Chương 32: Bá đạo Phùng Nguyệt

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 32: Bá đạo Phùng Nguyệt

"Ngươi… Phùng Nguyệt, ngươi đừng quá đáng". Tô Ngọc thẹn quá hóa giận lớn tiếng nói.

"Hiện tại lại dám gọi thẳng tên ta? Tôn ti trật tự ngươi đều ném đi đâu rồi? Năm đó Lạc Vũ Long sống chết nhất định cưới ngươi. Để ngươi từ một kẻ nghèo hèn biến thành người người ngưỡng vọng Lạc gia phu nhân. Ngươi quên ai là người duy trì các ngươi? Nếu như không phải năm đó ta khuyên can Vũ Quân không nên chia cắt các ngươi, ngươi cho rằng hiện tại ngươi có tư cách đứng tại nơi này?".

"Bây giờ cánh cứng cáp rồi, có phải muốn nhảy lên đầu ta ngồi hay không? Con trai ta, ta dậy dỗ thế nào cũng là ngươi có tư cách lên tiếng? Ngươi cũng xứng?". Phùng Nguyệt nói.

Tuy nhiên nàng cũng không có lớn tiếng, thậm chí là nói rất nhẹ nhàng. Nhưng là mỗi lời nói đều như đâm vào tim Tô Ngọc.

Năm đó nàng chỉ là một nữ tử con nhà nghèo, nàng không muốn cả đời chịu cảnh nghèo hèn, cho nên tìm mọi cách thay đổi vận mệnh.

Mà nàng nhắm tới chính là nhị thiếu gia Lạc gia, Lạc Vũ Long.

Cũng trong một tiệc rượu, nàng thiết kế một cái kế hoạch, để cho Lạc Vũ Long quá chén, sau đó gạo nấu thành cơm. Nàng liền có thể từ gà mái hóa phượng hoàng bay lên cao.

Kế hoạch của nàng rất thành công, Lạc Vũ Long là người rất có trách nhiệm, cũng rất kiên định. Cho nên Lạc Vũ Long liền chịu trách nhiệm với Tô Ngọc.

Nhưng không phải ai cũng là người ngu, Lạc gia nhiều người đều có thể đoán được sự thật sau chuyện này. Cho nên mới cật lực khuyên can Lạc Vũ Long không nên lấy Tô Ngọc, trong đó cũng có cả Lạc Vũ Quân.

Mà Phùng Nguyệt khi đó đã sớm trở thành Lạc gia phu nhân, hơn nữa trước kia cũng từng là một người nghèo. Từ hai bàn tay trắng dựng nghiệp, có thiên phú rất cao trong kinh doanh.

Mà lại, nhân phẩm vô cùng tốt. Cho nên cuộc hôn nhân của nàng với Lạc Vũ Quân cũng không có người ngăn cản.

Nàng từng nghèo qua, từng chịu khổ qua, cho nên có thể thông cảm cho Tô Ngọc, tuy nhiên việc nàng làm không chính đáng, nhưng Phùng Nguyệt có thể nhìn ra được, Tô Ngọc không chỉ là muốn lợi dụng Lạc Vũ Long để leo lên Lạc gia, mà nàng còn thấy được, Tô Ngọc cũng rất có tình cảm với Lạc Vũ Long.

Cho nên vì thế mới kết hợp hai người họ.

Chỉ là không nghĩ tới, thời gian trôi qua, con người cũng thay đổi.

Năm đó nàng có thể nhìn ra được, Tô Ngọc không xấu, mà lại rất thiện lương. Mấy năm đầu sau khi kết hôn đều là một người hiền thê lương mẫu. Chỉ là, không biết vì cái gì, tính cách nàng thay đổi rất lớn.

Trở lên vô cùng táo bạo, ác miệng. Hay ghen ghét.

Đặc biệt là năm đó nàng và Lạc Vũ Quân nhận nuôi Lạc Cảnh Thiên, Tô Ngọc là người phản đối gay gắt nhất. Cũng chính vì điều đó, nhiều năm qua 2 người cũng không có liên hệ gì với nhau.

Lạc Vũ Long cũng rất ít trở về, có lẽ là do Tô Ngọc như thế nên xấu hổ, cũng có thể là do không biết nên đối mặt với Lạc Vũ Quân như thế nào, một mực rất ít trở về. Hơn nữa có trở về cũng không gặp mặt.

Mỗi năm đều là Tô Ngọc trở về, cái dáng vẻ đắc ý, kiêu ngạo đó làm cho Phùng Nguyệt khó chịu rất nhiều. Nhưng cũng không có trở mặt như bây giờ.

Lần này, không nghĩ tới vừa trở về liền mắng con trai nàng, thử hỏi Phùng Nguyệt làm sao không tức giận cho được?.

"Ta…". Tô Ngọc nói không ra lời.

Lạc Cảnh Thiên âm thầm giơ lên ngón tay cái cho Phùng Nguyệt.

Đặc sắc!

Nữ nhân tranh cãi, thật mẹ nó đặc sắc.

So với phim bom tấn còn đặc sắc hơn.

Nhìn gương mặt của Tô Ngọc biến đỏ lại biến trắng, lại chuyển xanh. Hắn đều cảm thấy thần kỳ.

Nữ nhân da mặt đều có thể đổi màu thần kỳ như thế sao? Dưới da sẽ không phải gắn lấy đèn đổi màu đi? Đây quả thật chính là thế giới di động kỳ tích a.

Cái này đi đóng phim liền không cần cái gì ánh đèn hay đặc hiệu nha.

"Ta không quan tâm đây là ngươi tự tác chủ trương, cũng không quan tâm Vũ Long hắn có biết hay không. Nếu như hôm nay không cho ta một câu trả lời hợp lý, đừng trách ta trở mặt vô tình".

"Hiện tại, cho ta, lăn ra ngoài". Phùng Nguyệt giơ lên ngón tay chỉ về phía ngoài cửa quát lên.

Tô Ngọc muốn nói gì đó, nhưng là nhịn xuống. Xám xịt đi ra ngoài.

"Ha ha, mẹ, ngươi là tuyệt nhất". Lạc Cảnh Thiên giơ lên ngón cái cười nói.

"Ngươi nha ngươi. Trở về cũng không nói với ta một câu, không phải nói 10 ngày sao? Làm sao lại biến gấp đôi a". Phùng Nguyệt cười hỏi.

"Không có cách, kế hoạch không theo kịp biến hóa".

"Thật đúng là biến hóa rất nhiều a. Trở nên càng đẹp trai hơn, ta có thể cảm giác được thân thể ngươi rất mạnh, không kém gì Điềm Điềm rồi". Phùng Nguyệt cười nói.

"Mẹ, ta dù sao cũng là nam nhân. Bảo ta so Điềm Điềm không bằng… quá mức a". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

"Ha ha, ta đây không phải là lo lắng cho ngươi sao? Lại nói thân thể sức mạnh tăng lên, đại biểu cho rất nhiều thứ. Nếu như chuyện… phòng the không làm cho người khác thỏa mãn, làm sao gia đình có thể yên ấm? Phải biết một mối quan hệ lâu dài 90% dựa vào là chuyện đó a. Ngươi nếu như thân thể không được, Điềm Điềm tìm người khác làm sao bây giờ?". Phùng Nguyệt cười nói.

Khụ khụ.

Lạc Cảnh Thiên nhất thời liền sặc.

Đây là mẹ ruột sao? Lại nói con gái mình như thế? Hơn nữa còn lôi ta vào làm cái quỷ gì?.

Tuy nhiên ta xác thực yêu thích Điềm Điềm, nhưng cũng không cần nói trực tiếp như vậy đi? Lại muốn cho nữ nhi của mình cũng dưỡng tử đến với nhau.

Cái gia đình này thật mẹ nó kỳ hoa.

Bất quá… ta thích.

Lạc Cảnh Thiên tuy nhiên không có phản đối gì, hơn nữa nội tâm cũng rất nguyện ý. Nhưng là bị chính mẹ của mình, mặc dù không phải mẹ ruột. Nói thẳng trước mặt như thế, hắn thế nào chịu nổi?.

Chẳng lẽ ngài không cảm thấy xấu hổ sao?.

Thật sự là.

Phùng Nguyệt nở ra nụ cười quỷ quyệt nhìn về phía sau Lạc Cảnh Thiên.

Mà Lạc Cảnh Thiên không biết, Phùng Nguyệt chính là cố ý nói như thế, bởi vì nàng phát hiện Lạc Cảnh Điềm đang nghe lén đây. Nàng chính là cố ý nói cho Lạc Cảnh Điềm nghe a.

Quả nhiên, khi nghe được lời nói của Phùng Nguyệt, Lạc Cảnh Điềm gương mặt đều đỏ thấu. Sau đó liền trốn vào trong phòng.

Niềm vui của Phùng Nguyệt chính là không có chuyện gì trêu chọc Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Cảnh Điềm một chút.

Thật đúng là có chút… ngây thơ.



Nháy mắt, thời gian liền trôi qua. Lạc Vũ Quân trở về nhưng cũng không cùng hắn nói chuyện liền kéo hắn tới đại sảnh tiếp đón khách. Nhiều khi Lạc Cảnh Thiên cũng có chút không hiểu, thân thích mà thôi, cần phải tiếp đón như vậy sao? Cũng không phải là lễ cưới.

Lạc Cảnh Thiên tốn cả giờ đồng hồ cùng Lạc Vũ Quân đón tiếp mấy người thân thích.

Hắn ghét nhất là chuyện này, nhưng không có cách. Lệnh cha khó cãi. Hơn nữa, quan trọng nhất. Hắn không muốn bị đánh.

Sau khi người đến đông đủ, Lạc Vũ Quân liền mang theo đám người vào trong phòng họp, để lại Lạc Cảnh Thiên ở ngoài "tự sinh tự diệt".

"Ca, còn đúng đó làm gì, bữa tiệc bắt đầu rồi". Lạc Cảnh Điềm chạy tới kéo lấy tay hắn nói.

"Để ta ngồi một chút, đứng cả tiếng đồng hồ, chân đều tê". Lạc Cảnh Thiên than vãn nói.

"Ca, ngươi đừng lại mượn cớ, năm ngoái ngươi cũng lấy cớ này không tham gia. Hiện tại lập tức theo ta đi. Người đều đến đông đủ, chỉ thiếu mình ngươi". Lạc Cảnh Điềm tức giận nói.

"Được, ta theo ngươi không được sao". Bị phát hiện, Lạc Cảnh Thiên liền bất đắc dĩ đi theo Lạc Cảnh Điềm.

Hắn không thích những bữa tiệc như này, đặc biệt là những bữa tiệc gia đình.

Hoàn toàn không phải là tiệc, mà là tinh tướng hội thì đúng hơn.

Ai nấy cũng cật lực đi khoe khoang chính mình, hạ thấp người khác. Nhiều khi hắn không biết mỗi năm tổ chức 2 lần bữa tiệc như này làm cái gì. Để người khác khó chịu sao?.

Đi theo Lạc Cảnh Điềm đi vào trong phòng, vừa vào liền nghe được một âm thanh âm dương quái khí vang lên.

"Ai nha, Lạc đại thiếu gia làm sao năm nay không trốn nữa?".

Một tên thanh niên cản trước ngươi họ mỉa mai nói.

"Cùng ngươi có quan hệ gì? Tránh ra". Lạc Cảnh Điềm tức giận quát lên.

"Điềm Điềm, ta cùng ca ngươi nói chuyện đây, ngươi đi chỗ khác chơi đi".

"Gọi ta Lạc Cảnh Điềm, ta và ngươi cũng không quen thuộc như vậy. Ta nói có đúng không? Lạc Thiếu Phong?". Lạc Cảnh Điềm lạnh nhạt nói.

Lạc Cảnh Thiên ở phía sau thở dài.

Lại bắt đầu.

Hắn cũng không muốn cùng đám trẻ con này tranh cãi, phiền phức. Hắn sớm đã qua cái độ tuổi hiếu động đó rồi.

"Lạc đại thiếu, làm sao lại núp sau lưng nữ nhân đây?". Lạc Thiếu Phong không quan tâm tới Lạc Cảnh Điềm, cười khẩy nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.