Chương 81: Đau không?

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 81: Đau không?

(PS: đọc lại chương 80, ta thế nào cảm thấy có mùi ngôn tình đây? Ta chưa từng đọc ngôn tình a, làm sao lại viết ra loại cảm giác kia? Khó hiểu!)

Trần Tuệ Dung tức muốn điên rồi, nhưng là bị Thượng Cổ Chi Linh nhìn chằm chằm, bà ta lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt rơi vào trên người Phùng Nguyệt cùng Lạc Vũ Quân, không nói hai lời trực tiếp quỳ xuống.

"Cha, mẹ! Hài nhi bất hiếu, để cha mẹ chịu oan ức". Lạc Cảnh Thiên nỉ non nói.

"Không, không phải lỗi của ngươi. Là lỗi của chúng ta, chúng ta quá vô năng". Phùng Nguyệt khóc lên nói.

"Thiên nhi, đứng lên đi. Là chúng ta có lỗi với ngươi". Lạc Vũ Quân trầm giọng nói, nhìn không ra cảm xúc gì. Nhưng nhìn lấy 2 bàn tay ông ta đều nắm chặt lại, đủ biết cảm xúc cũng không có ở mặt ngoài đơn giản như vậy.

Thượng Cổ Chi Linh uy áp phủ xuống xung quanh nên hai người họ chỉ có thể đứng đó nói mà không đi tới được. Thượng Cổ Chi Linh chính là cố ý làm như vậy, nó không tin bất kỳ người nào, bao quát cha mẹ Lạc Cảnh Thiên. Nó chỉ quan tâm lúc này Lạc Cảnh Thiên an toàn, bởi vì trên người hắn tai họa ngầm còn chưa giải quyết nên nó không muốn lại xảy ra điều bất ngờ gì khác.

"Cha, mẹ. Ta muốn ra ngoài lịch lãm, cho nên…". Lạc Cảnh Thiên nói không ra được câu cuối cùng.

Kiếp trước hắn có người thân, nhưng tình thương cha mẹ lại chưa từng cảm nhận được. Kiếp trước mẹ hắn đối với hắn có thể nói là cực kỳ chán ghét, mà cha hắn lại không hề quan tâm tới hắn. Người bên cạnh cũng chỉ có tỷ tỷ cùng muội muội.

Cũng vì thế mà kiếp trước hắn mới đi du lịch khắp nơi, một đi chính là vài năm. Không hề trở về.

Mà kiếp này khác biệt, có cha mẹ yêu thương, mặc dù không phải ruột thịt, nhưng là sự ấm áp đó đối với hắn mà nói không gì thay thế được. Hắn thật không muốn rời đi hai người.

Nhưng mà, hắn không thể không đi. Trần Tuệ Dung có lẽ đối với Lạc gia, đối với Phùng Nguyệt sẽ không làm cái gì, dù sao Lạc Cảnh Điểm còn ở đó, bà ta sẽ không dám làm quá đáng.

Nhưng hắn không phải, dù cho trên danh nghĩa là người Lạc gia, nhưng lại không phủ định được việc hắn là con nuôi. Mà lại, hắn chắc chắn, Trần Tuệ Dung chắc chắn sẽ tìm người giết hắn, ở lại chỉ khiến cho người nhà bị liên lụy, hắn không muốn thấy cảnh đó.

Cho nên, hắn nhất định phải rời đi.

"Tốt, ngươi muốn làm gì đều có thể. Chúng ta đều ủng hộ ngươi". Lạc Vũ Quân gật đầu đáp.

Nói xong, Lạc Vũ Quân không dám nhìn thẳng Lạc Cảnh Thiên quay đầu qua chỗ khác. Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên một bên mắt bịt kín, ông ta trái tim liền đau nhói.

Phùng Nguyệt cũng thế.

Lạc Cảnh Thiên đôi mắt ửng đỏ, dập đầu ba cái. Hắn không biết mình lúc nào mới có thể trở về, lúc nào mới có sức mạnh để thay đổi hết thảy.

Cổ họng như có thứ gì đó chặn lấy khiến hắn nói không lên lời. Qua một lúc, Lạc Cảnh Thiên đứng dậy, ánh mắt rơi vào trên người Trần Tuệ Dung, ánh mắt rất lạnh, vô cùng lạnh lẽo.

Trần Tuệ Dung cảm thấy như có một con rắn độc đang nhìn lấy mình, cảm giác đó khiến bà ta rất khó chịu.

Lạc Cảnh Thiên không có nói lời nào, chỉ nhìn vài giây, sau đó liền quay người nhẹ giọng nói.

"Đi thôi".

Thượng Cổ Chi Linh liếc nhìn Trần Tuệ Dung một cái, sau đó rơi xuống trên vai Lạc Cảnh Thiên, mà Lạc Cảnh Thiên lúc này bàn tay giơ, phía trước liền xuất hiện một vòng xoáy không gian.

Đây chính là cổng không gian, bất kỳ một tên Ma Pháp Sư nào đều có thể làm tới, Lạc Cảnh Thiên mặc dù vẫn là Cao Cấp Pháp Sư, nhưng là hồn lực của hắn lại đã đạt tới cấp bậc Ma Pháp Sư, nên cổng không gian đối với hắn mà nói rất đơn giản. Chỉ là tiêu tốn ma lực nhiều một chút mà thôi.

Một người một thú biến mất sau cổng không gian.

Đám người đồng loạt thở ra một hơi.

Thượng Cổ Chi Linh uy áp thực sự quá đáng sợ, họ ngay cả phản kháng tâm lý cũng không có.

Ngay sau khi Lạc Cảnh Thiên rời đi, Lạc Cảnh Điềm nhìn lấy Trần Tuệ Dung nói.

"Cho ta một ngày, sau một ngày ta sẽ đi theo ngươi. Có thể chứ?".

"Có thể". Trần Tuệ Dung ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

Nói xong, bà ta nhìn về đám người Băng Cung nói.

"Chuyện hôm nay, không cho phép truyền ra ngoài".

"Vâng!".

Lạc Cảnh Điềm nhìn về phía Phùng Nguyệt cùng Lạc Vũ Quân nói.

"Cha, mẹ. Con mắt của ca ca, là Tạ Minh Viễn dùng ám khí đánh lén". Lạc Cảnh Điềm nghiến răng nói.

Mặc dù không làm gì được người Băng Cung, nhưng là nàng lúc này cũng biết rõ thực lực gia tộc đến mức nào. Dù cho không thể sánh với thánh địa, nhưng là muốn diệt một quốc gia hoàn toàn không có vấn đề.

Cho nên, nàng muốn lần lượt trả thù, mà bắt đầu, chính là Tạ gia.

Phùng Nguyệt cùng Lạc Vũ Quân nghe thế sắc mặt lạnh xuống, sát khí tỏa ra khiến người xung quanh sợ hãi không thôi.

Sở Như Mộng ở gần đó, nghe thấy thế liền khẽ cười.

Tạ gia, xem như xong đời rồi.



Chuyện tại Lạc gia, không một ai biết, chỉ biết rằng Lạc gia phong tỏa xung quanh địa bàn, một con kiến cũng chui vào không được. Tất cả thế lực xung quanh đều hãi hùng khiếp vía. Bởi vì lúc đó tin tức Lạc Cảnh Thiên gặp nạn đã truyền ra, mà Tạ gia chính là chủ mưu.

Cho nên ai nấy cũng sợ hãi, khả năng rất lớn là hai gia tộc xảy ra chiến tránh.

Mà lúc này, Tạ gia lại hoàn toàn không hề lo lắng, bởi vì Tạ gia gia chủ Tạ Chiến mời tới thành chủ làm người điều giải.

Thành chủ là ai? Đó chính là đế quốc bổ nhiệm cai quản Tâm Nguyệt Thành. Thực lực rất mạnh, mà Tạ Chiến chính là buông tha một món bảo vật cho ông ta, cho nên tên thành chủ này mới tới Tạ gia tọa trấn.

Có thành chủ tại, họ có gì phải sợ? Họ còn không tin Lạc gia dám điên cuồng tới mức không xem thành chủ ra gì. Dù sao chết chỉ là một tên con nuôi mà thôi, cũng không phải ruột thịt.

Xoạt.

Tạ Chiến chính là đang tại phòng khách mở tiệc chiêu đãi thành chủ, ngay tại lúc này, cổng bị người đánh nát, bên ngoài đi vào Phùng Nguyệt, Lạc Vũ Quân cùng Lạc Cảnh Điềm.

Thấy ba người này, Tạ Chiến âm thầm cười một tiếng, các ngươi cuối cùng cũng đến.

"Lạc gia chủ, các ngươi xông vào Tạ gia chúng ta là có ý gì?". Tạ Chiến đứng dậy cười lạnh nói.

"Giao Tạ Minh Viễn ra đây". Lạc Cảnh Điềm lạnh lùng nói.

"Nha đầu, ta đang cùng cha mẹ các ngươi nói chuyện, hậu bối như ngươi cũng dám lớn tiếng? Cha mẹ ngươi dạy ngươi kiểu gì? Một chút lễ phép cũng không có". Tạ Chiến lạnh giọng quát.

Phùng Nguyệt sát khí nổi lên, muốn lao tới nhưng bị Lạc Vũ Quân kéo lại, sau đó ông ta nhìn Tạ Chiến lạnh lùng nói.

"Giao, vẫn là không giao?".

"Dựa vào cái gì?". Tạ Chiến cười nhạt hỏi.

"Như vậy, các ngươi Tạ gia liền chôn cùng Tạ Minh Viễn đi".

"Khẩu khí thật lớn, Lạc gia chủ chẳng lẽ không xem thành chủ như ta ra gì?".

Một giọng nói vang lên, một tên nam tử có chút trẻ tuổi đi tới, nhìn qua khoảng hơn 30 tuổi.

"Tiêu Vạn Sinh, ngươi tốt nhất chớ xen vào. Ngươi gánh không nổi Tạ gia, hôm nay nếu Tạ gia không giao ra Tạ Minh Viễn, như vậy liền không cần thiết tồn tại nữa". Lạc Vũ Quân lạnh nhạt nói.

"Ha ha, ngươi cho ngươi là ai? Ngươi xem luật pháp đế quốc là gì? Ngươi dám ra tay sao?". Tiêu Vạn Sinh cười lạnh, sau lưng đôi cánh xuất hiện khiến hắn bay lên cao.

Hắn không tin Lạc gia dám động thủ, dù động thủ cũng không làm gì được hắn. Hắn nhưng là Ngự Linh cảnh cường giả, mặc dù chỉ là sơ cấp, nhưng không phải vài tên Huyền Linh cảnh có thể sánh được.

"Chỉ là một tên Ngự Linh cảnh hạ cấp cũng dám lớn tiếng? Lăn xuống cho ta". Phùng Nguyệt đã nhịn không được, bàn tay trực tiếp đánh ra một chưởng.

Tiêu Vạn Sinh trực tiếp bị đánh rơi xuống đất, miệng phun đầy máu.

"Thông… Thông Linh… cảnh… ngươi… ngươi…". Tiêu Vạn Sinh khiếp sợ không gì sánh được.

Bên cạnh Tạ Chiến cũng khiếp sợ vô cùng.

Ta là ai?!

Ta đang ở đâu?!

Chuyện gì xảy ra?!

"Cha, ta muốn tự tay giết Tạ Minh Viễn". Lạc Cảnh Điềm trầm giọng nói.

"Tốt!". Lạc Vũ Quân khẳng khái gật đầu. Ánh mắt rơi vào trên người Tạ Chiến.

"Ta… Lạc… Lạc gia chủ, hiểu… hiểu lầm… ta lập tức…".

Tạ Chiến nói còn chưa hết lời, Lạc Vũ Quân một chưởng trực tiếp đập tới.

Trong nháy mắt, Tạ Chiến giống như một quả bóng hơi bị đâm thủng như thế, nổ tung ra thành nhiều mảnh, tay chân mỗi chỗ một nơi, cơ thể không có chỗ nào lành lặn.

Không khí tràn ngập một mùi máu tanh, toàn bộ đám người đều ngốc.

Sự việc xảy ra quá nhanh, họ ngay cả phản ứng cũng không kịp.

Phùng Nguyệt cách không chụp lấy Tạ Minh Viễn, đem hắn Linh Tâm phế bỏ, sau đó ném xuống trước người Lạc Cảnh Điềm.

Lạc Cảnh Điềm ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, bàn tay xuất hiện hai cái chủy thủ, đâm xuyên qua hai bàn tay của hắn cắm trên mặt đất.

Nhất thời một tiếng hét chói tai vang lên.

"Đau không? Ca ca ta lúc đó cũng đau như vậy đó. Cảm giác không tệ chứ?". Lạc Cảnh Điềm âm thanh vô cùng lạnh nhạt nói.

Tạ Minh Viễn còn không kịp nói cái gì, Lạc Cảnh Điềm lại lấy ra thêm một cái chủy thủ, đâm thẳng vào mắt hắn sau đó móc ra. Tiếp đó lại dùng chủy thủ đâm con mắt còn lại.

Máu tươi chảy đầm đìa.

"Đau không? Yên tâm đi, không chết được đâu".

Dứt lời, chủy thủ vung lên, lỗ tai trái bị gọt mất.

"Nghe được lời ta nói sao? Ca ca ta lúc đó cảm giác cũng như vậy đó".

Lại vung lên chủy thủ, lỗ tai phải rơi xuống

Mỗi khi đâm một đao nàng lại nói một câu. Lạc Cảnh Điềm dùng giọng nói vô cùng bình thản cùng Tạ Minh Viễn nói chuyện, nhưng là hai mắt của nàng đã chảy đầy nước mắt.