Chương 53: Lạc Cảnh Thiên cùng Tạ Minh Viễn 2

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 53: Lạc Cảnh Thiên cùng Tạ Minh Viễn 2

Tạ Minh Viễn lúc này cũng minh bạch, Lạc Cảnh Thiên chính là đang giả ngu, cố ý nghe không hiểu lời nói của hắn.

Xoát!

Tạ Minh Viễn rút kiếm ra, thanh kiếm trong nháy mắt nhận lấy hắn linh lực quán thâu, nhìn qua liền biết Tạ Minh Viễn đây là muốn dốc toàn lực đem Lạc Cảnh Thiên đánh gục.

Mà Lạc Cảnh Thiên hứng thú nhìn hắn một chút, nói thật, hắn cũng không cảm thấy Tạ Minh Viễn có cái gì uy hiếp được hắn. Mặc dù Tạ Minh Viễn thực lực là Luyện Linh cảnh cao cấp, nhưng mà nếu không dùng ma pháp, Lạc Cảnh Thiên cũng có thể tự tin đem Tạ Minh Viễn treo lên đánh.

Mặc dù không có võ kỹ loại chiến đấu, nhưng võ kỹ loại thân pháp, không yêu cầu ma lực loại kia, hắn nhưng là đều nắm giữ, hơn nữa trình độ vô cùng cao.

Đương nhiên, nếu xét về trình độ thân thể, hắn là không bằng Tạ Minh Viễn, là kém một bậc. Nhưng cũng không có ảnh hưởng gì, trì khi cách biệt quá lớn, nếu không Tạ Minh Viễn muốn chạm tới hắn được hay không rất khó nói chứ đừng nói là đánh chúng, đó còn là một câu hỏi chưa có lời giải.

Bất quá, Lạc Cảnh Thiên cũng chỉ biết duy nhất ba bộ võ kỹ, trong đó hai bộ là thân pháp, còn lại chính là một bộ nửa quyền pháp võ học. Nói là nửa quyền pháp, bởi vì trong đó cần vận dụng quạt tới làm vũ khí.

Tuy nhiên chỉ biết ba loại võ kỹ, nhưng mà tất cả đều đạt tới cấp độ đăng phong tạo cực. Nhưng chân chính có tác dụng cho chiến đấu cũng chỉ có Hư Không Đáp Bộ cùng bộ nửa quyền pháp mà Thượng Cổ Tôn Giả truyền thụ mà thôi.

"Ngươi nói xem, người nào sẽ thắng?".

Bên trên khán đài, một người đàn ông nhìn qua có chút trẻ tuổi nhìn bên cạnh nữ nhân hỏi.

"Tạ Minh Viễn, tiểu tử này thực lực là Luyện Linh cảnh cao cấp, điểm linh lực đều đạt tới 90 điểm. Về phần Lạc gia tiểu tử kia, ta không biết tại sao nhìn không ra cảnh giới của hắn, nhưng mà ta có thể cảm nhận được, trong thân thể hắn, linh lực không vượt quá 30 điểm". Người kia đáp.

"Linh lực quả thật không vượt qua 30 điểm, nhưng mà lực lượng thân thể cũng không kém. Đã đạt tới Luyện Linh cảnh trung cấp, nhưng ta nghĩ, Tạ Minh Viễn muốn thắng cũng không phải đơn giản như vậy". Viện trưởng nói.

"Vì cái gì?".

"Ngươi cảm thấy hắn tại sao linh lực chỉ dưới 30, nhưng mà tố chất thân thể lại cao hơn mức bình thường?".

"... Hẳn là cố ý tìm linh dược tăng lên tố chân thân thể đi".

"Nhân loại nam tính 22 tuổi thân thể mới ngừng phát triển, dù cho dùng dược vật thì cũng chỉ dùng dược vật tăng lên mức tiềm năng mà không phải mức độ thân thể. Trước 22 tuổi, sẽ không có người đi phục dụng những thứ này". Viện trưởng lắc đầu nói.

"Nhưng ta lại nghe nói, Lạc Cảnh Thiên lười biếng thành tính, linh lực chưa từng tăng lên. Nếu như hắn không có thiên phú tu luyện, như vậy phục dụng dược vật cũng là chuyện dễ hiểu".

"Ngươi nói không sai, nhưng đó chỉ là đối với người bình thường. Lạc gia là đại gia tộc, đạo lý kia họ biết, sẽ không liều lĩnh đi đốt cháy giai đoạn. Được không bằng mất".

"Vậy vì cái gì?!".

"Ta cũng không biết. Chẳng qua, trực gia của ta phán đoán, hắn rất không đơn giản".

"Vậy chờ xem đi".



Dưới võ đài, Lạc Cảnh Thiên cùng Tạ Minh Viễn còn chưa đánh lên, đám người khác đã bắt đầu nhốn nháo.

"Đến đến. Đặt cược đi".

"Tạ Minh Viễn thắng một bồi một, Lạc Cảnh Thiên thắng một bồi năm. Hạn mức đặt cược cao nhất một ngàn kim tệ".

"Ta đặt Tạ Minh Viễn 50 kim tệ".

"Ta cũng thế, 30 kim tệ".

"Ta đặt Lạc Cảnh Thiên, một kim tệ".

Đám người bắt đầu tụ lại đánh cược. Đại đa số người đều là đặt cho Tạ Minh Viễn, dù sao hắn thực lực rất mạnh, mà Lạc Cảnh Thiên lại có tiếng lười biếng nên rất ít người cho rằng hắn có thể chiến thắng.

Lạc Cảnh Thiên chưa từng xuất thủ, cho nên không người nào biết được thực lực của hắn.

Cũng chỉ có một vài người nuôi hi vọng kiếm lớn nên liều lĩnh đặt cho Lạc Cảnh Thiên. Người lý trí chắc chắn sẽ không đi làm chuyện điên rồ này. Dù sao tỷ lệ thua quá lớn.

Tuy nhiên hạn mức cao nhất mới chỉ một ngàn kim tệ, có thể nói là không đáng kể. Có thể học tại Phi Ngư học viện, người nào trên thân không có chút tiền này? Dù cho là học sinh nghèo thì học viễn mỗi tháng cũng có trợ cấp riêng cho một ngàn kim tệ, đương nhiên, đây cũng chỉ áp dụng cho học viên nghèo mà thôi.

"Ta đặt Lạc Cảnh Thiên, một ngàn kim tệ".

Một âm thanh trong trẻo vang lên, đám người ngẩng đều lên nhìn liền thấy Sở Như Mộng đang đứng trước mặt cười nói.

Nhất thời, cả đám đều sững sờ.

Họ đều bị nụ cười của Sở Như Mộng hấp dẫn.

Quá đẹp.

Giống như cả người được tắm trong gió xuân, ngâm trong suối nước nóng như thế.

"Sở… Sở tiểu thư, đừng. Lạc Cảnh Thiên hắn thực lực thấp kém, ngài đây thuần túy là thua thiệt". Một tên học viên lên tiếng nói.

"Không sao. Ta không để ý, chỉ thử chút vận khí mà thôi. Dù sao tỷ lệ nhưng là gấp năm lần nha". Sở Như Mộng cười đáp.

"Như Mộng tiểu thư, không cần, ta trực tiếp cho ngài năm ngàn kim tệ. Không cần đặt cược". Tên mở bàn cược trực tiếp móc ra một đống kim phiếu đưa cho Sở Như Mộng.

"Ta không thiếu tiền nha, chỉ đơn thuần là tìm niềm vui thú. Ngươi chẳng lẽ ngay cả điều đó cũng không muốn cho ta sao?". Sở Như Mộng u oán nói.

"A… nha, không không không, ta không phải có ý đó. Như Mộng tiểu thư ngài đương nhiên có thể". Tên kia vội vã đáp.

"Hì hì, vậy ta đi". Sở Như Mộng cười cười sau đó trở về chỗ ngồi. Ngay khi quay người, Sở Như Mộng nở ra nụ cười đầy vẻ khinh bỉ.

Đối với hắn tới nói, không có người có thể chống cự mị lực của hắn. Đương nhiên, Lạc Cảnh Thiên tên quái thai kia loại trừ.

Sở Như Mộng đặt cược cho Lạc Cảnh Thiên gây lên náo động không nhỏ. Nhưng trên võ đài cũng nghe không thấy bên dưới nói cái gì, hiện tại hai người đã bắt đầu muốn động thủ.

Tạ Minh Viên chân phát lực, mỗi bước đi đều hiện ra một bộ pháp kỳ quái.

"A! Là Vô Ảnh Bộ. Tạ gia đỉnh cấp võ kỹ Vô Ảnh Bộ".

"Hắn lại luyện tới cảnh giới Lô Hỏa Thuần Thanh? Xem ra Lạc Cảnh Thiên muốn thua. Có thể luyện tới mức này, linh lực còn cao như vậy, không thắng quả thật không có thiên lý".

Lạc Cảnh Thiên nhìn Tạ Minh Viễn lao tới, không có di chuyển.

Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên bất động, Tạ Minh Viễn nở ra nụ cười lạnh. Hắn cho rằng Lạc Cảnh Thiên bị Vô Ảnh Bộ của hắn hù dọa.

Tạ Minh Viễn ngay lập tức đám ra một kiếm, nhắm ngay ngực Lạc Cảnh Thiên.

Thanh kiếm mang theo linh lực phát ra âm ngân thanh thúy.

"Hắn thế nào không động? Bị dọa choáng váng rồi?!".

"Muốn chết người. Muốn chết người. Hắn làm sao còn không phòng thủ?".

Đám người trên khán đài hô hấp đều dừng lại, ngay cả bên dưới Triệu Tử Sinh đều đang chuẩn bị ra tay ngăn cản. Dù sao đây là cuộc tỷ võ bình thường, không phải sinh tử quyết đấu. Mà lại Lạc Cảnh Thiên thân phận đặc thù, nếu như hắn chết, mặc dù học viện không lo lắng Lạc gia trả thù, nhưng mà Lạc gia cùng Tạ gia chắc chắn xảy ra chiến tranh.

Đến lúc đó toàn bộ Tâm Nguyệt Thành cũng đừng mong an ổn.

Toàn bộ những người đang quan sát, cũng chỉ có Lạc Cảnh Điềm cùng Sở Như Mộng là không lo lắng. Cùng vị viện trưởng kia nữa.

Ngay khi thanh kiếm cách Lạc Cảnh Thiên chỉ vài cm, hắn lúc này liền động.

Du Long Phiến trong nháy mắt xuất hiện trên tay hắn đem mũi kiếm cản lại, thanh kiếm đâm vào Du Long Phiến, không nhích thêm được dù chỉ một phân.

Tạ Minh Viễn ánh mắt lóe lên, hắn cũng không cho rằng một kiếm có thể giết chết Lạc Cảnh Thiên.

Đem kiếm rút lại, nghiêng qua, hắn nhắm tới ngay vùng khe hở giữa các thanh quạt của Lạc Cảnh Thiên. Muốn thông qua đó đấm trúng Lạc Cảnh Thiên.

Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên cũng không cho hắn cơ hội, nắm chắc Du Long Phiến nghiêng người lưới tới, tay cầm Du Long Phiến giữ chắc thanh kiếm. Tay còn lại hóa chưởng đánh về phía Tạ Minh Viễn.

Tạ Minh Viễn giật mình, lập tức đẩy mạnh thanh kiếm cho xuyên qua Du Long Phiên, bản thân hắn hạ xuống trượt về phía trước, tay đưa ra nắm lấy thanh kiếm đâm về phía sau.

Nhưng đâm vào lại là không khí.

Lạc Cảnh Thiên nhân cơ hội này, chân giơ lên đá về phía đầu Tạ Minh Viễn.

Nhưng mà…

Tạ Minh Viễn mặc dù nhân phẩm không ra sao, nhưng thực lực lại là có. Hơn nữa, thiên phú cũng rất cao.

Hắn trong nháy mắt liền phát hiện Lạc Cảnh Thiên sơ hở, tay giơ lên cản lại một cước của Lạc Cảnh Thiên, chân trong nháy mắt xuất ra. Một cước đem Lạc Cảnh Thiên đạp bay ra ngoài.

Nhìn Lạc Cảnh Thiên bay ra ngoài võ đài, mặc dù có chút đáng tiếc không giết được Lạc Cảnh Thiên, nhưng mà làm hắn mất mặt cũng rất không tệ.

Đánh bại Lạc Cảnh Thiên là điều trong dự tính của Tạ Minh Viễn. Hắn cũng không có cảm thấy hưng phấn cái gì.

Chỉ là, rất nhanh, nụ cười trên mặt hắn liền cứng đờ.

Toàn bộ khán đài đồng loạt đứng lên, con mắt đều là trừng lớn.

Làm… làm sao có thể?!

Ta không hoa mắt chứ?!

Hắn làm sao…