Chương 41: Ngưng tụ Tinh Thần Châu

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 41: Ngưng tụ Tinh Thần Châu

Lạc Cảnh Thiên nhìn xem nội dung giới thiệu Tinh Thần Châu.

Muốn ngưng tụ Tinh Thần Châu, đầu tiên phải đem ý thức tách biệt khỏi thân thể. Hoặc có thể nói là khiến cho bản thân nằm ở trang thái "mộng tỉnh".

Giống như đang nằm mộng, có thể nhìn thấy bản thân và biết rõ mình đang mơ.

Đây chỉ đơn giản là bước đầu, mà tiếp theo chính là dùng ý thức khống chế ý thức. Ở trạng thái này nó rất giống như là linh hồn, nhưng thực tế lại so với linh hồn rất khác biệt.

Khi có thể hoàn mĩ khống chế bản thân đi vào trạng thái "mộng tỉnh", như vậy ý thức liền có thể cùng não hải câu thông. Từ đó hình thành Tinh Thần Châu.

Đương nhiên ban đầu nó rất nhỏ, mà ma lực chính là chất dinh dưỡng tẩm bổ cho nó.

Trong này có nói, vật chất hình thành ý thức, nhưng khi ý thưc đủ cường đại, nó cũng có thể hình thành vật chất. Mà ý thức chính là thứ định hình thực tại, chỉ khi có ý thức thì bản thân mới biết được xung quanh mình là cái gì, hình dạng như nào.

Không có người trời sinh liền là pháp sư, bởi vì trở thành pháp sư thì cần có một ý thức hoàn chỉnh, chỉ khi bản thân có đủ tri thức, ý chí cùng niềm tin thì mới có thể trở thành một pháp sư chân chính.

Ban đầu chỉ là một chút kiến thức, nhưng là khi đọc tới dòng kế tiếp, Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giật giật vài cái.

Hóa ra hắn bây giờ thật mẹ nó chính là một cái giả pháp sư a.

"Không có Tinh Thần Châu, tất cả chỉ là ngụy pháp sư, chỉ khi hình thành Tinh Thần Châu, não hải mở rộng, không gian ý thức hình thành. Ý thức cùng thân thể tách biệt mới có thể trở thành một pháp sư chân chính".

Chân chính em gái ngươi.

Ba!

Đang chăm chú quan sát, Lạc Cảnh Thiên liền cảm thấy đầu bị đánh một cái, hắn nhìn qua liền thấy Thượng Cổ Chi Linh "cánh tay hồ ly" đang giơ lên.

Liền biết con hàng này ra tay.

"Làm gì đánh ta?".

"Đừng đọc nữa, mấy thứ này chỉ là định kiến mà thôi. Quan trọng là cách hình thành Tinh Thần Châu, đừng đọc mấy thứ vô nghĩa kia làm gì tốn thời gian". Thượng Cổ Chi Linh nói.

"Ta thấy nó nói rất có lý a". Lạc Cảnh Thiên phản bác.

"Ha ha, đừng tưởng ta chưa từng đọc qua. Ta nhưng là Thượng Cổ Chi Linh. Năng lượng cùng sinh mệnh khởi nguyên. Có thứ gì ta không hiểu? Nếu như dựa theo đạo lý trong sách, có phải hay không ngươi thiếu đi lá gan hoặc quả thận liền không phải nhân loại rồi?". Thượng Cổ Chi Linh cười lạnh hỏi.

"...". Lạc Cảnh Thiên nhất thời ngậm mồm.

Hắn vậy mà phản bác không được.

Trong này không phải nói không có Tinh Thần Châu liền không phải pháp sư sao? Thuyết pháp này đúng, vẫn là sai?.

"Không có Tinh Thần Châu, ngươi vẫn là pháp sư. Pháp sư là pháp sư, mà không phải có Tinh Thần Châu mới là pháp sư. Ngươi viết ra quyển sách này là ba tên nhãi con sáng tạo vũ trụ. Chúng chẳng lẽ cũng có Tinh Thần Châu? Đừng đùa. Chúng chỉ là hiểu thấu bản chất, sau đó chế tác ra một phương thức tu luyện mà thôi".

"Nói như thế chẳng qua là gạt người. Nhưng Tinh Thần Châu cũng rất quan trọng, nó đại biểu cho ngươi có vô hạn tiềm lực. Nắm giữ Tinh Thần Châu đồng nghĩa với việc không gian tinh thần có thể mở rộng gần như vô hạn. Như thế ma lực của ngươi có thể vô hạn tăng lên. Mà không có Tinh Thần Châu thì phải dựa vào thân thể tới cung cấp nơi trú ngự".

"Nhưng ngươi cũng đừng mong chờ vào điều này. Ngươi tình trạng thế nào hẳn cũng biết đi? Cho nên lúc này ngưng tụ Tinh Thần Châu mới là việc quan trọng nhất của ngươi. Về phần thân thể, không gấp gáp". Thượng Cổ Chi Linh nói.

"... Ta có thể hỏi một câu sao?". Lạc Cảnh Thiên trầm ngâm nói.

"Chuyện gì?".

"Thượng Cổ Tôn Giả, sư phụ ta rốt cuộc sống bao nhiêu năm? Thân thể mạnh cỡ nào? Ta thế nào cảm thấy sư phụ ta tình trạng thân thể chỉ là người bình thường đây?". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Chuyện này sao? Bà ta thân thể quả thật là cùng người bình thường không khác gì nhiều. Bởi vì đạt tới cấp độ này, thân thể mạnh hay yếu không còn quan trọng nữa. Ý thức định hình thực tại, biết tinh túy của câu nói này sao?".

"Nếu như bà ta muốn, hoàn toàn có thể để thân thể ngươi so với thân thể tộc Titan còn mạnh hơn. Nhưng mà điều đó có ý nghĩa sao?".

"Thời kỳ hỗn độn, vật chất cũng được, ý thức cũng thế. Hai thứ này đều giao thoa với nhau. Về bản chất, không có mạnh hay yếu. Ngươi đạt được thân thể mạnh mẽ, nhưng không có tương ứng sức mạnh đi chưởng khống nó. Dù biết được nhưng lại có tác dụng gì? Ngươi có tài nguyên cùng thời gian đi tu thân thể sao?".

"Đáp án hiển nhiên là không. Mà hiện tại, ngươi trở thành pháp sư, có vô tận nguồn năng lượng cho ngươi chuyển hóa, có Vạn Pháp Chi Thư cho ngươi học tập. Cần gì bỏ gần tìm xa?". Thượng Cổ Chi Linh liếc mắt nói.

"Vậy nếu như cường giả mạnh về thân thể, cùng cường giả pháp sư giao chiến. Ai sẽ thắng?". Lạc Cảnh Thiên hiếu kỳ hỏi.

"Khi đạt tới cấp độ của sư phụ ngươi, lúc này ma lực, vẫn là thân thể không còn quan trọng nữa. Phải xem người nào càng hiểu quy tắc thì người đó thắng. Vấn đề này ngươi cũng đừng hỏi, biết cũng không có tác dụng gì, chỉ khiến nó trở thành gánh nặng cho ngươi mà thôi".

"Vậy ta tăng lên tố chất thân thể không phải rất vô nghĩa sao?".

"Ha ha ha. Ngươi lại hỏi cái câu ngu ngốc như vậy, thật sự là, đã nói, ở cấp độ kia không quan trọng. Nhưng ngươi đạt tới cấp độ đó sao? Người ta chơi là bản chất, là quy tắc. Ngươi chơi là ma lực, là nguyên khí, nguyên tố. Một cái là cha, một cái là con. Muốn cùng ngươi ta so? Ngươi nằm mơ đây. Vẫn là hảo hảo luyện ma lực đi. Ngưng tụ ra Tinh Thần Châu đối với ngươi rất quan trọng, hơn nữa còn có kinh hỉ a". Thượng Cổ Chi Linh cười ha hả nói.

Lạc Cảnh Thiên xấu hổ vuốt vuốt mũi.

Hắn cũng cảm thấy mình hỏi một câu này thật có chút ngu xuẩn.

Nghe được Thượng Cổ Chi Linh nói, hắn có chút hiếu kỳ, cái kia kinh hỉ là cái gì.

Cầm lên Vạn Pháp Chi Thư quan sát một chút, hắn bắt đầu ngưng tụ Tinh Thần Châu.

Hắn ngồi xuống bắt đầu có gắng tiến vào trọng thái "mộng tỉnh".

Chỉ rất nhanh hắn liền làm đến. Điều này làm hắn có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không quá vui vẻ. Bởi vì tiếp theo mới càng quan trọng.

Phải đem ý thức tách rời khỏi thân thể.

Cái này vô cùng nguy hiểm, một chút sai lầm thôi hắn sẽ bị biến thành người thực vật.

Bên cạnh Thượng Cổ Chi Linh chăm chú quan sát, hơn nữa còn dùng sức mạnh tạo ra mộng luồng năng lượng bảo vệ xung quanh căn phòng. Trên thế giới này không có người có thể xuyên qua vòng năng lượng do nó tạo ra.

Sau khi làm xong, nó liền cẩn thân chăm chú quán sát Lạc Cảnh Thiên, nếu như hắn xảy ra ngoài ý muốn nó còn có thể bảo vệ ý thức hắn an toàn. Nếu như hắn chết, nó cũng theo đó mà chết theo.

Cho nên bây giờ nếu mà xuất hiện kẻ địch, không nghi ngờ chút nào nó sẽ mở ra cuộc đại đồ sát.

Đây là liên quan tới mạng sống của nó. Tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

5 phút.

10 phút.

Nửa giờ.

Nháy mắt liền trôi qua 2 tiếng.

Lạc Cảnh Thiên trạng thái càng lúc càng ngưng thực. Hắn cảm thấy bản thân cùng thân thể giống như có một mối liên hệ nào đó bị cắt đứt, cảm giác này rất kỳ quái, hắn cũng không nói ra được là cái gì.

Sau một lúc, Thượng Cổ Chi Linh mới thở ra một hơi.

Lạc Cảnh Thiên, thành công!.

"Đừng tốn thời gian, bắt đầu tiến vào ý thức không gian ngưng tụ Tinh Thần Châu đi". Thượng Cổ Chi Linh lớn tiếng kêu.

Lạc Cảnh Thiên không dám chậm trễ, lập tức ý thức trở lại thân thể.

Hắn có thể cảm giác rất rõ ràng, bản thân không khống chế được thân thể.

"Nhắm mắt, ý thức quan sát não hải, tìm kiếm không gian ý thức sau đó tiến vào". Thượng Cổ Chi Linh lên tiếng.

Lạc Cảnh Thiên làm theo.

Sau một lát, hắn thấy một điểm sáng. Hắn theo bản năng tiến vào bên trong. Bên trong không gian rất rộng. Mà lại chính giữa có một quả cầu đang xoay tròn.

Đây không phải Nguyên Khí Châu sao? Hóa ra nơi này là không gian ý thức.

Hắn đi tới, cũng không quản Nguyên Khí Châu, bắt đầu ngưng tụ Tinh Thần Châu.

Lúc này hắn phát hiện, ma lực trong cơ thể đang điện cuồng chạy vào bên trong não hải. Tại nơi đó, một quả cầu nhỏ sinh ra, ma lực điên cuồng xoay quanh nó, dần dần bị nó hấp thu.

Lạc Cảnh Thiên nhìn rất rõ ràng, Tinh Thần Châu đã hình thành. Mà sao đó, cái cảm giác kia biến mất, hắn cảm thấy bản thân cùng thân thể có mối liên hệ vô cùng bền vững. Hắn lần nữa có thể khống chế thân thể của mình.

Thượng Cổ Chi Linh thấy thế nở ra nụ cười, chuyện hay giờ mới bắt đầu.