Chương 77: Ý thức lột xác

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 77: Ý thức lột xác

"Đây là…". Lạc Cảnh Thiên nhìn xung quanh, không gian lạ lẫm làm hắn không biết mình đang ở nơi nào, khắp nơi một mảnh hắc ám bao phủ, giống như bản thân đang bị hắc ám thôn phệ như thế.

"Hài tử, ngươi tới rồi". Một âm thanh già nua vang lên.

"Ngươi là ai?". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói, nhưng là hắn thế nào cũng không phát hiện được có người thứ hai tại đây.

"Ta? Rất nhiều năm rồi, ta cũng quên bản thân tên là gì. Ta chỉ nhớ được, lúc ta sinh ra, cùng ta có hai người. Sau đó chúng ta tạo ra một cái vũ trụ, ta còn đặc biệt tháo xuống một con mắt chế tạo thành vật phẩm. Chỉ nhớ được nhiêu đó thôi". Âm thanh kia vang lên.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt co rụt lại…

Đây chẳng phải là đời đầu Thượng Cổ Tôn Giả, chế tạo ra Chân Giải Chi Nhãn sao?.

"Ra là ngài". Lạc Cảnh Thiên giật mình nói.

"Ha ha, không sai, ngươi hẳn là biết ta. Thời gian qua ta nhìn ngươi rất lâu. Ngươi rất xuất chúng".

Lạc Cảnh Thiên không nói, hắn cũng không biết mình xuất chúng chỗ nào. Ngược lại còn cảm thấy bản thân tràn ngập khuyết điểm.

"Không, ngươi có khuyết điểm mới là điều khiến ngươi trở lên xuất chúng". Người kia nói.

Lạc Cảnh Thiên: …

Mấy người này thật mẹ nó cùng một cái đức hạnh, thích nhất xem người khác ý nghĩ sao? Già mà không biết xấu hổ.

Nhưng là sau đó, hắn ngay lập tức trở lên ngoan ngoãn, bởi vì hắn nhìn ra được người kia có chút tức giận. Lão yêu này lại nhìn hắn ý nghĩ rồi? Cùng những người này nói chuyện thật sự một chút bí mật cũng không có.

"Ngươi là đang mắng ta đi?".

"Không có a, tuyệt đối không có". Lạc Cảnh Thiên vội vàng lắc đầu. Dù cho trong lòng có mắng thế nào, ngoài miệng hắn tuyệt đối không thừa nhận.

"Ha ha, không cần phủ nhận. Nhiều năm qua những người thử nghiệm tiếp nhận truyền thừa không có 800 cũng có một ngàn. Ngươi không phải người thứ nhất, những người này ai ai cũng từng mắng qua ta như ngươi. Cho nên không cần đọc ý nghĩ của ngươi ta cũng biết được ngươi đang nghĩ cái gì". Ông lão kia cười nói.

Ra là như thế a.

Xem ra ngươi cũng biết bản thân mình thế nào. Ta đây an tâm.

"Nhưng là… ta là thật đọc ý nghĩ của ngươi. Ngươi mắng ta không biết xấu hổ, đây không phải là đang mắng ngươi sao?". Ông lão kia cười nói.

"... Cùng ta liên quan gì?". Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra hỏi.

"Ngươi kiếp trước 28 tuổi, thêm kiếp này cộng lại cũng hơn 40 tuổi. Cùng một đứa bé 15 - 16 tuổi thông đồng. Ngươi không thấy xấu hổ sao?".

Lạc Cảnh Thiên kém chút liền phun ra một ngụm máu.

Ta cộng lại hơn 40 tuổi thế nào? Ta có tâm lý của tuổi 40 sao? Ta có ý nghĩ ở độ tuổi này sao? Tuyệt đối không có. Ngươi đừng phỉ báng ta.

Lạc Cảnh Thiên chết cũng không thừa nhận.

"Được, không cùng ngươi nói. Ngươi chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận truyền thừa sao? Tiếp nhận, ngươi có thể sẽ chết".

"Ta còn lựa chọn khác sao?". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

Hắn biết rõ bản thân mình tình cảnh, trước khi bị kéo vào đây. Hắn nhớ lại được tất cả mọi thứ trước đó, bao quát tình trạng cơ thể của mình. Nhưng vì cái gì hắn còn vào đây? Hắn là muốn đi liều một chút, hắn hiện tại, thật sự rất muốn sống sót.

"Không sai, ngươi là không có lựa chọn. Cho nên, ngươi nhất định phải kiên trì. Quá trình truyền thừa vô cùng đau đớn, cực kỳ thống khổ. Sống một ngày giống như một năm. Hơn nữa, nếu như trong thời gian một năm, ngươi không tiếp nhận xong truyền thừa, như vậy, ngươi sinh mệnh lực sẽ mất sạch".

"Một năm? Với tình trạng cơ thể của ta, kéo dài được một ngày liền đã vô cùng may mắn rồi". Lạc Cảnh Thiên nhất thời im lặng.

"Yên tâm, tại trong này có thời gian quy tắc, cho nên, một năm tại đây so với bên ngoài chỉ có một đêm mà thôi. Đây là ta còn sót lại sức mạnh cuối cùng có thể làm được. Những người trước đã đem năng lượng của Chân Giải Chi Nhãn tiêu hào gần hết. Cho nên, hài tử. Đừng để ta thất vọng". Ông lão kia lên tiếng.

Ngay sau đó, ông ta liền biến mất.

Lạc Cảnh Thiên không hiểu nhìn quanh. Truyền thừa chưa bắt đầu sao? Không phải nói rất đau đớn thống khổ sao? Làm sao một cảm giác cũng không có?.

Chỉ là ngay sau đó, một đạo ánh sáng lóe lên bắn vào đầu hắn. Trong nháy mắt, một cơn đau đáng sợ không tưởng tượng nổi dâng lên, giống như có thứ gì đó từ trong linh hồn muốn bò ra.

Ông lão kìa ánh mắt nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên, miệng khẽ lẩm bẩm.

"Đừng làm ta thất vọng, ngươi là hi vọng cuối cùng của chúng ta rồi".

Lạc Cảnh Thiên lúc này đau đến không muốn sống. Hắn chưa từng nghĩ đau đớn lại có thể đau tới mức này.

Mà bên ngoài, thân thể của Lạc Cảnh Thiên cũng run lên bần bật, mắt thời cũng có thể thấy được, hắn cuối cùng sinh cơ trong cơ thể đang dần hao mòn. Cho tới sáng ngày mai, hắn còn chưa thành công, như vậy sinh mệnh của hắn cũng sẽ biến mất sạch sẽ.

Lạc Cảnh Thiên bên trong không gian kia, trong nháy mắt đã qua mấy ngày. Mà cơn đau thì mỗi lúc lại dâng lên. Hắn biết, nếu như không thể tìm thứ gì đó khiến mình quên đi nỗi đau, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không kiên trì được.

Trong đầu lóe lên một ý nghĩ.

Dù sao đều là chết, hắn muốn cược một chút, đi nghiên cứu thứ vượt qua bản thân khả năng.

Chính là đi nghiên cứu ma văn trạm khắc, thứ mà chỉ có Ma Pháp Sư mới có thể làm được.

Mà quả nhiên, ngay khi hắn nhớ tới bên trong Vạn Pháp Chi Thư giới thiệu về ma văn, hắn liền bắt đầu đi thử nghiệm.

Ma văn chính là đem ma lực khắc thành ký tự lên cơ thể, khiến cho ma lực tuần hoàn di chuyển trong đó. Trặm khắc ma văn không khó, khó chính là làm như thế nào khiến nó trở lên tuần hoàn.

Lạc Cảnh Thiên có thể cảm nhận được, truyền thừa này, không phải là truyền thừa kiến thức, kinh nghiệm hay thứ gì đó cao siêu. Đơn thuần chỉ là kiểm tra ý chí lực cùng ý thức.

Hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng ý thức hắn mỗi một giây đều có nhỏ bé tăng lên. Đau đớn không phải là hành hạ, mà là rèn luyện. Đem ý thức đột phá lên một tầng thứ mới. Khả năng là một, cũng có thể là hai. Hắn không biết như thế nào mới thông qua kiểm tra, hắn chỉ có thể cắn răng liều mạng đi thử nghiệm.

Mà bên trong không gian này, hắn phẳng phất biến thành vạn năng. Không phải là thật vạn năng, mà là có thể dùng ý thức đi ngừng tụ thứ hắn cần. Đau đớn chính là ảnh hưởng ý thức của hắn, nếu như chịu đựng không nổi, vật phẩm ý thức mà hắn tạo ra sẽ tan biến.

Đây chính là thời gian một tháng trong không gian này hắn khám phá ra.

Ngưng tụ ra một con dao găm, hắn bắt đầu đi thử nghiệm khắc ma văn lên cơ thể. Mặc dù chỉ là ý thức thể, nhưng điều hắn mong muốn không phải là thật sự đi ngưng chạm khắc ma văn, mà là xao lãng đau đớn.

Theo thời gian, Lạc Cảnh Thiên chặm khắc ma văn càng lúc càng khó khăn, đau đớn khiến hắn rất khó định tâm.

Cho tới tháng thứ hai, hắn đã không có cách nào đi chạm khắc ma văn rồi, chỉ có thể ngưng tụ bất kỳ vật phẩm nào đó, cố gắng duy trì thứ đó lâu một chút, kiến tạo vật phẩm phức tạp một chút để quên đi cơn đau kia.

Ông lão kia nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên không ngừng cố gắng, ông ta là người tạo ra truyền thừa này. Cho nên ông ta biết rất rõ đau đớn tạo ra khủng bố cỡ nào.

Trước đó rất nhiều người thử nghiệm tiếp nhận truyền thừa đều là thật, nhưng một người cũng không có thành công. Tất cả đều bị kẹt tại thứ hai thử thách.

Mà Lạc Cảnh Thiên lúc này ngay cả thử thách thứ nhất cũng chưa xông qua, lại đã tiếp cận biên giới sụp đổ. Ánh mắt ông ta lộ ra vẻ thất vọng, làm sao mỗi người tiếp nhận truyền thừa, càng về sau càng kém cỏi đây?.

Lạc Cảnh Thiên lúc này đã không còn cách nào đi dùng ý thức ngưng tụ vật phẩm.

Cơn đau kia không có ngừng qua, cũng chưa từng giảm xuống. Mà là vĩnh hằng tăng lên.

Áp xuống! Cho ta áp xuống!

Lạc Cảnh Thiên nội tâm điên cuồng gào thét.

"Không tiếp nhận nổi nữa rồi sao?". Ông lão kia ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng cùng buồn bã

Hài tử, mệt mỏi như vậy rồi, vậy cùng đừng cố gắng nữa. Ngã xuống đi. Hi vọng ngươi chết sẽ có người cho ngươi đốt vàng mã, bởi vì kiếp này ngươi bị người khác đối xử quá bạc rồi. Vẫn là đừng sống thêm cho khổ cực.

Ông ta có thể nhìn ra được quá khứ của Lạc Cảnh Thiên, biết được thân thế kiếp này của hắn. Cho nên mới có ý nghĩ đó.

"Đừng phiền ta! Đừng có quấy nhiễu ta!". Lạc Cảnh Thiên ý thức lung lay sắp đổ, nhưng thời thời khắc khắc đều muốn đi ngưng tụ thứ gì đó. Hắn muốn dùng cách này đi chống chọi lại cơn đau kia.

"Cái gì!? Lột xác?". Ông lão kia đột nhiên giật nảy mình nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên.

Rõ ràng khoảng cách ý thức đột phá còn xa như vậy, làm sao lúc này lại lột xác rồi?!