Chương 70: Săn giết
Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Cảnh Điềm đi được nửa đường liền được thả xuống.
"Đi thôi".
Lạc Cảnh Thiên nhìn Lạc Cảnh Điềm cười nói.
Lạc Cảnh Điềm nhẹ gật đầu, lấy ra thanh kiếm dắt bên hông ra. Ánh kiếm lóe lên, Lạc Cảnh Thiên hơi nheo mắt lại, hắn cảm thấy thanh kiếm này không đơn giản.
"Kiếm của người… từ đâu tới? Lần trước đánh với Sở Như Mộng cũng không thấy ngươi dùng nó". Lạc Cảnh Thiên hiếu kỳ hỏi.
"Là mẹ đưa. Nó gọi Hàn Băng Kiếm, thế nào? Xinh đẹp chứ?". Lạc Cảnh Điềm cười nói.
"Hàn Băng Kiếm?".
Lạc Cảnh Thiên nheo mắt lại, Chân Giải Chi Nhãn trong nháy mắt phát động. Ngay sau đó, hắn hơi có chút giật mình, bởi vì hắn nhìn thấy cả quá trình tạo ra Hàn Băng Kiếm, không hề dùng lửa chế tạo, mà là dùng một loại dị thủy chí hàn luyện thành.
Thân kiếm màu xanh ngọc. Tản phát ra một loại hàn tính vô cùng mạnh mẽ, loại khí này mắt thường nhìn không thấy, nhưng thông qua Chân Giải Chi Nhãn, Lạc Cảnh Thiên có thể thấy được loại khí này.
"Rất xinh đẹp". Lạc Cảnh Thiên cười nói.
"Đúng vậy nha, nhưng là nghe nói mẹ rất thích thanh kiếm này, ta ban đầu là không muốn, nhưng là mẹ nhất thiết phải cho ta".
"... Ngươi là tại khoe khoang đi?". Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giật giật nói.
"Hứ! Không thú vị gì hết".
"Ha ha, được, đừng tức giận. Đi thôi, tranh thủ tìm kiếm con mồi, sau đó trở về". Lạc Cảnh Thiên đưa tay vỗ vỗ đầu nàng cười nói.
…
Ở một nơi khác.
Tạ Minh Viễn cùng một người khác xuống xe, hắn nhìn quanh, sau đó từ trong người lấy ra một tấm kim phiếu đưa cho người dẫn đội nói.
"Đạo sư, làm phiền ngươi rồi".
Tên đạo sư kia do dự một chút, sau đó đưa tay nhận lấy nhét vào không gian giới chỉ, sau đó trầm giọng nói.
"Cơ hội chỉ có một lần, ta chỉ có thể làm lơ một lần".
"Biết, yên tâm đi, dù có xảy ra chuyện cũng không liên quan tới ngươi". Tạ Minh Viễn cười cười nói.
Nhìn chiếc xe rời đi, Tạ Minh Viễn nụ cười trên mặt thu liễm lại, sau đó hướng về không khí khẽ nói.
"Ra đi".
Ngay sau đó, một tên người áo đen xuất hiện trước mặt hắn.
"Đi tìm Lạc Cảnh Thiên, ta muốn hắn chôn thân tại chỗ này. Sau đó đem Lạc Cảnh Điềm về cho ta".
"Vâng thiếu gia".
Tạ Minh Viễn nở ra nụ cười lạnh.
Lạc Cảnh Thiên a Lạc Cảnh Thiên, để xem lần này ngươi sống thế nào. Ta nhưng là tiêu tốn không ít tâm tư mới để cho cha ta phái người ra tay. Hảo hảo còn sống nha, ha ha ha.
...
Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Cảnh Điềm đi một lúc lâu cũng không có phát hiện bất kỳ ma thú nào. Quả nhiên vùng bên ngoài ma thú quá mức thưa thớt. Họ chỉ có thể tiến vào sâu bên trong.
Mà vào bên trong đồng nghĩa với có nguy hiểm.
Hắn có chút bận tâm Lạc Cảnh Điềm. Chỉ là nhìn dáng vẻ hào hứng của nàng, hắn có chút không biết nên nói cái gì.
Một lúc lâu sau đó.
"Mệt chết ta rồi. Làm sao đi nửa ngày cũng không tìm thấy được con ma thú nào a". Lạc Cảnh Điềm ngồi xuống lầu bầu nói.
"Kiên nhẫn chút, ma thú hoạt động chủ yếu ở bên trong, vòng bên ngoài cũng không có mấy con, ngươi đừng nóng vội. Trước uống miếng nước đi". Lạc Cảnh Thiên lấy ra một bình nước đưa cho nàng rồi nói.
"Ca, ta lúc này có chút hối hận. Biết vậy sớm mang theo chút thức ăn, với tình trạng này chỉ sợ ngày hôm nay cũng không tìm thấy con ma thú nào".
"Ha ha, ngươi cho là vì cái gì học viện cho chúng ta một tuần thời gian?".
"Ma thú nhưng là rất khó giết, đặc biệt là ma thú cấp thấp. Chúng sống tụ tập thành bày đàn, muốn giết vô cùng khó khăn. Mà lại ma thú xuất hiện nội đan chỉ có cấp hai ma thú mới có. Mà trong một đàn có từ 5 tới 10 con ma thú. Dù ngươi gặp được cũng giết không được". Lạc Cảnh Thiên cười nói.
"Ca, ngươi làm sao biết nhiều như vậy?".
"Trên mạng tra được a, rất nhiều học trưởng đi trước đều có nói qua, ngươi không tìm hiểu?". Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc hỏi.
"Không có". Lạc Cảnh Điềm nhỏ giọng đáp.
Lạc Cảnh Thiên: …
Cô nàng này.
Tâm làm sao lớn như vậy? Không chuẩn bị cái gì, cứ như vậy kéo hắn đi vào đây?.
Mà ngay lúc này, Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên bật dậy.
"Ca?". Lạc Cảnh Điềm giật mình hỏi.
"Lên cây!". Lạc Cảnh Thiên vội quát.
Lạc Cảnh Điềm cũng không do dự chút nào cùng hắn leo lên trên cây.
Mà ngay sau đó, dưới chân họ có một đàn ma thú chạy qua, là Độc Giác Trư.
Số lượng gần mười con, trong đó có ba con cấp hai ma thú, còn lại đều là cấp một ma thú.
Hình thể lớn vô cùng, so với Địa Ngục Mã còn lớn hơn không ít.
May mắn là nơi này cây cối đủ rậm rạp, cũng đủ độ cao. Hơn nữa rất rắn chắc, nếu không chỉ sợ hai người sớm đã bị Độc Giác Trư phát hiện. Bởi vì vừa rồi chúng nó chạy qua, cơ thể đụng vào thân cây, kém chút đem hai người họ làm rơi xuống.
"Nguy hiểm thật". Lạc Cảnh Điềm vỗ ngực thở phào nói.
Lạc Cảnh Thiên nheo mắt lại, nhìn về phương hướng đám ma thú rời đi, hắn nảy ra một ý nghĩ điên rồi.
"Điềm Điềm, muốn lấy nội đan sao?". Lạc Cảnh Thiên quay qua nhìn Lạc Cảnh Điềm hỏi.
"Lấy thế nào?".
"Có chút nguy hiểm, dám thử sao?".
"Thử một chút đi". Lạc Cảnh Điềm nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
"Tốt, đi theo ta".
Rất nhanh, hai người họ liền lợi dụng thân pháp linh hoạt từ trên cây đuổi theo đám ma thú.
Qua một lúc, hai người dừng lại, liền thấy đám Độc Giác Trư đang bay vây lấy 4 con Kim Tiền Báo.
Về mặt hình thể, Kim Tiền Báo so với Độc Giác Trư lớn hơn, nhưng là về số lượng, chúng kém quá nhiều. Hơn nữa, hai người họ có thể nhìn ra, có 2 con Kim Tiền Báo cấp hai, nhưng một con trong đó lại đang mang thai.
Hai con còn lại chỉ là cấp một ma thú.
"Ca, ngươi sẽ không phải muốn chiếm tiện nghi của đám Độc Giác Trư này chứ?". Lạc Cảnh Điềm nhỏ giọng hỏi.
"Không, ngươi đừng quên Độc Giác Trư là loài ăn tạp, ngay cả xương cũng không nhả. Muốn chờ chúng rời đi, sau đó từ con mồi của chúng lấy lợi ích, đơn giản là nằm mơ". Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.
"Vậy ngươi tính làm thế nào?".
"Ngươi quên ta là luyện cái gì sao?". Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười nói.
Lạc Cảnh Điềm hơi ngẩn ra, sao đó ánh mắt hiện lên ý cười.
Lạc Cảnh Thiên ma lực tụ ra nơi tay, hắn đem ma lực rải rác ra xung quanh tạo thành một cái vòng tròn, còn loay hoay làm thêm chút tay chân.
Mà sau đó, hai nhóm ma thú bắt đầu đánh lên.
Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Cảnh Điềm ngồi trên cây cao quan sát chúng nó chém giết nhau. Quả thật vô cùng đặc sắc.
Độc Giác Trư lợi dụng hàm răng sắc nhọn cùng cái sừng nhọn trên đầu, liên tục tấn công đám Kim Tiền Báo. Mặc dù Kim Tiền Báo nổi tiếng tốc độ nhanh, nhưng trước sự vây công của Độc Giác Trư, hơn nữa một con Kim Tiền Báo còn đang mang thai, hiển nhiên không phải đối thủ của chúng.
Rất nhanh, một con Độc Giác Trư từ một bên dùng sừng sắc nhọn đâm xuyên bụng con Kim Tiền Báo mang thai kia, con Kim Tiền Báo còn lại nổi lên âm thanh giận giữa, sau đó giống như điên lên điên cuồng công kích con Độc Giác Trư kia.
Nhưng là, sau cùng, Kim Tiền Báo cũng bị Độc Giác Trư giết sạch sẽ. Đánh đổi chính là hai con Độc Giác Trư cấp một bị chết.
Sau đó, chính là một bữa tiệc bắt đầu.
Độc Giác Trư ngay cả thi thể đồng bọn cũng không buông tha, trực tiếp cắn ngấu nghiến nuốt vào bụng.
Mặc dù sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng là chứng kiến cảnh huyết tinh này, Lạc Cảnh Thiên cũng có chút nhíu chặt lông mày. Mà bên cạnh Lạc Cảnh Điềm sớm đã che mắt lại.
Quá tàn nhẫn.
Nàng không dám nhìn.
"Đừng di chuyển lung tung, ở tại chỗ chờ ta". Lạc Cảnh Thiên nah giọng nói, sau đó từ trên không nhảy xuống.
Thấy động tĩnh, Độc Giác Trư lập tức quay đầu, nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên, chúng nó không có chút do dự nào lao lên.
Dù sao hình thể của hắn quá mức nhỏ bé. Chúng bản năng sinh ra coi thường.
Chỉ là…
Ngay khi chúng lao lên, Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên, tay búng một cái.
Trong nháy mắt, xung quanh từ dưới đất nhô lên một đạo kim sắc, hình thành một cái lồng sắt bao quanh lấy đám Độc Giác Trư.
Rầm!
Đám Độc Giác Trư đụng vào trên lồng tạo ra âm thanh chấn động.
Lạc Cảnh Thiên tay nắm chặt, sau đó giơ lên. Ma lực trong cơ thể điên cuồng khuếch tán.
Trong giây lát, từ mọi phía xuất hiện hàng ngàn đóa hoa lơ lửng trong không trung.
"Vũ Mạc Thiên Hoa". Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.
Vèo!
Những bông hoa kia ngay lập tức hướng về đám ma thú lao tới.