Chương 76: Sinh tử truyền thừa
Từ lời nói của Thượng Cổ Chi Linh, hắn suy đoán ra rất nhiều thứ. Nhưng là hắn khó hiểu hỏi.
"Trước kia… hắn từng gặp qua… cái chết sao? Ý ta là, hắn từng muốn từ bỏ cuộc sống?".
Thượng Cổ Chi Linh liếc hắn một cái, sau đó khẽ lắc đầu nói.
"Không hẳn là như vậy, hắn muốn sống sót, nhưng là đối mặt với cái chết, hắn rất bình thản. Giống như không có thứ gì khiến hắn có thể lưu luyến, ta cũng không hiểu vì cái gì. Ta không hiểu được hắn, nhân loại tư tưởng quá mức khó hiểu".
Sở Như Mộng hơi chút sửng sốt, ánh mắt khẽ khép lại, trong đầu không ngừng hiện lên suy nghĩ.
Lạc Cảnh Thiên, rốt cuộc ham muốn cái gì? Thứ gì có thể khiến hắn vực dậy ý chí sống sót? Hắn trải qua cái gì mà đối mặt với cái chết lại như thế thoải mái?.
Hàng loạt vấn đề từ trong đầu Sở Như Mộng nổi lên.
"Đừng nghĩ nhiều vô ích. Ngươi rất thông minh, ngươi hẳn là có thể đoán được thứ quan trọng nhất đối với hắn là cái gì chứ?". Thượng Cổ Chi Linh cắt đứt dòng suy nghĩ của Sở Như Mộng.
"Nếu như không lầm mà nói, người như hắn, hẳn là rất chú trọng người bên cạnh". Sở Như Mộng nhíu mày nói.
"Ngươi bên cạnh? Ngươi chắc chắn chứ?". Thượng Cổ Chi Linh hơi giật mình hỏi.
Kỳ thực nó phản ứng như vậy rất bình thường, nó sinh ra liền là một thân một mình, thiên sinh đại dưỡng. Nó hiểu được rất nhiều thứ, điều duy nhất nó không hiểu chính là - tình cảm.
Cho nên đối với lời nói của Sở Như Mộng, nó khá là kinh ngạc.
Sở Như Mộng nháy mắt liền nhìn ra Thượng Cổ Chi Linh ý nghĩ.
"Tuy nhiên không biết ngươi là chủng tộc gì, nhưng là ngươi không phải nhân loại, cũng không phải yêu tộc. Ngươi không hiểu được ý nghĩ của chúng ta".
"Đúng thế, ta còn thật không hiểu. Ngươi bên cạnh có tác dụng gì? Ta từ khi sinh ra, những người ta gặp, nhân loại cũng được, chủng tộc khác cũng thế. Tất cả đều muốn giết ta, lúc trước ta có gặp một người, là một tên Titan, ban đầu hắn đối với ta rất tốt, ta còn cho rằng người bạn của ta xuất hiện. Nhưng là sau đó ta phát hiện, hắn là muốn giết ta. Cho nên, ta cũng thật không hiểu, người bên cạnh ngươi đối với ngươi lại có tác dụng gì?". Thượng Cổ Chi Linh lạnh nhạt nói.
Sở Như Mộng:…
Ngươi rốt cuộc trải qua cái gì?.
Vừa sinh ra liền có người muốn giết ngươi? Ngươi thế nào sống tới bây giờ?.
Hắn cũng không dám nghĩ tiếp, dám chắc phía sau là một cuộc gió tanh mưa máu. Dù sao có thể mang theo hắn trong nháy mắt từ Tâm Nguyệt Thành đến vùng hoang dã, thực lực kinh khủng thế nào không cần nghĩ cũng biết.
"Nhân loại… hoặc nói đúng hơn là, người như Lạc Cảnh Thiên rất coi trọng người bên cạnh. Không phải vì người bên cạnh hắn cỡ nào ưu tú, cũng không phải có thể làm gì cho hắn. Mà là đây là tín niệm. Nhân loại là động vật kỳ quái, dù cho thực lực thấp kém thế nào đi nữa, chỉ cần có tín niệm, thì nhất định sẽ dùng tất cả mọi thứ, bao quát tính mạng của mình đi làm".
"Như ngươi nói, hắn đối với cái chết đối xử rất nhạt, nhưng là ngươi không thấy được, trước đó đối mặt với cấp ba ma thú, gần như là vô địch tồn tại. Nhưng vì để cho muội muội hắn sống sót, hắn đánh cuộc mạng sống của mình. Đây chính là tín niệm". Sở Như Mộng nói.
"Nói như vậy, ngươi là muốn ta đem muội muội hắn tới?". Thượng Cổ Chi Linh ngẩn ra hỏi.
Thực sự thì nó cũng không quá hiểu được lời nói của Sở Như Mộng.
Sở Như Mộng khẽ lắc đầu.
"Hắn có thể nghe thấy được lời ta nói sao?".
"Có thể".
"Vậy là tốt rồi".
Sở Như Mộng khẽ gật đầu, sau đó đi tới chỗ Lạc Cảnh Thiên đang nằm.
"Lạc Cảnh Thiên".
"Lạc Cảnh Thiên".
Lạc Cảnh Thiên lúc này đang ôm đầu quằn quại trên đất, hắn ý thức rất mơ hồ. Hắn chỉ cảm thấy được cơn đau như muốn đem đầu hắn xé ra, loại đau đớn này giống như từ linh hồn phát ra, thống khổ khiến người vô lực giãy dụa.
Hắn cảm giác, bản thân ý thức đã dần tan rã.
Chỉ là ngay lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu hắn.
"Lạc Cảnh Thiên".
"Nghe được lời ta nói sao?".
"Ngươi nhất định phải kiên trì, ngươi nếu chết, cha mẹ ngươi sẽ thế nào? Muội muội ngươi sẽ thế nào?".
Bên tai vang vọng lấy âm thanh, Lạc Cảnh Thiên ý chí đã không còn phán định được đó là người nào.
"Ngươi cho rằng cứu nàng liền xong chuyện? Ngươi biết hiện tại nàng thế nào sao?".
"Ngươi biết tình cảnh gia tộc của ngươi lúc này thế nào sao?".
"Gia tộc ngươi bị người bao vây, muội muội ngươi bị người bức ép. Ngươi chẳng lẽ không quan tâm tới họ? Ngươi xứng đáng làm con sao? Ngươi xứng với cha mẹ ngươi sao?".
"Bách thiện hiếu làm đầu, ngươi đã trả hiếu cho cha mẹ ngươi chưa? Muội muội ngươi vì ngươi khóc vô cùng thương tâm. Tự hỏi mình, ngươi có xứng đáng với họ sao? Ngươi dựa vào cái gì buông tha cho sự sống?".
"Kiên trì, cho ta tiếp tục kiên trì. Ngươi phải sống. Ngươi chết, ai tới thủ hộ gia tộc ngươi? Ai tới thủ hộ muội muội ngươi".
Lạc Cảnh Thiên bên tai không ngừng vang lên âm thanh chất vấn, không ngừng kích thích lấy ý chí của hắn.
"Ngươi làm gì? Ta là bảo ngươi khích lệ hắn, không phải kích thích hắn". Thượng Cổ Chi Linh trầm giọng nói.
"Ngươi không hiểu. Hắn cần không phải kích lệ, không phải là cổ vũ. Ngươi cho rằng ta nói theo ý ngươi hắn sẽ sống tiếp? Ngươi sai. Người như hắn, cần là tín niệm. Ta đang củng cố tín niệm của hắn. Nhân loại chỉ có tín niệm mới có ý chí sinh tồn".
"Cho nên, đừng có phiền ta". Sở Như Mộng lạnh giọng nói.
Hắn không quản trước mắt Thượng Cổ Chi Linh là thực lực gì. Hắn chỉ biết, với tình trạng hiện tại của Lạc Cảnh Thiên, hắn lời nói dừng lại một giây, Lạc Cảnh Thiên tỷ lệ sống sót lại thấp đi một chút.
Liên tục không ngừng nói những lời lẽ đi kích thích Lạc Cảnh Thiên.
Mà Lạc Cảnh Thiên lúc này, ý thức cũng đang dần ngưng tụ lại, không còn mơ hồ như trước nữa. Bên tai vang lên những lời kia như đâm lấy nội tâm của hắn.
"Gia tộc bị uy hiếp".
"Muội muội bị bức ép".
Hai cầu này không ngừng quanh quẩn bên tai hắn.
Ý chí trong nháy mắt trở lên kiên định.
Ta muốn sống! Nhất định phải sống.
Trong ý thức, một vệt sáng xẹt ngang qua, Lạc Cảnh Thiên như vớ được cọng cỏ cứu mạng, cố gắng đi nắm lấy nó.
Trong nháy mắt, Lạc Cảnh Thiên ý thức bị kéo vào thời không khác.
Bên ngoài, Thượng Cổ Chi Linh hiện lên vẻ mừng rỡ.
"Thành công, hắn đang tiếp nhận truyền thừa".
"Cái gì? Truyền thừa? Chuyện gì xảy ra? Ngươi không phải nói hắn đang chữa thương sao?". Sở Như Mộng ngẩn ra.
"Đúng, nhưng là chỉ khi tiếp nhận truyền thừa, hắn mới có thể trị thương. Tiếp đó mới là thời kỳ nguy hiểm nhất, lần này ta và ngươi không giúp gì được hắn". Thượng Cổ Chi Linh ngưng trọng nói.
Chân Giải Chi Nhãn bên trong là có chân chính ý thức, hơn nữa còn là ý thức của một trong những vị thần sáng lập vũ trụ. Mặc dù nói Chân Giải Chi Nhãn nhận Lạc Cảnh Thiên làm chủ, nhưng là chỉ khi tiếp nhận truyền thừa, hắn mới trở thành chân chính chủ nhân, mà khi đó, đạo ý thức kia cũng sẽ tiêu tán.
"Ngươi cùng hắn… là quan hệ gì?". Sở Như Mộng một bên ngồi nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên, quay đầu lại nhìn Thượng Cổ Chi Linh hỏi.
"Ta cùng hắn? Ta và hắn có mói quan hệ rất mật thiết, hắn chết, ta chết, ta chết, hắn cũng chết". Thượng Cổ Chi Linh lạnh nhạt nói.
Nếu như ở bên ngoài vũ trụ, nó có lẽ không dám nói ra, nhưng là tại trong thế giới này, không người có thể gây hại cho nó. Cho nên nó mới thẳng thắn như vậy.
Hơn nữa nó có thể nhìn ra được, Sở Như Mộng đối với Lạc Cảnh Thiên có rất lớn thiện ý, không hề giả tạo.
"Cùng sống cùng chết? Đây là quan hệ gì?". Sở Như Mộng ngẩn ra.
Trong đầu hắn hiện lên đầu tiên chính là khế ước, nhưng là với hiểu biết của hắn, không có loại khế ước nào như vậy.
Mà ý nghĩ thứ hai chính là kết bái. Chỉ là làm sao có chút quái dị đây? Người cùng một con hồ ly kết bái? Cũng quá vô nghĩ đi.
"Ngươi không hiểu". Thượng Cổ Chi Linh nhếch miệng đáp.
Sở Như Mộng: …
Sở Như Mộng khóe miệng giật giật, thần mẹ nó không hiểu.
Ngươi là trả thù đi? Tuyệt đối là như thế.
Trước đó hai lần hắn đối với nó câu "ngươi không hiểu". Hiện tại liền bị nó dùng câu này đáp trả.
Quả nhiên, cùng Lạc Cảnh Thiên đều là một cái đức hạnh, trả thù tâm quá con mẹ nó mạnh.
Mà lúc này, Lạc Cảnh Thiên ý thức đã tiến vào một không gian khác. Hắn phải đối mặt chính là một đợt sinh tử truyền thừa. Nếu như thành công, hắn sẽ sống sót. Mà thất bại, chính là đi chết.