Chương 79: Ta nói được thì làm được

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 79: Ta nói được thì làm được

Sở Như Mộng theo bản năng lùi lại một bước.

"Ta không sao, chỉ là con mắt có chút đau". Lạc Cảnh Thiên thở ra một hơi rồi nói.

"Ta nghĩ, ngươi tốt nhất nên che lại con mắt đi". Thượng Cổ Chi Linh lên tiếng.

"Vì cái gì? Con mắt ta làm sao? Tại saoo lại che? Con mắt…". Lạc Cảnh Thiên giống như nhớ ra cái gì.

Hắn đưa tay lên sờ lấy mắt phải, bàn tay cảm nhận được con người, hắn hiện lên vẻ nghi hoặc.

Không phải con mắt hắn bị phế rồi sao? Bị phi tiêu đâm thủng, làm sao lúc này vẫn còn?!

"Ngươi ra ngoài một chút đi". Thượng Cổ Chi Linh liếc mắt nhìn qua Sở Như Mộng nói.

"Không cần, để hắn ở đây đi". Lạc Cảnh Thiên theo bản năng lên tiếng.

Trước đó, hắn nghe thấy được Sở Như Mộng tiếng nói. Là Sở Như Mộng giúp hắn sống sót, là Sở Như Mộng cứu hắn.

Hơn nữa, không hiểu vì sao, hắn lại nhìn ra được, Sở Như Mộng cùng hắn có thứ liên kết vô hình gì đó, bản năng nói cho hắn biết, Sở Như Mộng có thể tin được, không cần thiết gạt hắn cái gì.

Chỉ là vừa nói xong hắn liền ngẩn ra.

Gặp quỷ.

Hắn làm sao lại nói ra lời này? Hơn nữa còn cảm thấy mình cùng Sở Như Mộng lại có mối liên kết vô hình?.

Ta điên đi?!

"Ngươi chắc chắn chứ?". Thượng Cổ Chi Linh hỏi.

Lạc Cảnh Thiên há mồm, nhưng không nói ra lời. Hắn cũng không biết vì cái gì vừa rồi lại có ý nghĩ đó. Chỉ là hắn cảm thấy, lúc này để Sở Như Mộng ra ngoài, bản thân hắn cùng Sở Như Mộng sẽ xuất hiện vết rách cực lớn.

Mà vết rách này sẽ làm hắn vô cùng hối hận.

Suy nghĩ bất quá ba giây, Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu.

Sở Như Mộng không lên tiếng, nhưng là ánh mắt hiện lên vẻ rung động. Hắn biết Lạc Cảnh Thiên có rất nhiều bí mật, hắn cũng biết bản thân không nên nghe. Một khi nghe rồi hắn cũng sẽ bị kéo vào con đường không thể quay đầu.

Nhưng là hắn vẫn muốn nghe Lạc Cảnh Thiên trả lời mà không phải nghe Thượng Cổ Chi Linh lời nói đi ra ngoài.

"Con mắt trước đó của ngươi đã phế bỏ, con mắt hiện tại là ta dùng Chân Giải Chi Nhãn thay thế. Ngươi ma lực cùng linh hồn còn chưa hoàn toàn kiểm soát được nó. Chân Giải Chi Nhãn sẽ làm cho sức mạnh của ngươi tăng lên một mức độ rất lớn, nhưng là ngươi còn chưa có thực lực kiểm soát nó, cho nên nếu không phải gặp tình trạng bất đắc dĩ, ngươi tốt nhất nên che lại con mắt".

"Bởi vì nó sẽ khiến lí trí của ngươi bị ăn mòn, trở lên thành một con quái vật khát máu không có nhân tính cùng ý thức, chỉ có duy nhất bản năng chính là giết". Thượng Cổ Tôn Giả nói.

Sở Như Mộng ánh mắt co rút lại, mặc dù hắn không biết cái gì là ma lực, cái gì là Chân Giải Chi Nhãn. Nhưng là nghe được hậu quả, hắn lại nổi lên chút sợ hãi.

Mà Lạc Cảnh Thiên lại nhíu mày lại khó hiểu hỏi.

"Tác dụng phụ sao? Làm sao lại cực đoan như vậy?".

"Ngươi cho rằng vì cái gì tên kia lại móc xuống con mắt chế tạo Chân Giải Chi Nhãn?". Thượng Cổ Chi Linh lạnh nhạt nói.

Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, sau đó lâm vào im lặng. Hắn cũng không có hỏi nguyên nhân, bởi vì hắn đoán được cũng đã gần đúng với sự thật. Hơn nữa hắn biết có hỏi nó cũng không trả lời.

"Có gương sao? Cho ta mượn một cái". Lạc Cảnh Thiên nhìn Sở Như Mộng nói.

Sở Như Mộng sửng sốt một cái, sau đó rất nhanh từ không gian giới chỉ lấy ra đưa cho Lạc Cảnh Thiên.

Hắn nhận lấy cái gương, soi lấy bản thân.

Từ con ngươi màu đỏ đó hắn nhìn ra được rất nhiều thứ, quả thật có chút đáng sợ.

Một lúc sau, hắn thở dài một cái, trả lại cho Sở Như Mộng cái gương, xe trên người ít vải rồi chế tạo một cái phiên bản đơn giản bịt mắt rồi đeo lên.

Sở Như Mộng ánh mắt hiện vẻ kinh ngạc.

Lạc Cảnh Thiên sau khi đeo lên bịt mắt, hắn khí chất xuất hiện thay đổi. Không còn cái cảm giác kinh khủng đó nữa, trái lại lại hiện ra một vẻ thanh nhàn. Nhưng là nhìn kỹ, hắn lại có cảm giác thương hải tang điền.

Mai tóc một nửa biến bạc, một mắt bịt lại giống như người mù. Sở Như Mộng không hiểu sao có cảm giác đáng thương Lạc Cảnh Thiên.

"Thế nào? Không tệ chứ?". Lạc Cảnh Thiên cười hỏi.

"Vẫn rất đẹp trai". Sở Như Mộng nặng nề gật đầu đáp.

"... Quên đi. Đúng rồi, trước đó ta nghe ngươi nói, Điềm Điềm cùng gia tộc ta gặp chuyện, là ngươi bịa đặt ra để kích thích ta, vẫn là…". Lạc Cảnh Thiên ánh mắt chăm chú nhìn Sở Như Mộng hỏi.

"Là thật". Sở Như Mộng đáp.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt co rút lại, đáy lòng hiện lên một cỗ tức giận nhưng cố kìm nén lại. Hắn biết Sở Như Mộng sắp kể lại cho hắn biết mọi chuyện.

Một lúc lâu sau, Lạc Cảnh Thiên khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lẽo.

"Băng Cung, rất mạnh sao?".

"Rất mạnh. Cực kỳ mạnh mẽ, không có bất kỳ thế lực nào trên thế giới có thể cùng Băng Cung trực diện đối kháng. Nếu như liên hợp lại thì có thể". Sở Như Mộng nói.

"Vậy sao? Ta đã biết". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt gật đầu.

"Ngươi không tức giận?". Sở Như Mộng khó hiểu, so với hắn suy đoán, Lạc Cảnh Thiên biểu hiện quá bình thản.

"Tức giận? Ta rất tức giận, nhưng lại có lợi ích gì? Đối mặt với con quái vật khổng lồ như Băng Cung, ta tức giận hơn nữa có thể làm được gì?". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

"Vậy, ngươi muốn làm gì?!". Sở Như Mộng khó hiểu hỏi.

"Ngươi đối với Băng Cung thái độ thế nào?". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt hỏi.

"Cực kỳ chán ghét".

"Muốn vặn ngã nó sao?".

"!!!".

"Muốn". Sở Như Mộng bị lời nói của hắn làm kinh hãi, nhưng sau đó rất nhanh liền đáp.

"Ha ha, vậy thì, lần nữa nhận thức một chút. Lạc Cảnh Thiên". Lạc Cảnh Thiên đưa tay ra.

"Sở Phong". Sở Như Mộng đưa tay nắm lấy nói.

Bên cạnh Thượng Cổ Chi Linh khó hiểu nhìn hai người họ. Không phải hai người đều biết nhau sao? Làm sao lại lần nữa nhận thức?!

Nó không biết, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng đây là muốn tiến hành càng thêm chặt chẽ hợp tác. Gắn bó lâu dài loại kia, cùng chung lí tưởng, cùng chung mục đích, mà không chỉ đơn giản chỉ là lợi ích.



Lạc gia.

Trần Tuệ Dung lúc này đứng tại giữa sân, ánh mắt lạnh nhìn lấy đám người Lạc gia. Sau đó giọng nghiêm nghị nhìn lấy Lạc Cảnh Điềm nói.

"Điềm Điềm, trả lời ta, có theo ta trở về Băng Cung hay không".

Lạc gia toàn bộ đám người đều câm như hến, không người lên tiếng, ánh mắt đầy hận ý cùng khuất nhục nhìn lấy Trần Tuệ Dung.

Họ chờ đợi Lạc Cảnh Điềm trả lời.

Không đồng ý, Lạc gia tất cả mọi người sẽ chết, sau đó Lạc Cảnh Điềm bị mang đi.

Đồng ý, Lạc gia nhận lấy nhục nhã cả đời, vì cứu gia tộc phải dùng tộc trưởng nữ nhi đánh đổi. Dù bất kỳ loại nào họ cũng không muốn. Nhưng là, không có lựa chọn nào khác.

Phùng Nguyệt gục đầu vào lồng ngực Lạc Vũ Quân ấm ức khóc, Lạc Vũ Quân nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng.

Lạc Cảnh Điềm trầm ngâm không nói.

Nàng đang đấu tranh tư tưởng, hiện tại, nàng đã có đáp án.

"Được, ta theo ngươi trở về". Lạc Cảnh Điềm lạnh lùng đáp.

Nàng đã biết được thế lực của Băng Cung khủng bố tới mức nào, cũng biết được bản thân yếu kém tới mức nào. Nàng không có lựa chọn, nhưng nàng lại có thể lấy lui làm tiến.

Trở lại Băng Cung, dùng toàn bộ những gì có được tăng lên thực lực, chờ thực lực lớn mạnh, nàng sẽ đem Băng Cung hủy diệt không còn một mống.

"Tốt. Không hổ là cháu gái ta, lựa chọn rất chính xác". Trần Tuệ Dung cười ha hả nói.

"Ta có thể trở về, nhưng ta có một điều kiện". Lạc Cảnh Điềm bỗng nhiên lên tiếng.

"... Nói nghe một chút". Trần Tuệ Dung nụ cười đọng lại.

"Ta không muốn bất kỳ người nào của thánh địa động tới người của Lạc gia, cho dù là hạ nhân đi chăng nữa".

"Được, chỉ cần Lạc gia ngoan ngoãn không gây rối, ta cũng lười đi đụng vào chúng". Trần Tuệ Dung đáp.

Thực tế, trong lòng bà ta đã có ý định cho người giết toàn bộ Lạc gia, diệt cỏ không diệt tận gốc sẽ dễ sinh hỏa hoạn. Lạc Vũ Quân thiên phú quá xuất chúng, bà ta sợ ngày nào đó hắn có thực lực sẽ là một phiền phức lớn cho Băng Cung cùng thánh địa.

Về phần Phùng Nguyệt, bà ta sẽ đem nàng nhốt tại Băng Cung cả đời.

Nhưng là Lạc Cảnh Điềm lại đưa ra điều kiện này, bà ta chỉ có thể ngoài mặt đáp ứng xem như ứng phó, sau khi rời đi, Lạc gia vẫn phải chết.

"Nếu như ta nghe được tin tức bất lợi gì mà thánh địa gây ra cho Lạc gia, như vậy ta sẽ tự sát chôn theo Lạc gia. Ta nói được thì làm được". Lạc Cảnh Điềm lạnh lùng nói.