thượng Cổ Chi Linh đây? Không phải ngài nói nó cùng ta cộng sinh sao? Làm sao ta không cảm giác được nó tồn tại?".
"Nó đang lầm vào ngủ say, ít nhất cũng vài năm nữa mới tỉnh. Cho nên không cần để ý đến nó. So với dự kiến trễ thêm mười ngày, mau trở về đi".
Dứt lời, Thượng Cổ Tôn Giả liền nắm lấy Lạc Cảnh Thiên, hai người tại chỗ biến mất.
…
Nhìn con đường quen thuộc, quen thuộc cánh cổng. Lạc Cảnh Thiên thở dài một hơi.
Thật sự là.
Sư phụ mình thật quá không chịu trách nhiệm.
Làm sao đưa ra khỏi khu rừng liền ném hắn ở đó đây? Hại hắn cuốc bộ hơn một trăm cây số mới về tới nơi. Trên đường còn không tìm được một cái phương tiện di chuyển nào. Cũng không có người chở hắn đi.
Tuy nhiên tố chất thân thể tăng lên, nhưng là đi bộ hơn một trăm cây số, hắn đôi chân thật muốn mỏi nhừ.
"Thiếu gia? Ngài làm sao ở đây?".
Đột nhiên một giọng nói vang lên.
"A. Phúc bá, ngươi thế nào ở nhà? Bình thường ngươi không phải nên đi cùng cha ta sao?". Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra.
"Thiếu gia, ngài không bị gì đó chứ? Tối nay nhưng là gia tộc tụ hội a. Năm nào cũng đều tổ chức vào ngày này". Phúc bá ngẩn ra đáp.
Lạc Cảnh Thiên nhất thời sửng sốt, sau đó vỗ đầu một cái.
Làm sao lại quên chuyện này đây?.
Hôm nay nhưng là 29 tháng 7, gia tộc sẽ tổng kết lợi ích giữa năm, mà bên cạnh đó, các thanh niên tuấn kiệt đến tuổi trưởng thành đều sẽ bộc lộ tài năng để tranh thủ gia tộc lợi ích.
Tại trong rừng 20 ngày liền thời gian đều quên.
Nhìn đồng hồ, hiện tại mới là giữa trưa. Hắn thở dài một hơi quay qua nhìn quản gia nói.
"Phúc bá, ngươi giúp ta đi mua một bộ đồ tây, ta gần một tháng qua quên mất không có để người đi làm. Ta vào trước ngủ một giấc, buổi chiều gọi ta".
"A đúng rồi, Phúc bá, đem nó đưa tới vườn sau. Nhớ cho nó ăn". Lạc Cảnh Thiên đem tiểu hồ ly đưa cho quản gia, sau đó liền tiến vào trong nhà.
Không có cách, hắn thật có chút mệt mỏi.
Phúc bá ôm lấy tiểu hồ ly, ánh mắt nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên lộ ra vẻ khó hiểu.
Thiếu gia lúc nào ưa thích nuôi sủng vật rồi? Đây là mèo? Vẫn là chó? Quên đi. Mèo hay chó đều thích ăn thịt, trước cho nó ăn, chờ thiếu gia tỉnh lại rồi tính.