Chương 54: Bốn mươi mét đại đao, vì ngài phục vụ
Bởi vì, ngay khi bay ra khỏi phạm vi võ đài, Lạc Cảnh Thiên đột nhiên đôi chân giống như đạp vào đất bằng, sau đó cứ như vậy trở lại võ đài.
"Hư… Hư Không Đáp Bộ! Hắn vậy mà luyện Hư Không Đáp Bộ tới cảnh giới này?!".
"Ta là hoa mắt đi? Tuyệt đối là hoa mắt đi?!".
Trên khán đài, đám người giật mình không thôi.
Mà ở trên cao nhất, viện trưởng Phi Ngư học viện cùng nữ nhân bên cạnh đột nhiên bật dậy.
"Nhị độ hư vô! Hắn vậy mà đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực? Hắn thế nào làm được?!". Vị viện trưởng kia kinh hãi bật thốt.
"Hắn vậy mà đem Hư Không Đáp Bộ luyện tới cảnh giới này. Cái này…".
"Thiên phú này, thật là đáng sợ".
"Hư Không Đáp Bộ, tuy nhiên chỉ là hoàng giai trung phẩm. Nhưng là độ khó thậm chí có thể sánh bằng huyền giai hạ phẩm. Hắn lại có thể tu luyện tới tình trạng này. Hắn là yêu nghiệt sao?". Nữ nhân bên cạnh cũng bàng hoàng không thôi.
Hư Không Đáp Bộ chia làm hai loại cảnh giới, thứ nhất chính là đề khí ngự đạp không. Cái này bất kỳ người nào cũng có thể học được, khác biệt chỉ là thời gian dài hay ngắn.
Mà nhị độ hư vô, chính là cảnh giới thứ hai, bước vào cảnh giới này xem như là đạt tới tình trạng xuất thần nhập hóa. Nhưng mà toàn bộ Thiên Ưng đế quốc, người tu luyện Hư Không Đáp Bộ luyện tới xuất thần nhập hóa có thể dùng một bàn tay để đếm ra.
Càng đừng nói tới cảnh giới đăng phong tạo cực, có thể nói khó càng thêm khó.
Khó ở đây chính là tùy ý biến đổi vị trị, chỉ cần nghĩ, không chỗ nào không phải đất bằng.
Mặc dù giật mình, thán phục. Nhưng mà họ lại cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nói cho cùng, Hư Không Đáp Bộ cũng chỉ là hoàng giai trung phẩm võ kỹ, hơn nữa còn là loại thân pháp. Chỉ có tác dụng hỗ trợ chứ không hề tăng lên chút thực lực nào.
Với lại, Lạc Cảnh Thiên lúc này đang từ trên không rơi xuống.
Chỉ cần không phải người ngu liền biết lúc này là thời cơ ra tay thích hợp nhất. Bởi vì Lạc Cảnh Thiên đang tại trên không trung, không có chỗ trốn, không có chỗ mượn lực.
Mà lại, Hư Không Đáp Bộ hắn đã dùng ba lần, nếu cưỡng ép dùng tiếp, chỉ có thể khiến cho cổ chân bị thương tổn. Khả năng thắng được Tạ Minh Viễn càng xuống thấp.
Quả nhiên.
Tạ Minh Viễn chỉ sững sờ trong vài giây, sau đó hắn lập tức cầm kiếm nhảy lên. Một kiếm muốn chém chết Lạc Cảnh Thiên.
Bất quá, ngay lúc này, cơ thể Lạc Cảnh Thiên giống như bị định thân lại, cơ thể hắn lơ lửng trong không trung trong vài giây. Tạ Minh Viễn chém hụt.
"Khinh Thân Thuật? Mẹ nó. Lại là đăng phong tạo cực cảnh giới. Hắn là quái vật đi?".
Đám người đầu óc lúc này có chút không đủ dùng.
Một môn võ kỹ có thể luyện tới đăng phong tạo cực, tốn thời gian cực kỳ lâu. Có thậm chí trên chục năm mới đạt thành.
Mà Lạc Cảnh Thiên bản thân lại nắm giữ hai môn võ kỹ đạt tới cảnh giới này.
Hắn mẹ nó là yêu quái đi.
Mà lại, hắn chỉ mới có 15 tuổi.
Ta xxx.
Ngươi luyện võ kỹ từ 5 tuổi sao?.
Ngay cả Tạ Minh Viễn cũng giật nảy mình.
Vậy mà chém hụt?.
Hắn cũng không có thời gian đi suy nghĩ vì cái gì, bởi vì lúc này Lạc Cảnh Thiên bắt đầu phản công.
Chỉ thấy trên không trung rơi xuống, Lạc Cảnh Thiên dùng chân đạp một cái, Tạ Minh Viễn từ trên không trung rơi xuống, một chân quỳ trên mặt đất. Mà Lạc Cảnh Thiên cũng ngay lập tức rơi xuống trước mặt hắn, tư thế cùng Tạ Minh Viễn cũng không sai biệt lắm.
Hai người nhìn nhau trong giây lát, Tạ Minh Viễn tay cầm kiếm chém qua, Lạc Cảnh Thiên dùng Du Long Phiến cản lại, tay còn lại nắm chặt đấm thẳng tới mặt Tạ Minh Viễn.
Mà Tạ Minh Viễn tay còn lại cũng ngay lập tức hóa chưởng đánh trả.
Xoạt!
Hai người quyền cùng chưởng chạm nhau, nhất thời cả hai bị đẩy lùi lại vài mét.
Tạ Minh Viễn thanh kiếm đâm xuống võ đài đứng dậy, nhìn Tạ Minh Viễn nói.
"Xem ra là ta xem thường ngươi, không nghĩ tới ngươi lại có thân thủ như này".
"Nói nhảm nhiều quá". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.
"Hừ! Như vậy để ta xem thử một chút, thực lực ngươi mạnh tới đâu".
Dứt lời, Tạ Minh Viễn rút kiếm lên, trong nháy mắt vọt tới.
Xoát!
Du Long Phiến trong nháy mắt mở ra, nhất thời, ánh phản quang từ trên thân Du Long Phiến chiếu vào mắt Tạ Minh Viễn làm hắn hơi chút khững lại. Mà ngay lúc đó, Lạc Cảnh Thiên chân giơ lên đạp tới.
Tạ Minh Viễn trong nháy mắt bị đạp bay ra xa.
"Hèn hạ!".
Đứng dậy, Tạ Minh Viễn tức giận mắng một câu.
Dính một cước của Lạc Cảnh Thiên, hắn ngực có chút đau nhói.
"A… thật ngại quá, một cước đạp không chết ngươi là lỗi của ta". Lạc Cảnh Thiên cười cười nói.
Nghe thế, Tạ Minh Viễn mặt đen lại.
Không nói hai lời, hắn lập tức lao tới.
Chân dùng lực nhảy lên, kiếm trong tay chém từ trên cao xuống.
Lạc Cảnh Thiên nghiêng người né tránh, trong nháy mắt chân giơ lên đá một phát vào lưng Tạ Minh Viễn làm hắn té đập mặt xuống đất. Lạc Cảnh Thiên chân giơ lên đạp xuống, nhưng mà Tạ Minh Viễn lại né tránh được.
Hắn dùng kiếm quét về phía dưới chân Lạc Cảnh Thiên, mà Lạc Cảnh Thiên đột ngột ngồi xổm xuống, Du Long Phiên cản lại, mà ngay lúc đó, trên đầu nan quạt xuất hiện từng cây dao nhỏ hình móng vuốt.
(Tác giả: nan quạt là cái thanh tre ở giữa. Vào gg xem sẽ biết)
Tạ Minh Viễn thấy thế nhất thời biến sắc.
Lạc Cảnh Thiên cầm trên tay Du Long Phiên quét lên, Tạ Minh Viễn theo bản năng ngả người về phía sau né tránh. Ngay lúc đó, Lạc Cảnh Thiên chân quét một cái, Tạ Minh Viễn ngay lập tức ngã nhào xuống đất.
Du Long Phiến bổ xuống.
Tạ Minh Viễn cảm nhận được nguy hiểm, hắn lăn người né tranh, sau đó quỳ một chân trên đất, kiếm giơ lên ngang người hiện ra thế phòng thủ. Nhưng mà lúc này, không biết lúc nào, Lạc Cảnh Thiên đã đứng dậy, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống.
Tạ Minh Viễn thấy được bên trong ánh mắt của hắn hiện lên đầy vẻ coi thường.
Hắn nhất thời liền giận.
Không chút nghĩ ngợi, hắn cầm kiếm lên lần nữa lao tới.
Mà bên trên khán đài, đám người cũng không còn quản rốt cuộc người nào mạnh hơn, người nào yếu hơn.
Họ lúc này vô cùng hưng phấn.
Bởi vì, trước đó, các trận đấu đều hiện lên vẻ buồn tẻ, không hấp dẫn.
Mà trận chiến này, họ nhìn thấy hai người ngang tài ngang sức thì hưng phấn không thôi.
Đặc sắc.
Quá đặc sắc.
Đây mới là chiến đấu.
Thế này mới gọi là chiến đấu.
Trên võ đài, Lạc Cảnh Thiên cùng Tạ Minh Viễn càng đánh càng hăng.
Nhưng mà, dần dần, Lạc Cảnh Thiên biểu hiện lại lâm vào thế hạ phong.
Trên thực tế, Lạc Cảnh Thiên cùng Tạ Minh Viễn đánh là ngang sức, với lại, thân thế tố chất của hắn so với Tạ Minh Viễn thì kém hơn, cho nên trận đấu càng kéo dài, Lạc Cảnh Thiên phần thắng lại càng thấp.
Tạ Minh Viễn ban đầu đầu óc có chút bị tức giận làm lu mờ lý trí, nhưng mà sau đó hắn liền bình tĩnh lại.
Hiển nhiên, thế mạch của hắn liền biểu hiện ra, mà Lạc Cảnh Thiên lại càng lúc càng bị Tạ Minh Viễn đè ép.
Sau hơn 10 phút chiến đấu. Lạc Cảnh Thiên cùng Tạ Minh Viễn tách ra.
"Ha ha, ngươi sắp chịu không được. Ta không thể không thừa nhận, ngươi ý thức chiến đấu rất mạnh. Nhưng là điều đó cũng không bù đắp được chênh lệch giữa chúng ta". Tạ Minh Viễn cười lớn nói.
"Vậy ngươi lúc này nói nhảm nhiều như vậy, không sợ ta có thời gian nghỉ ngơi liền treo ngươi lên đánh?". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
"Không đáng kể. Thắng ngươi, thừa sức".
"Vậy sao? Xem ra thời gian cũng không sai biệt lắm. Như vậy… kết thúc ở đây đi!".
"Hừ! Khoác lác không biết ngượng".
Nghe thế, Tạ Minh Viễn hừ một tiếng, kiếm trong tay phóng tới Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Cảnh Thiên bất động đứng đó.
Đám người trên khán đài thở dài, ngay cả vị viện trưởng kia cũng khẽ lắc đầu.
Hắn có thể nhìn ra, thể lực của Lạc Cảnh Thiên đã chạm đáy. Mà Tạ Minh Viễn lại vẫn còn sức lực đánh tiếp.
Kết quả… không cần nói cũng biết.
Nhưng mà ngay lúc này, Tạ Minh Viễn cầm kiếm lao tới, khoảng cách cách Lạc Cảnh Thiên chưa tới nửa mét thì đột nhiên Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười.
Chỉ thấy, đột nhiên, một cây trường côn dài hơn hai mét xuất hiện tại trong tay Lạc Cảnh Thiên, hắn trong nháy mắt quất ra một côn.
Tạ Minh Viễn ngay lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Đám người toàn bộ đều mộng.
Cái này…
Chuyện gì xảy ra? Trường côn kia thế nào xuất hiện?!
Không gian giới chỉ? Không giống. Bởi vì lấy đồ trong không gian giới chỉ ra là cần chút thời gian, không thể nhanh như vậy được. Ngắn nhất cũng phải có ba giây. Hơn nữa tay còn phải chạm vào không gian giới chỉ.
Nhưng tất cả mọi người đều thấy Lạc Cảnh Thiên động cũng không động, cây trường côn kia cứ như vậy xuất hiện trên tay hắn.
Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng cười.
Ngay sau đó, trước sự kinh ngạc của đám người, thanh trường côn kia lại biến thành một thanh đại đao. Điều làm họ giật mình là, thanh đao kia quá mẹ nó dài.
"Bốn mươi mét đại đao, vì ngài phục vụ".
Lạc Cảnh Thiên giơ lên thanh đao nhìn Tạ Minh Viễn cười nói. Dứt lời, hắn liền bổ xuống.