Chương 61: Lăn mẹ nó đi

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 61: Lăn mẹ nó đi

Lạc Cảnh Thiên lao lên, ngăn cản ngay chính giữa. Hắn cũng không có thời gian đi ôm Lạc Cảnh Điềm tránh qua một bên, tốc độ của hắn chỉ cho phép hắn lao tới chính giữa ngăn cả mà thôi.

Mặc dù phía trước cùng phía sau, hắn tùy thời đều 24 giờ mở ra lá chắn năng lượng, nhưng lớp lá chắn đó vô cùng yếu ớt, với lại thời gian quá ngắn, hắn không cách nào đi triệu hồi lá chắn toàn thân, cho nên chỉ có thể ngưng tụ tấm chắn trước người cản đi chiêu thức của Sở Như Mộng.

Oanh.

Một vệt kiếm chém vào tấm chắn làm hắn tay đều run lên, tấm chắn kém chút liền nát.

Nhưng chưa chờ hắn kịp thở phào nhẹ nhõm thì phía sau chiêu thức của Lạc Cảnh Điềm đánh vào trên lưng hắn.

Phốc!

Lạc Cảnh Thiên một ngụm máu phun ra.

Hắn chỉ cảm thấy lưng giống như có một cây búa lớn đập mạnh vào lưng hắn, cơ thể bị lực lượng đẩy lên phía trước.

May mắn rằng hắn còn có một tấm chắn vô hình cản lại thương tốn, nếu không chỉ sợ một chiêu này liền muốn mạng hắn rồi.

"Ca ca!". Lạc Cảnh Điềm giật nảy mình, sau đó liền lao tới.

Vừa rồi nàng có thể cảm nhận được, một kiếm kia nguy hiểm vô cùng. Cho nên nàng liều mạng đánh ra một kiếm muốn chặn lại. Nhưng chính nàng cũng biết, hi vọng không lớn.

Nhưng trong nháy mắt đó, Lạc Cảnh Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, đem thương tổn cản lại. Giống như thiên thần hạ phàm như thế.

Mà nàng kiếm chiêu lại đánh vào trên lưng hắn.

Hắn có đau không?!

"Ca, ngươi thế nào? Có bị thương không?". Lạc Cảnh Điềm lao tới đỡ lấy Lạc Cảnh Thiên hỏi vội.

Lạc Cảnh Thiên:…

Nha đầu này không có mắt sau? Nhìn không ra ta bị thương? Làm sao hỏi một câu ngu ngốc như thế?.

Quả nhiên, nữ nhân khi yêu đương, IQ toàn mẹ nó là số âm.

Sau khi nhìn thấy lưng hắn chảy đầy máu, Lạc Cảnh Điềm liền lệ rơi lã chã, khóc không thành tiếng.

Sở Như Mộng cũng có chút giật mình.

Vừa rồi một chiêu kia, hắn là muốn thu tay lại, nhưng là hắn cũng không có khống chế nổi, cho nên đánh ra một kiếm kia, hắn liền hối hận.

Mà khi Lạc Cảnh Thiên lao lên, hắn nhìn Lạc Cảnh Thiên có chút phức tạp.

Cũng không phải Lạc Cảnh Thiên tốc độ nhanh cỡ nào, cũng không phải vì Lạc Cảnh Thiên có thể đỡ được một chiêu kia mà bình an vô sự, cũng không phải hắn mạnh cỡ nào…

Mà là, mẹ nó ngươi có thể lại giả một điểm sao?.

Sở Như Mộng nhưng là nhìn ra được, Lạc Cảnh Thiên nhiều lắm là bị ngoại thương, chảy chút máu mà thôi. Làm sao một bộ sắp không được như thế?.

Con mẹ nó ngươi mặt dày như vậy sao? Vì lấy hảo cảm của Lạc Cảnh Điềm liền làm ra một bộ dáng vẻ sắp chết?.

Con hàng này không cách nào cứu.

Muội khống đều "cường đại" như vậy sao?.

Cái này tâm cơ boy… hắn thật không biết dùng từ ngữ nào đi miêu tả.

Cũng không chỉ mình Sở Như Mộng nhìn ra, mà là có rất nhiều người nhìn ra.

Đặc biệt là những nam nhân khác, họ ánh mắt nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên ánh mắt giống như gặp quỷ một dạng.

Bị hắn tốc độ làm chấn kinh, bị hắn thực lực làm giật mình.

Nhưng càng là bị hắn da mặt làm hoảng hốt.

Xem ra con hàng này được hai vị nữ thần yêu thích cũng không phải không có đạo lý.

Trên khán đài, Diệp Tinh Hà vốn định lao tới, hắn biết rõ một chiêu kia nhiều lắm làm Lạc Cảnh Điềm bị thương nặng mà thôi. Hắn còn đang muốn dùng linh dược cứu chữa. Nhưng mà…

Thấy cảnh kế tiếp, hắn liền không còn lời nào để nói.

Lạc Cảnh Điềm đem Lạc Cảnh Thiên đỡ dậy, sau đó nhìn về phía Sở Như Mộng nói.

"Ta thua".

Dứt lời, liền đỡ lấy Lạc Cảnh Thiên đi xuống dưới.

Sở Như Mộng bình thản nở nụ cười khẽ gặt đầu, nhưng là nội tâm so với đớp cứt còn khó chịu hơn. Bởi vì hắn nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên lúc rời đi đưa lên hai ngón tay tạo hình chữ V thắng lợi.

Cái này khốn nạn.

Biết hắn không có cách nào quen nữ nhân, liền trước mặt hắn tú ân ái.

Lạc Cảnh Điềm đưa Lạc Cảnh Thiên đi băng bó một chút, sau khi biết được hắn chỉ bị thương ngoài da, nàng liền ngẩn ra. Sau đó vui mừng không thôi.

"Ca, thật xin lỗi. Nếu không phải vì ta, ngươi cũng không bị thương".

"Được rồi, cũng không phải cái gì nghiêm trọng. Cũng chỉ bị thương ngoài da mà thôi, không nên tự trách". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

"Ca, chuyện ngày hôm đó… thật xin lỗi. Là ta không đúng, ta không nên càn quấy, không nên tùy hứng. Ngươi vì ta làm nhiều như vậy…".

"Ngươi nghe ai nói?". Lạc Cảnh Thiên nheo mắt lại.

"Là Sở Như Mộng nói cho ta biết, nếu không phải hắn, ta cũng không biết ngươi…".

Lạc Cảnh Thiên lông mày nhíu càng sâu.

Vừa mới hợp tác liền muốn nhảy lên đầu hắn ngồi rồi?.

Cái này là vì hắn giải thích? Cũng không phải đơn giản như vậy.

Sở Như Mộng đây là muốn thăm dò ranh rới của hắn. Nhìn như vì hắn giải thích, nhưng mà sự thật lại là muốn biết trong lòng hắn, người nào địa vị cao nhất.

"Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn yên tĩnh một chút". Lạc Cảnh Thiên nhìn Lạc Cảnh Điềm nhẹ giọng nói.

"Ca, vậy ngươi nghỉ ngơi, có gì gọi ta". Lạc Cảnh Điềm đáp.

Sau khi Lạc Cảnh Điềm rời khỏi, Lạc Cảnh Thiên gương mặt trở lên vô cùng âm trầm. Sau đó liền lấy điện thoại ra gọi.

"Thế nào? Không cùng tiểu tình nhân của ngươi ân ái, gọi cho ta làm gì?".

"Ta cần một lời giải thích!". Lạc Cảnh Thiên lạnh giọng nói.

"... Cái gì?".

"Đừng giả ngu. Ta không có kiên nhẫn cùng ngươi chơi trò này". Lạc Cảnh Thiên giọng nói càng lúc càng lạnh.

"... Ta không hiểu ngươi muốn nói cái gì". Sở Như Mộng nói.

"Có phải ngươi cảm thấy ta rất dễ lừa gạt cho nên muốn làm gì thì làm?". Lạc Cảnh Thiên đè nén phẫn nộ nói.

Sở Như Mộng vì cái gì cùng Lạc Cảnh Điềm nói chuyện của hắn? Đây còn không phải là muốn kéo Sở Như Mộng vào vũng nước đục này?.

Mặc dù bản thân hắn không biết Lạc gia thực lực ra sao, nhưng mà từ Sở Như Mộng nơi đó biết được, Lạc gia thực lực cũng không chút nào kém cỏi. Ngược lại rất khủng bố.

Mà bản thân hắn, nói dễ nghe là Lạc gia đại thiếu, nói khó nghe chính là một ngoại nhân. Cùng Lạc gia không có liên hệ máu mủ nào. Mà lại nếu Lạc gia thực lực mạnh như Sở Như Mộng nói, như vậy tương lai, hắn tỷ lệ đi lên nắm quyền lực gần như bằng không.

Sở Như Mộng nói cho Lạc Cảnh Điềm biết chuyện của hắn, chính là biết rõ tính cách của nàng. Chỉ cần Lạc Cảnh Điềm biết, như vậy nàng chắc chắn sẽ tham dự chuyện này. Bởi vì lo lắng an toàn của hắn, nàng chắc chắn sẽ dính vào.

Mà Lạc Cảnh Điềm, chính là hàng thật giá thật Lạc gia đại tiểu thư, chỉ cần nàng dính vào chuyện này, như vậy Lạc gia chắc chắn sẽ bị kéo vào.

Hắn cho rằng, Sở Như Mộng là cho rằng hắn không đảm bảo được sự hợp tác, cũng không cho Sở Như Mộng được bảo đảm. Cho nên muốn kéo Lạc gia nhập bọn.

Cũng chính vì điều này hắn mới tức giận.

"Ta thật không hiểu ý ngươi". Sở Như Mộng trầm giọng nói.

"Ha ha, ngươi nói chuyện của ta cho Điềm Điềm, còn không phải là kéo Lạc gia vào? Ngươi cho rằng tất cả đều là người ngu sao?". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

"... Ha ha, ngươi mẹ nó thật là thiên tài. Như vậy cũng kéo lên quan hệ được? Ngươi làm sao tính đa nghi nặng như vậy? Ta mẹ nó muốn dính vào Lạc gia các ngươi, trực tiếp kéo mấy tên thanh niên khác trong Lạc gia vào không được? Còn cần mẹ nó đi tìm Lạc Cảnh Điềm?".

"Ngươi hôm nay ra ngoài uống nhầm thuốc? Vẫn là quên uống thuốc đi? Mẹ nó hảo tâm để ngươi cùng Lạc Cảnh Điềm hòa giải, ngươi mẹ nó liền liên tưởng đến việc ta lợi dụng nàng? Con mẹ nó chứ ta rảnh rỗi như vậy sao?". Sở Như Mộng quát lên.

Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Sở Như Mộng nói lời thô tục.

Chẳng lẽ phán đoán của hắn là sai lầm?.

"Ngươi rốt cuộc cùng nàng nói cái gì?". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng hỏi.

"Ha ha, nếu không phải giết không được ngươi, ngươi tin hay không ta hiện tại liền chạy tới đem ngươi chém thành tám khối? Lăn mẹ nó đi".

Sở Như Mộng nói xong liền cúp điện thoại.

Không biết hắn cùng Lạc Cảnh Điềm nói gì liền suy đoán lung tung? Con mẹ nó chứ.

Lạc Cảnh Thiên nhìn điện thoại ngẩn ra.

Chẳng lẽ hắn suy đoán là sai?.