Chương 67: Hai năm sao?
Đem toàn bộ ma lực ngưng tụ lại, sau đó đánh ra một chiêu cường đại nhất.
Nói thì có vẻ đơn giản, nhưng là muốn làm được không dễ dàng chút nào.
Bởi vì, dù cho là võ giả, vẫn là pháp sư. Khi xuất chiêu đều sẽ tiêu tốn linh lực hoặc ma lực nhất định, dù cho bản thân muốn vận dụng toàn bộ ma lực nhưng Tinh Thần Châu sẽ giữ lại một mức nhất định, chỉ có thể phát ra uy lực cường đại hơn, mà không thể sử dụng toàn bộ ma lực làm công kích.
Võ giả cũng vậy, khi vận dụng linh lực vào một chiêu, Linh Tâm sẽ cố ý giữ lại linh lực, tránh cho tình trạng Linh Tâm ngừng vận chuyển.
Linh Tâm cùng Tinh Thần Châu có bản chất giống nhau, đều cần linh lực và ma lực làm tẩm bổ. Thiếu đi ma lực hoặc linh lực thì sẽ dẫn tới tình trạng tạm thời phong ấn.
Nói là phong ấn, thực ra chính là người sử dụng sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Chỉ khi tỉnh lại thì mới lần nữa vận chuyển.
Mà Giáng Thế Bất Động Minh Vương Ấn, chính là cưỡng ép vận dụng toàn bộ ma lực, có thể xem như là một đòn liều mạng, chỉ khi bản thân rơi vào tình trạng thập tử nhất sinh mới sử dụng.
Mà Lạc Cảnh Thiên lúc này liền muốn nếm thử, dù sao đây là Lạc gia, hắn sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì.
Giáng Thế Bất Động Minh Vương Ấn không giống như những chiêu còn lại hoa mỹ như vây, không có khoa trương, cũng không hề phức tạp.
Mà chiêu này, thời gian vận chiêu có chút lâu, tốn gần 5 giây Lạc Cảnh Thiên mới đem được toàn bộ ma lực vào chiêu thức, lúc này hắn liền cảm thấy được một loại cảm giác choáng váng, hắn biết, nếu bây giờ không đánh ra, hắn một lát liền sẽ không đánh nổi.
Không chút do dự, Lạc Cảnh Thiên liền hướng về đám con rối trồng chất trước mặt đánh ra một chưởng.
Trong nháy mắt, chưởng lực trực tiếp đem toàn bộ con rối đánh nát bấy, hơn nữa, chưởng lực vẫn còn, trực tiếp đánh về phía bức tường.
Một dấu tay ấn trên tường sâu 2cm xuất hiện.
Mà sau khi đánh ra một chưởng này, Lạc Cảnh Thiên trực tiếp ngã xuống.
Ma lực trong Hỗn Độn Châu toàn bộ biến mất làm hắn nhất thời giống như cả cơ thể bị móc sạch, đầu óc choáng váng, trực tiếp ngất đi.
Bên ngoài.
Phúc bá vì hiếu kỳ, cho nên thông qua một cái khe hở nhỏ trên tường nhìn vào trong, do Lạc Cảnh Thiên đi vào liền đóng chặt cửa, ông ta cũng không dám cứng rắn đi vào, cho nên chỉ có thể nhìn lén.
Mà ngay khi đưa mắt thông qua khẽ hở nhìn vào bên trong liền thấy một chưởng ấn bay tới đập vào tường ngay chỗ ông ta nhìn.
Trong nháy mắt, Phúc bá bị dọa té trên mặt đất.
Cái này mẹ nó quá dọa người đi.
Thiếu gia đây là cái gì chiêu thức? Làm sao vô thanh vô tức liền xuất hiện trước mặt hắn? Khó nói thiếu gia phát hiện nên mới đánh ra một chưởng này?.
Phúc bá xoa mồ hôi trên trán, trái tim lúc này còn đang run lẩy bẩy vì sợ, sau một lát, ông ta lần nữa nhìn vào, liền thấy được Lạc Cảnh Thiên nằm trên đất.
Giật mình, Phúc bá lập tức lao vào bên trong.
…
"Mẹ, ca ca đâu?". Lạc Cảnh Điềm trở về, thấy Phùng Nguyệt liền hỏi.
"Thiên nhi đang bị cha ngươi giáo huấn đây". Phùng Nguyệt cười nói.
"Không phải chứ? Mẹ, ca ca làm cái gì rồi?". Lạc Cảnh Điềm giật mình hỏi.
"Hắn a, đem phòng luyện công của hắn đánh sụp một bức tường, đem phòng luyện công trước kia của cha ngươi làm sụp đổ. Lại đem phòng luyện công hiện tại của cha ngươi, đánh nát hết con rối bên trong, còn đem một bức tường đánh nứt toác". Phùng Nguyệt đáp.
"...Ca ca là cùng phòng luyện công có thù đi?".
"Ha ha, ngươi thật là. Cái gì có thù? Hắn là luyện võ kỹ mới gây ra. Cũng thật không biết rốt cuộc là chiêu thức gì lại có uy lực lớn như vậy". Phùng Nguyệt lắc đầu cười nói.
Nhưng mà trong lòng bà ta lại có chút rung động.
Hắn mới bao lớn? Mới 15 tuổi a, thêm hai tháng nữa mới qua 16 tuổi. Nhưng ở cái độ tuổi này lại có thể đem phòng luyện công của Khai Linh cảnh đánh sụp đổ, đem phòng luyện công của Huyền Linh cảnh đánh ra vết nứt.
Quả thật quá kinh người.
Mặc dù không nói, nhưng bà ta cùng Lạc Vũ Quân đều rất vui vẻ. Con mình có tài năng như vậy, làm sao có thể không vui.
Mà giáo huấn Lạc Cảnh Thiên, cũng chỉ là duy trì Lạc Vũ Quân làm cha tôn nghiêm mà thôi.
Dù sao hắn nhưng là đem phòng luyện công của ông ta làm hỏng, không giáo huấn một chút sao được.
"Ta đi tìm ca ca".
Lạc Cảnh Điềm lập tức đứng dậy chạy đi.
"Đứa nhỏ này". Nhìn Lạc Cảnh Điềm bóng lưng, Phùng Nguyệt cười cười.
Chớp mắt liền đã gần 15 năm, bà cùng Lạc Vũ Quân tới Tâm Nguyệt Thành cũng đã có hơn 20 năm.
Tất cả giống như mới chỉ là ngày hôm qua, chớp mắt một cái liền quá.
Nhìn thấy con gái mình cùng con trai trưởng thành, Phùng Nguyệt cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nhưng là nghĩ tới việc, đến 18 tuổi phải trở lại thánh địa, nụ cười trên mặt bà ta liền đọng lại.
Năm đó cùng Lạc Vũ Quân rời đi, bà ta xem như đã phạm vào tội không thể tha thứ.
Băng Cung mặc dù không cấm đệ tử kết hôn, nhưng mà bản thân Phùng Nguyệt lại khác biệt. Nàng là con gái của kiếm thánh, tương lai chính là kế thừa Băng Cung, trở thành Băng Cung chi chủ.
Mà thánh nữ, trước khi trở thành Cung Chủ, tuyệt đối không được thất thân.
Mà nàng, khi đó gặp được Lạc Vũ Quân, vừa thấy đã yêu.
Cho nên, trong lúc mù quáng, liền đem thân thể mình cho hắn.
Mà khi đó, bị người phát hiện, thế là nàng cùng Lạc Vũ Quân bỏ trốn tới tận đây.
Nhưng là, nàng biết, sớm muộn có một ngày Băng Cung cũng tìm được họ.
Đúng như nàng dự đoán, khi mà Cửu Cung Bái Nguyệt xuất hiện, kiếm thánh liền đến đây. Cũng tìm được họ.
Mà cũng vì chuyện lúc trước, cho nên kiếm thánh liền giáo huấn họ một trận.
Khi biết được Phùng Nguyệt có con gái, kiếm thánh liền yêu cầu khi Lạc Cảnh Điềm tới 18 tuổi, phải trở về Băng Cung, trở thành thánh nữ. Nếu không, bà ta sẽ đem toàn bộ Lạc gia trên dưới đều giết sạch.
Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng là vì Lạc gia, Phùng Nguyệt vẫn cắn răng đáp ứng.
Bản thân Lạc Vũ Quân, năm đó có thể xem là một thiên tài xuất chúng, có thể nói là ngàn vạn thiếu nữ đều mơ ước.
Nhưng là gia thế mỏng, thực lực lại không thể sánh được với thánh địa. Mà năm đó, sau khi cùng Phùng Nguyệt "thân mật", bị phát hiện sau đó liền bị Băng Cung tiến hành truy sát, nhưng là cuối cùng lệnh đó sau một năm liền hủy bỏ, chỉ là cấm hắn cả đời không được bước chân vào thánh địa.
"Hai năm sao? Không biết trở về, là tốt, vẫn là xấu đây". Phùng Nguyệt thở dài lẩm bẩm nói.
…
"Thiên nhi, ngươi thực lực bây giờ, là đạt tới cảnh giới gì?". Lạc Vũ Quân ngồi xuống, châm một điếu thuốc sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.
"Ừm, hẳn là sánh ngang Khai Linh cảnh cao cấp, ta cũng không quá chắc chắn, dù sao cũng chưa thử qua". Lạc Cảnh Thiên nói.
"... Không tệ, xem ra cách tu luyện của ngươi không yếu như ta tưởng". Lạc Vũ Quân chậm rãi nói.
"Cha, ngài hỏi cái này làm gì?!". Lạc Cảnh Thiên cảm thấy Lạc Vũ Quân có chút kỳ quái, bình thường cha hắn rất ít hút thuốc trước mặt hắn, nhưng là lần này lại như thế, hắn liền khó hiểu hỏi.
"Nếu như… có người muốn mang Cảnh Điềm đi, ngươi đồng ý sao?". Lạc Vũ Quân hút một điếu thuốc, nhìn qua hỏi.
"Cha, ngài đang nói cái gì vậy? Ai mang Điềm Điềm đi? Đi đâu?". Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra.
"Ngươi trả lời ta là được. Nếu có người muốn đem Điềm Điềm đi, hơn nữa không cho phép ngươi cùng nàng liên hệ. Cả một đời đều không được, như vậy, ngươi sẽ làm gì?".
"Ta nhất định sẽ không cho phép điều đó xảy ra! Cha, nói cho ta biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?". Lạc Cảnh Thiên gấp gáp hỏi.
Hắn có cảm giác, có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra.
"Ta nói với ngươi chuyện này, đừng cùng Điềm Điềm nói. Hai năm sau, khi nàng đủ 18 tuổi, bà ngoại nàng sẽ đến đưa nàng đi". Lạc Vũ Quân nói.
"Cha, ngài nói là… bà ngoại? Không phải bà ngoại mất rồi sao?". Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra.
"Không. Chuyện này ngươi cũng không cần hiểu, chỉ cần biết, hai năm sau bà ngoại ngươi sẽ đem Điềm Điềm mang đi, hơn nữa, bà của ngươi tính cách rất cố chấp, ngươi không phải con ruột của Phùng Nguyệt, bà ta sẽ không chấp nhận ngươi, càng không chấp nhận chuyện của ngươi và Điềm Điềm. Ngươi hiểu ý ta chứ?". Lạc Vũ Quân trầm giọng nói.
"Cha, ý ngài là…".
"Hai năm. Chỉ cần trong thời gian hai năm, ngươi thực lực phải sánh ngang với Huyền Linh cảnh, đến lúc đó ta dù có đánh cược cái mạng này cũng sẽ không để Điềm Điềm rời đi. Nhưng mà, nếu ngươi không đạt tới cảnh giới đó, như vậy, Điềm Điềm sẽ vĩnh viễn rời xa ngươi". Lạc Vũ Quân nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
"Hai năm sao? Tốt. Ta nhất định làm được". Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc đáp.