Chương 48: Lạc gia thực lực chân chính
Trên người ông ta mùi máu tươi cũng vết máu quá mức rõ ràng.
Lạc Cảnh Thiên toàn gia đối với Lạc Cảnh Điềm bảo vệ có thể nói tới mức biến thái.
Những chuyện như này trước kia cũng không phải không có, nhưng Lạc Cảnh Điềm tuyệt đối là không biết được.
Nhưng bây giờ, Lạc Cảnh Điềm lại thấy cảnh này, Lạc Cảnh Thiên nhất thời luống cuống.
"Ca. Rốt cuộc có chuyện gì?". Lạc Cảnh Điềm ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ hỏi.
Nàng cũng không phải đứa trẻ, tuy nhiên trước giờ chưa từng tiếp xúc với những thứ này bao giờ, nhưng không có nghĩa nàng đoán không ra. Hơn nữa vừa rồi Lạc Cảnh Thiên nói "tương lai Lạc gia", lại nhìn thấy Phúc bá toàn thân dính máu, nàng cũng đoán được phần nào.
"Không có gì, vào trong thôi, trễ rồi". Lạc Cảnh Thiên lắc đầu, đi tới kéo lấy tay nàng.
"Ta muốn biết!". Lạc Cảnh Điềm giật tay ra lớn giọng kêu lên.
"Không có gì đáng phải biết. Chỉ là chuyện bình thường thôi". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói. Sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Phúc bá rời đi. Nhưng mà chưa chờ ông ta rời đi Lạc Cảnh Điềm liền quát lên.
"Ngươi đứng lại đó cho ta, các ngươi hôm nay rốt cuộc đã làm cái gì? Trên người ngươi làm sao lại có máu?".
"Điềm Điềm!". Lạc Cảnh Thiên lớn giọng quát.
Ánh mắt hắn hiện đầy vẻ tức giận.
Phúc bá là quản gia Lạc gia hơn 30 năm, không có ai trong nhà xem hắn như người làm, mà đối đãi với hắn như người trong nhà. Thậm chí Lạc Cảnh Thiên còn xem Phúc bá giống như trưởng bối.
Nhưng mà Lạc Cảnh Điềm lại dùng giọng nói kiểu đó cùng Phúc bá nói chuyện, một chút tôn trọng cũng không có.
Nếu như nàng đối với hắn nói lời này, hắn sẽ không để ý, nhưng nàng lại không cho Phúc bá một chút tôn trọng. Điều này làm hắn rất tức giận, cũng có chút hối hận.
Phải chăng hắn quá nuông chiều nàng cho nên mới khiến nàng tính cách trở lên như thế?.
Lạc Cảnh Điềm cũng biết mình lỡ lời, nhưng mà tính cách nàng có chút quật cường không cho phép nàng cúi đầu. Nàng chỉ nhìn chằm chằm Lạc Cảnh Thiên không nói gì.
Nàng cũng là một phần tử của gia đình, vì cái gì nàng không thể biết?.
"Phúc bá. Trở về đi". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.
"Không được! Ta muốn biết sự thật, ngươi không phải nói chuyện hôm nay không cho phép nói ra sao? Tốt! Nói cho ta sự thật, nếu không ta sẽ đem chuyện này nói ra ngoài". Lạc Cảnh Điềm uy hiếp nói.
Ha ha!
Lạc Cảnh Thiên tức giận bật cười.
Đã nàng không hiểu chuyện, vậy thì được. Hắn cũng không có hứng thú đi dỗ dành nàng cao hứng.
"Ngươi muốn biết sự thật đúng không? Tốt thôi. Vậy ta nói cho ngươi biết, ta cùng Tố Băng Băng đến Thiên Nguyệt Lâu là để hẹn hò. Ta theo đuổi nàng, như vậy có thể chứ?". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.
"Ngươi nói dối, ta không tin!". Lạc Cảnh Điềm đơn giản không tin.
Trong lớp, hắn cùng Tố Băng Băng là không hợp nhau nhất, làm sao có thể có chuyện này.
"Ha ha, ngươi biết Lạc gia gây áp lực cho Phi Ngư học viện đúng không? Như vậy hẳn là biết Tố Băng Băng tìm ta làm gì, mà ta yêu cầu chính là để nàng trở thành bạn gái của ta".
"Về phần máu trên người Phúc bá, chẳng qua có vài kẻ đuôi mù chọc phải ta, cho nên Phúc bá mới giáo huấn một chút, đổ chút máu mà thôi. Ngươi đã không tin? Không quan trọng, ta cũng không cần thiết tiếp tục giải thích với ngươi".
"Phúc bá, chúng ta đi".
Dứt lời, Lạc Cảnh Thiên liền đẩy Lạc Cảnh Điềm sang một bên sau đó đi vào.
Phúc bá phía sau nhìn Lạc Cảnh Điềm, khẽ cúi đầu chào liền đi theo.
Mà họ không biết, tại đó không xa, Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt đã đứng đó từ lâu.
Sau khi biết tin tức kia, Phúc bá sớm đã truyền tin cho hai người, cho nên họ mới xuất hiện tại chỗ này, nhưng không nghĩ tới Lạc Cảnh Điềm lúc này lại đi ra.
"Điềm Điềm vẫn là quá mức trẻ con. Chỉ sợ nàng cũng không có đơn giản như vậy liền bỏ qua". Lạc Vũ Quân nói.
"Thiên nhi cũng đủ hung ác, nhưng ta sợ con bé sẽ làm loạn lên. Lúc đó sợ rằng không dễ thu xếp". Phùng Nguyệt thở dài nói.
"Cũng không trách được hắn, dù sao tin tức này quá lớn, hắn cũng không có cách nào khác. Để Điềm Điềm biết chỉ có thể hại nàng, ta đem tin tức này gửi lên trên, bên trên đều nói xử lý sạch sẽ những người biết chuyện, cũng đủ biết nó đáng sợ cỡ nào". Lạc Vũ Quân nhẹ giọng nói.
Trong lòng họ đều biết, thế lực sau lưng họ chắc chắn có một chân trong chuyện này, tạo phản, đó cũng không phải là chuyện nhỏ. Là có khả năng diệt tộc, nếu như để người khác biết Lạc gia biết tin tức này, sợ rằng ngày hôm sau liền sẽ bị giết sạch.
Bởi vì nếu họ để lộ ra, các thế lực khác có thể không ra tay với họ, nhưng Thiên Ưng đế quốc chắc chắn sẽ ra tay, giết sạch những người biết chuyện. Tin tức lộ ra, các thế lực khác sẽ bắt đầu chia bè kết phái. Thiên Ưng sẽ loạn thành một đoàn.
Thậm chí có khả năng đế quốc khác nghe tin sẽ kéo quân sang đánh, như vậy đón lấy họ chỉ có thể là diệt quốc.
Mặc dù họ biết Thiên Ưng sớm muộn cũng xảy ra chuyện, chỉ là không nghĩ tới "tạo phản" hai chữ này.
Chuyện so với họ trong tưởng tượng còn kinh khủng hơn nhiều.
"Thiên nhi cũng lớn, có nên hay không cho hắn tiếp xúc với nội bộ gia tộc?". Lạc Vũ Quân hỏi.
"Hiện tại không phải lúc, hắn cũng chưa đủ trưởng thành, chưa có bản lĩnh tự vệ. Sang năm lễ trưởng thành, nếu như hắn đạt tới cấp bậc ngang bằng với Khai Linh cảnh tầng 5, như vậy hắn liền có thể vào. Hiện tại, không được". Phùng Nguyệt lắc đầu đáp.
"Vậy được rồi. Đúng, cho ngươi sắp xếp một chút, nhất là về phía Tố Băng Băng, tuy nhiên không biết thân phận nàng là gì, nhưng mà nàng rất có thể là điểm mấu chốt cho chuyện lần này". Lạc Vũ Quân nói.
"Cái này không cần ngươi nhắc ta cũng biết, khả năng Thiên nhi cũng biết. Đừng tưởng hắn không biết suy đoán, có nhiều thứ chúng ta nhìn còn không bằng hắn". Phùng Nguyệt liếc mắt nói.
"Nói thế nào?!".
"Ngươi cho rằng tiểu tử kia nói cho Điềm Điềm nghe Tố Băng Băng làm bạn gái hắn chỉ đơn giản là để con bé từ bỏ tra hỏi sao? Ta cho rằng tiểu tử này sớm đã đoán ra cái gì đó. Ngươi không thấy được hắn làm cùng chúng ta không mưu mà hợp sao?".
"Khi biết tin tức kia, hắn liền biết được độ nặng của vấn đề, cũng cho quản gia đi bịt miệng vài người. Bây giờ lại nói cho Điềm Điềm Tố Băng Băng là bạn gái hắn".
"Ta từng nói với hắn, Tố Băng Băng là một đống phiền phức vô cùng lớn, hắn cũng không ngu ngốc nên mới nói thế, hắn biết rõ Điềm Điềm sẽ đi trực tiếp hỏi Tố Băng Băng. Nhưng vì cái gì hắn còn nói như vậy? Điều này nói rõ, hắn sớm đã biết thân phận của nàng, hoặc là hắn biết được vài thứ chúng ta không biết. Và hắn cho rằng Tố Băng Băng sẽ không khiến Lạc gia gặp phiền phức, thậm chí còn có thể trợ giúp Lạc gia quật khởi. Cùng ý nghĩ của chúng ta không phải rất tương đồng sao?".
"Hắn nhưng là rất tinh ranh đây". Phùng Nguyệt cười lắc đầu.
Lạc Vũ Quân trầm mặc một chút, sau đó nói.
"Cho người cùng Tố Băng Băng đàm phán, nếu có người hỏi, để nàng làm theo lời vừa rồi Thiên nhi nói. Đổi lại chúng ta sẽ ầm thầm trợ giúp nàng".
"Ta biết. Ta hiện tại liền đi". Phùng Nguyệt cười nói, sau đó thoáng cái liền biến mất.
Nếu như Lạc Cảnh Thiên thấy cảnh này, nhất định sẽ kinh ngạc đến ngây người.
Bởi vì cha mẹ hắn nhưng là đang đứng trên không trung, phía sau còn có một đôi cánh. Chỉ có Ngự Linh Cảnh mới có thể làm được điều này.
Linh lực hóa cánh, đây chính là tiêu chí của Ngự Linh Cảnh a.
Ngự Linh cảnh trong truyền thuyết, nghe nói người thủ hộ cho Thiên Ưng đế quốc chính là Ngự Linh Cảnh.
Nếu để người khác biết, Lạc gia lại sở hữu hai tên Ngự Linh Cảnh, chỉ sợ sẽ gây ra một trận sóng gió to lớn.
…
Tố Băng Băng sau khi trở về, nàng nằm trên giường rất lâu cũng không ngủ được.
Chỉ cần chợp mắt nàng liền nhớ lại việc Lạc Cảnh Thiên hôn nàng, nàng liền cảm thấy gương mặt nóng lên.
Nàng nội tâm rất mâu thuẫn, mặc dù mất đi nụ hôn đầu, hơn nữa còn trong tình trạng nàng bị ép buộc. Nhưng mà nàng lại đối với Lạc Cảnh Thiên không nổi lên được phản cảm.
Có thể là do Lạc Cảnh Thiên buông tha nàng, cũng có thể là do lý do khác. Nhưng nàng chính là không đối với hắn bất mãn hay phản cảm, ngược lại lại có chút xấu hổ cùng ngượng ngùng.
Tâm nữ nhân, như mò kim đáy biển.
Chính là như thế mâu thuẫn.
Ngay tại lúc này, Tố Băng Băng bỗng nhiên biến sắc, bật người dậy.
"Người nào!".
"Phản ứng không sai! Rất cảnh giác". Một giọng nữ vang lên.
"Ngươi là… Phùng Nguyệt? Lạc gia phu nhân?!". Tố Băng Băng trừng lớn con mắt.
Nàng không có cách nào khống chế nội tâm kinh khủng cùng hoảng sợ. Bởi vì nàng thấy được, phía sau Phùng Nguyệt hiện ra đôi cánh.
Linh lực hóa cánh?!
Lạc gia, thực lực lại kinh khủng như thế?!
Ông trời a!