Chương 74: Thượng Cổ Chi Linh đuổi tới

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 74: Thượng Cổ Chi Linh đuổi tới

"Ca, ta không đi. Muốn chết cùng chết". Lạc Cảnh Điềm hét lớn.

"Nhanh… nhân lúc… nó còn đang… đau đớn. Các ngươi… mau rời đi". Lạc Cảnh Thiên cắn răng nói.

Lục Thủ Phong Hầu bây giờ còn đang bị thanh kiếm của tên đạo sư cắm vào mắt, nó đau đơn gầm thét nãy giờ, đang tìm cách rút thanh kiếm ra.

"Ta không đi". Lạc Cảnh Điềm quát lên.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt rơi vào trên người Sở Như Mộng, trong mắt hiện lên vẻ cầu khẩn.

Sở Như Mộng hiểu ý, cắn răng một cái, bàn tay giơ lên đánh xuống sau cổ Lạc Cảnh Điềm, Lạc Cảnh Điềm trong nháy mắt liền bất tỉnh.

"Lạc Cảnh Thiên, nếu ngươi chết, ta nhất định vì ngươi diệt Tạ gia". Sở Như Mộng trầm giọng nói.

"Đi… đi mau". Lạc Cảnh Thiên khẽ quát.

Sở Như Mộng ôm lấy Lạc Cảnh Điềm, sau đó đứng dậy chạy đi.

Mạc Uyển ánh mắt cũng chảy nước mắt. Mặc dù chán ghét Lạc Cảnh Thiên, nhưng là hắn vì Lạc Cảnh Điềm làm tất cả, nàng nói không ra lời. Cắn rời đứng dậy rời đi.

Tên đạo sư kia cũng thế.

Ban đầu là ông ta nhận đút lót của Tạ Minh Viễn để cho hắn phái người ám sát Lạc Cảnh Thiên. Nhưng là bây giờ Lạc Cảnh Thiên lại dùng mạng mình để họ rời đi.

Ông ta vô cùng hối hận. Trong nội tâm cũng thề, nhất định phải đem Tạ Minh Viễn giết.

Loại học viên này là nỗi ô nhục cho Phi Ngư học viện.

Nhìn Lạc Cảnh Thiên ánh mắt tràn đầy phức tạp, sau đó mời đứng dậy chạy mất.

Lạc Cảnh Thiên thở hồng hộc, nhìn Lục Thủ Phong Hầu đang quằn quại nhổ ra thanh kiếm, hắn nở ra nụ cười lạnh.

Đã nhất định phải chết, vậy thì làm cho hắn chết điên cuồng một chút đi.

Chống người dậy, Lạc Cảnh Thiên rút ra phi tiêu trên mắt, cơn đau trực tiếp làm hắn kêu lên.

Lục Thủ Phong Hầu lúc này cũng bình tĩnh lại, nó nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên đứng đó, ánh mắt hiện lên vẻ nóng bỏng. Trong đầu nó không ngừng có âm thanh thôi thúc nó đem Lạc Cảnh Thiên ăn sạch.

Lạc Cảnh Thiên lúc này đã không còn gì để mất, nhìn thấy Lục Thủ Phong Hầu lao tới, hắn bàn tay chắp lại, hắn muốn thử nghiệm loại chiêu thức kia. Chính là kết hợp hai loại chiêu thức lại, đem Pháp Giới Hư Không Bồ Tát Ấn cùng Giáng Thế Bất Động Minh Vương Ấn đồng loạt thi triển.

Thậm chí hắn còn nảy ra ý nghĩ điên cuồng hơn.

Chính là vận dụng Như Ý Thiên Thủ Quan Âm Ấn, đem bản thân vào linh hồn không gian, sau đó lại vận dụng Pháp Giới Hư Không Bồ Tát Ấn, trực tiếp đem ma lực sinh sôi gấp bội. Sau đó đánh ra Giáng Thế Bất Động Minh Vương Ấn.

Dù sao, hắn lúc này cũng không còn cái gì có thể chống đỡ Lục Thủ Phong Hầu, không do dự, hắn liền lập tức thi hành.

Trong nháy mắt, Lạc Cảnh Thiên đem cả ba loại chưởng ấn pháp quyết đồng loạt thi triển, sau đó…

Hắn cảm thấy, bản thân trong cơ thể ma lực lớn mạnh gấp trăm lần, gấp ngàn lần. Nhưng bên cạnh đó, hắn cũng có thể cảm thấy được, sinh mệnh lực đang không ngừng xói mòn.

Nhìn về phía Lục Thủ Phong Hầu, Lạc Cảnh Thiên cách không đánh ra một chưởng.

Cứ như thế, trong không trung xuất hiện trọn vẹn một trăm cái chưởng ấn, tất cả đều là Giáng Thế Bất Động Minh Vương Ấn, hơn nữa còn là bản cường hóa gấp mười lần. Trực tiếp đem Lục Thủ Phong Hầu đánh cả người máu me, nhìn không ra hình dáng gì.

Mà Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng chống đỡ không nổi, ngã xuống dưới đất.

Mà trong cơ thể hắn, cuối cùng chỉ còn lại vẻn vẹn một tia ma lực. Nếu như không có một tia ma lực này, lúc này hắn đã bất tỉnh rồi.

Ánh mắt nhìn về phía Lục Thủ Phong Hầu, Lạc Cảnh Thiên lộ ra vẻ cười khổ.

Quả nhiên, không thể giết chết nó.

Lục Thủ Phong Hầu mặc dù bị thương nặng, nhưng chính là chưa chết. Nhưng dù cho bị thương nặng, nó lại vô cùng cố chấp, dùng còn lại duy nhất một cánh tay của mình tóm lấy mắt đất lết về phía Lạc Cảnh Thiên.

Ăn hắn.

Ăn hắn.

Âm thanh trong đầu không ngừng thôi thúc nó.

Lạc Cảnh Thiên hiện ra vẻ rung động. Hắn rất muốn nói, là ta giết cha ngươi, vẫn là đào mộ tổ tiên hầu gia các ngươi? Làm sao trọng thương tới mức này còn một mực cố chấp hướng về phía ta?!.

Không có cách, Lạc Cảnh Thiên lúc này cùng dùng khí lực còn sót lại bò đi.

Cứ thứ, một người một thú nằm dưới mặt đất, dùng tay lết đi.

Hình ảnh này có chút buồn cười.

Nhưng là người trong cuộc lại tuyệt đối không cảm thấy buồn cười chút nào. Lạc Cảnh Thiên cảm thấy cả người đều mất dần khí lực, hắn cũng không biết hắn có thể bò bao lâu, là một phút, vẫn là năm phút? Hắn không biết được.

Nhưng là vì sống sót, hắn chỉ có thể làm thế này.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nửa giờ, một giờ.

Một người một thú cứ thế bò đã được nửa dặm. Mà lúc này, Lạc Cảnh Thiên đã không còn bất kỳ khí lực nào, bên tai lại vang lên âm thanh ma thú gầm thét.

Hắn nở nụ cười bất đắc dĩ.

Xem ra, hắn phải chết rồi.

Xung quanh, ma thú đã tụ tập thành đàn, tất cả đều bị mùi máu của Lạc Cảnh Thiên hấp dẫn. Thậm chí trong đó còn có cả cấp bốn ma thú, ma thú đỉnh cấp trong ma thú sơn mạch Tâm Nguyệt Thành.

Chống lấy cơ thể dựa vào một viên đá, Lạc Cảnh Thiên thấy hàng ngàn con ma thú từ khắp nơi chạy tới, hắn nhàn nhạt nở nụ cười, chậm rãi nhắm mắt lại.

Chỉ là ngay tại lúc này, từ trên trời giáng xuống một bóng đen.

Giống như thiên thần hạ phàm, lại giống như thiên sứ xuống trần gian.

Lạc Cảnh Thiên ý thức đã có chút mơ hồ, chỉ thấy được một bóng đen nhỏ bé, từ trên người nó xuất ra mấy đạo ánh sáng đem ma thú xung quanh toàn bộ trấn áp.

Lúc này, hắn triệt để mất đi ý thức.

Mà cái bóng đen kia, không ai khác chính là Thượng Cổ Chi Linh.

Nó xuất hiện, trực tiếp đem ma thú áp chế sạch sẽ. Không có một con ma thú nào dám nhìn lấy nó, đây chính là trên sinh mệnh áp chế.

Nó, chính là vương giả.

Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên, nó thở ra một hơi.

Chậm một chút nữa liền xong đời rồi..

Nó cảm thấy được Lạc Cảnh Thiên sinh mệnh gặp nguy hiểm, trực tiếp xé rách không gian lao ra. Nhưng là nó đối với thế giới này chưa quen thuộc, cho nên mất chút thời gian mới tìm được vị trí của Lạc Cảnh Thiên.

Nhìn thấy hang động cách đó không xa, Thượng Cổ Chi Linh bàn tay giơ lên, Lạc Cảnh Thiên cứ thế bị nó cách không xách lên đưa vào troonng động.

Sau một lúc, nó dùng sức mạnh ổn định lại thương thế cho Lạc Cảnh Thiên, nhưng là không cách nào trị liệu cho hắn.

Nó đại biểu cho sinh mệnh khởi nguyên, nhưng bản thân nó lại không phải sinh mệnh. Cho nên Lạc Cảnh Thiên tiêu hao sinh mệnh lẫn cơ thể bị thương nó không cách nào chữa trị, chỉ có thể ổn định lại.

Nhìn thấy một bên mắt của Lạc Cảnh Thiên, nó khẽ lắc đầu. Con mắt này, xem như phế bỏ.

Chỉ là càng lúc, gương mặt của nó càng biến đổi.

Lạc Cảnh Thiên sinh mệnh lực mỗi lúc mỗi giảm. Gương mặt xuất hiện vẻ già nua, mái tóc đã biến thành bạc trắng. Nó chưa từng bối rối như bây giờ.

Nếu như còn sức mạnh đỉnh phong. Nó có thể đem Lạc Cảnh Thiên vào thế giới của nó, sau đó dùng sức mạnh tối thương đem hắn chữa khỏi. Nhưng là lúc này, nó cũng vô kế khả thi.

Mà ngay lúc này, Chân Giải Chi Nhãn trên ngực Lạc Cảnh Thiên sáng lên. Thượng Cổ Chi Linh ánh mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.

Làm sao lại trùng hợp như vậy?!

Chân Giải Chi Nhãn, mặc dù là được tạo ra. Nhưng là nó nhãn tâm chính là chân thật một con mắt, là từ một trong ba vị thần sáng tạo vũ trụ trước khi vẫn lạc dùng con mắt của mình để tạo ra.

Nó bên trong ẩn chứa đại đạo cùng năng lượng vô cùng to lớn.

Hơn nữa, nó còn là sống.

Mà sống, chính là đại biểu cho sinh mệnh.

Lạc Cảnh Thiên cùng nó ký kết khế ước, cho nên dùng nó thay thế con mắt của Lạc Cảnh Thiên là hoàn toàn có thể.

"Ngươi nghe được lời ta nói sao?". Thượng Cổ Chi Linh âm thanh mừng rỡ, cầm lấy Chân Giải Chi Nhãn nói.

Nó biết, bên trong Chân Giải Chi Nhãn là có ý thức. Nếu không chỉ dựa vào một cái công cụ, làm sao có thể nhìn thấu được mọi thứ? Bên trong ý thức chính là một trong ba vị thần tối cao.

"Nghe thấy". Âm thanh truyền tới trong đầu Thượng Cổ Chi Linh.

"Vậy ngươi biết, chủ nhân của ngươi lúc này cần ngươi chứ?".

"... Có thể. Nhưng là, phải xem hắn ý chí lực. Nếu như hắn còn muốn sống hay không".

Thượng Cổ Chi Linh ngẩn ra, sau đó nó nhớ tới lúc bên trong thế giới của nó, lúc Lạc Cảnh Thiên đối mặt với hàng ngàn sinh vật nó sáng tạo, đối mặt với cái chết vẫn là một vẻ bình thản. Nó cũng không biết, Lạc Cảnh Thiên lúc này còn muốn sống hay không.

Nhưng là nó cùng không còn lựa chọn nào khác. Khẽ cắn răng, đem Chân Giải Chi Nhãn bóp nát, từ bên trong lấy ra một viên châu màu đỏ, nhét vào bên trong mắt của Lạc Cảnh Thiên.

Ngay sau đó, một tiếng hét đau đơn vang vọng khắp ma thú sơn mạch.