Chương 84: Thiên hạ đệ tam

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 84: Thiên hạ đệ tam

Lạc Cảnh Thiên nuốt một ngụm nước bọt, kém chút nữa con mắt còn lại liền mù.

Mả mẹ nó, làm sao vừa gặp liền chơi ác như vậy?!

"Hiểu lầm, hiểu lầm. Ta không phải người xấu". Lạc Cảnh Thiên lập tức đứng dậy giơ lên hai tay.

Đám người này có tới mấy tên Ngự Linh Cảnh, hắn là chọc không nổi. Hơn nữa cũng không có gì phải sợ, nhiều lắm là bị bắt lại mà thôi. Hắn còn không tin đám người này sẽ giết hắn. Bởi vì trên thân đám người kia hắn không nhìn ra chút sát khí nào.

Thấy Lạc Cảnh Thiên chủ động đứng dậy, mấy người kia nhíu chặt lông mày, tên dẫn đầu để một người đi lên.

Sau khi đến gần Lạc Cảnh Thiên khoảng trăm mét, tên kia ngẩn ra quay đầu nói.

"Không có nguy hiểm".

Nghe thế, đám người kia mới buông lỏng ra.

Tại nơi này cũng không thiếu chuyện gặp phải đạo tặc, họ đề phòng cũng là chuyện bình thường.

Người kia đem Lạc Cảnh Thiên mang đến đoàn người, nhìn Lạc Cảnh Thiên, đám người gương mặt liền hiện lên vẻ quái dị.

Lạc Cảnh Thiên khó hiểu, nhìn xuống quần áo của mình, sau đó đưa tay sờ gương mặt, trên mặt có chút bẩn, quần áo có chút nát. Khó trách họ nhìn hắn như vậy.

"Thật ngại quá, ta không biết đường, đi không biết bao nhiêu ngày trên sa mạc, quần áo có chút nát…". Lạc Cảnh Thiên hơi ngượng ngùng nói.

"Ta không chú ý bề ngoài của ngươi, mà là, ngươi một tên Luyện Linh cảnh trung cấp lại dám đi vào sa mạc? Không muốn sống?". Một tên lên tiếng nói.

Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, xem ra đám người này cho rằng hắn là Luyện Linh cảnh đây. Dù sao hăn Linh Tâm không có, họ nghĩ như thế cũng là điều hiển nhiên.

"Ha ha, ta lạc đường, cũng không phải cố ý tới đây. Xin hỏi nơi này là nơi nào?". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

"Ngươi không biết?!". Đám người ngẩn ra, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén.

"Không biết a, ta ngồi xe kéo, nhưng là nửa đường liền ngất đi. Tỉnh lại liền phát hiện mình xuất hiện ở đây, cho nên ta cũng không biết đây là chỗ nào". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Trên tay ngươi cầm là cái gì?". Một người thấy trên tay Lạc Cảnh Thiên cầm một cái bình liền hỏi.

"Rượu độc, muốn uống một ngụm sao?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

Đám người: …

Lạc Cảnh Thiên khẽ nhún vai, biết chắc đám người này cũng không tin, hắn liền mở ra nắp bình uống một ngụm.

"Thật là mùi rượu, tiểu tử, cho ta một ngụm". Một tên nam tử cao to đi tới nói.

"Không được, đây thật là rượu độc, uống sẽ chết người". Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

"Ngươi đừng lại nói nhảm, rượu độc ngươi còn uống? Mau đưa đây!". Tên nam tử cao to lớn giọng nói muốn giành lấy bình rượu, nhưng Lạc Cảnh Thiên liền né qua một bên.

"Là thật rượu độc, ta uống không sao, ngươi uống sẽ chết người". Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

"Ngươi…".

Tên nam tử cao to còn muốn nói gì, nhưng mà Lạc Cảnh Thiên không có quản hắn, trực tiếp đi tới bên cạnh thi thể mấy con Huyết Lang, mở ra bình rượu đổ một chút vào miệng viết thương của chúng.

Ngay sau đó, chỉ vài giây, con Huyết Lang kia bỗng nhiên co giật, sau đó thất khiếu chảy máu. Hơn nữa máu đi ra toàn bộ là màu đen, chứng minh cho bình rượu này thật sự là rượu độc.

Đám ngươi kinh hãi lùi lại một bước, có người rút đao canh chừng Lạc Cảnh Thiên.

"Khẩn trương như vậy làm gì? Ta nói ngươi lại không tin?". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nhún vai, lại mở ra nắp bình uống một ngụm.

Đám người: …

Thần mẹ nó rượu độc.

Đã là rượu độc ngươi làm sao uống sảng khoái như vậy?.

Nhưng là, nhìn về con Huyết Lang kia, đám người khẽ rùng mình một cái, tên này mẹ nó là tên điên đi? Lại đi uống rượu độc?.

"Tiểu huynh đệ, ngươi đây là…".

"Há, ta bẩm sinh mắc một loại bệnh, cần nó tới ép một chút". Lạc Cảnh Thiên thản nhiên đáp.

Ngươi trâu bò.

Mẹ nó ta còn chưa từng thấy có người nói mình bị bệnh bẩm sinh cùng uống rượu độc một cách đơn giản như thế.

"Các vị đại ca, các ngươi là đi đâu? Có thể mang ta đi sao?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

Đám người nhìn nhau một cái, một lát sau, tên đội trưởng đi ra.

"Xin chào, tiểu huynh đệ. Ta là Đinh Nhất Tiếu, đội trưởng, thuộc Đinh Đang thương đội".

"Đinh ca ngươi khỏe, ta gọi Cảnh Thiên Vũ". Lạc Cảnh Thiên cười đưa tay nắm lấy.

"Tiểu huynh đệ, ngươi bao lớn? Nhà ở đâu?". Đinh Nhất Tiếu nhịn không được hỏi.

Mặc dù Lạc Cảnh Thiên nhìn qua có chút bẩn, gương mặt hơi đen, nhưng cũng giấu không được vẻ non nớt cùng một chút thanh tú trên gương mặt cùng khí chất thanh tân thoát tục trên người khiến Đinh Nhất Tiếu cảm thấy Lạc Cảnh Thiên cũng không phải là người bình thường.

"Cái đó… Đinh ca, không tốt lắm đâu? Chúng ta vừa mới gặp…". Lạc Cảnh Thiên ngượng ngùng cười, nhưng là trong lòng lại vô cùng lạnh nhạt quan sát đám người.

"Cái gì không tốt?". Đinh Nhất Tiếu ngẩn ra.

"Ta… tốt a, ta vòng ba 60". Lạc Cảnh Thiên tỏ ra bất đắc dĩ nói.

Không sai, hắn chính là cố ý.

Phốc!

Đám người nhất thời khống chế không được kém chút phun ra.

Ông trời a, tên tiểu tử này trong đầu là nghĩ cái gì?!

Đinh Nhất Tiếu gương mặt cứng đờ, hắn nhất thời không biết nói gì cái gì. Mà sau khi nói xong, Lạc Cảnh Thiên càng lùi lại một bước, hai tay không biết là cố ý hay vô ý ông lấy ngực.

Đinh Nhất Tiếu trong đầu nhất thời nổ vang.

Ta… ta mẹ nó là hỏi cái này sao? Ngươi biểu tình kia là có ý gì? Ta là thẳng nam, thẳng, thẳng!

"Ta là nam, thuần nam nhân". Đinh Nhất Tiếu nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh từng chữ.

"Ây… thật có lỗi. Trước kia… trước kia ta hay bị nữ nhân theo đuổi, họ toàn hỏi ta bao lớn, khi ta nói tuổi ra họ lại nói là hỏi ta vòng ba, cho nên… thật có lỗi, là ta vô thức cho rằng… ha ha ha". Lạc Cảnh Thiên bày ra một bộ ngượng ngùng dáng vẻ nói.

Đám người xung quanh nhịn không được ôm bụng cười ha hả.

Chuyện này nếu truyền ra, hẳn là chơi rất vui. Đám người lúc này âm thần quyết định, khi trở về nhất định phải thật tốt truyền ra chuyện này.

"Tiểu huynh đệ, ngươi là đang khoác lác đi? Liền ngươi bộ dạng này cũng có nữ nhân theo đuôi?". Một người khác đi lên cười nói.

"Ây… nhiều ngày không tắm rửa, hơn nữa còn phơi nắng nhiều ngày như vậy nên mới có cái bộ dáng này, vị đại ca này, ngươi có nước sao? Có thể cho ta mượn một chút được không?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Cho ngươi". Tên kia lấy ra một cái khăn cùng một chai nước đưa cho hắn.

Lạc Cảnh Thiên nhận lấy, sau đó ngồi xổm xuống đổ nước vào tay đưa lên mặt xoa xoa, đem khăn nhúng ướt, hắn liền lập tức rửa mặt.

Nhiều ngày không tắm rửa, cảm giác này thật mẹ nó thoải mái.

Lạc Cảnh Thiên ngẩng đầu lên trời cảm nhận trên mặt hơi nước bốc hơi, hắn chưa từng nghĩ có ngày bản thân sẽ yêu nước tới mức độ này. Quá sung sướng.

"Trả ngươi, đa tạ rồi". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Chỉ là, tên kia cũng không có nhận lấy, mà ngẩn ra nhìn Lạc Cảnh Thiên. Xung quanh những người khác cũng thế.

Đây là gương mặt thế nào? Rất đẹp, khuôn mặt giống như được đúc từ khuôn đi ra, cực kỳ cân đối. Lông mày không quá rậm, hoặc là nói so với nữ tử nhiều hơn một chút, nhưng cũng chỉ nhiều hơn đôi chút mà thôi.

Lông mày đường cong cực kỳ ngăn nắp, ánh mắt giống như là một cái hải dương khiến người hãm sâu không thoát được. Sống mũi cao, đôi môi…

Nói chung là đây là gương mặt cực kỳ đẹp trai, khiến người ghen ghét cực độ loại kia.

Khuyết điểm duy nhất chính là mắt phải dùng đồ bị kín. Thật đúng là đáng tiếc.

Nhan trị như này, khó trách trước đó hắn nói nhiều nữ nhân theo đuổi hắn. Cái này mẹ nó nha trị không có người theo đuổi mới không có đạo lý có được hay không.

"...Tiểu huynh đệ, ngươi trâu, ngươi cái này nhan trị ta phục rồi. Xưng thiên nhạ đệ nhất mỹ nam cũng không phải không được". Tên kia im lặng một lúc lâu mới lên tiếng.

"Ha ha, không dám nhận. Thiên hạ đệ tam mà thôi". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Đám người: …

"Có người so ngươi đẹp trai hơn sao?". Một tên nhịn không được hỏi.

"Có a". Lạc Cảnh Thiên gật đầu đáp.

"Ngươi nào? Nói nghe một chút".

"Trên trời Ngọc Đế, dưới đất Diêm La".

Phốc!

Thần mẹ nó Ngọc Đế cùng Diêm La.

Thần mẹ nó thiên hạ đệ tam.

Ngươi đây là tự nhận thiên hạ đệ nhất được chứ?!