Chương 57: Nam nhân cấm khu

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 57: Nam nhân cấm khu

"Thế nào?". Lạc Vũ Quân nhìn gương mặt Phùng Nguyệt có chút khó coi liền khó hiểu hỏi.

"Đừng nói nữa, tiểu tử kia quả thật muốn làm tức chết ta mà".

"Hắn thế nào?!".

"Ngươi nói xem, gia tộc tốt như thế không kế thừa, lại đi xây dựng cái gì thế lực của bản thân. Ngươi xem xem, có tức hay không?". Phùng Nguyệt tức giận nói.

"Ha ha, ta còn tưởng có chuyện gì. Ngươi cũng không phải không biết, hắn tính cách chính là như thế, hắn là không muốn dựa vào gia tộc. Ngươi biết, hắn chính là như vậy. Nếu hắn muốn dựa vào gia tộc, nhiều năm như vậy sớm đã lợi dụng tài nguyên gia tộc mưu lợi rồi". Lạc Vũ Quân cười nói.

Mặc dù bề ngoài nhìn như có vẻ không quan tâm, nhưng thật ra Lạc Vũ Quân là người hiểu Lạc Cảnh Thiên nhất.

Nếu như Lạc Cảnh Thiên biết ông ta nghĩ như thế, chắc chắn sẽ nói: cha, ngài nghĩ nhiều.

Hắn đơn thuần chỉ là muốn giúp đỡ gia tộc một chút, nhưng sau khi biết được thực lực gia tộc ghê gớm cỡ nào từ miệng Sở Như Mộng, hắn liền muốn làm một con cá ướp muối.

Nỗ lực phấn đấu? Xây dựng thế lực? Không tồn tại.

Ngay cả hợp tác với Sở Như Mộng hắn cũng để Sở Như Mộng tới vận doanh, hắn chỉ lấy lợi ích. Thậm chí vì không muốn quản hắn còn nhường ra một phần lợi ích cho Sở Như Mộng.

Hắn nhưng là muốn dùng đôi chân của mình đi khắp Thiên Linh Đại Lục, quản lý tài sản? Kế thừa gia tộc? Đời này cũng không thể.



Sau khi trải qua cuộc chiến trên võ đài, danh tiếng của Lạc Cảnh Thiên tại Phi Ngư học viện lên như diều gặp gió.

Rất nhiều người ban đầu mang thái độ xem thường Lạc Cảnh Thiên, thì bây giờ gặp hắn đều tới chào hỏi các kiểu.

Một tên con ông cháu cha không đáng sợ, đáng sợ là hắn thực lực còn đặc biệt biến thái. Như vậy họ chỉ có thể lộ ra bộ mặt tươi cười cùng hắn tiếp xúc, có trời mới biết để hắn ghi thù thì tương lai mình sẽ như nào.

Hôm qua vừa tuyển xong 50 người mạnh nhất, mà hôm nay chính là tuyển ra top mười.

Khác với ngày hôm qua, hôm nay nếu như những người thua cuộc kia có thể khiêu chiến top mười. Mỗi người có một lần cơ hội để khiêu chiến, chiến thắng sẽ thế chỗ của người kia.

Sau khi bốc thăm, Lạc Cảnh Thiên cùng một tên lớp B đụng độ với nhau.

Tên này so với Tạ Minh Viễn thực lực kém hơn nhiều, Lạc Cảnh Thiên rất nhanh liền đem hắn đánh ngã.

Hắn cũng không quan tâm tới những người khác, hắn quan tâm nhất chính là, Lạc Cảnh Điềm lại cùng Sở Như Mộng đối chiến.

Điều này làm hắn vô cùng hứng thú.

Sở Như Mộng, hắn biết người này vô cùng khó chơi. IQ cùng EQ rất cao, thực lực cũng rất mạnh. Nhưng mạnh tới mức nào, hắn không biết được. Bởi vì cách biệt hai nắm, hắn cũng không biết hiện tại Sở Như Mộng mạnh cỡ nào, nhưng chắc chắn so với hắn không kém.

Thậm chí… còn mạnh hơn.

"Sở Như Mộng, Lạc Cảnh Điềm". Triệu Tử Sinh cao giọng nói.

"Oa, hai vị nữ thần đối chiến, thật kích động".

"Đúng vậy a, đây quả thật là trăm năm khó gặp. Thật kích thích".

"Không biết người nào sẽ thắng? Ta cảm thấy Lạc Cảnh Điềm tỷ lệ thắng cao hơn một chút".

"Ta lại cho rằng Sở Như Mộng mạnh hơn. Nhiều nhất chính là ngang tay, dù sao trước đó Sở Như Mộng từ nhỏ liền lắm bệnh, may mắn mới chữa khỏi. Cũng không loại trừ khả năng đó, cho nên ta nghĩ, hẳn là ngang tay đi".

"Ta thì hi vọng là ngang tay, đánh cái hòa. Ta không hi vọng ai trong hai người thua cuộc. Nhiều tổn thương hòa khí a".

"Các ngươi ở đây bàn tán có rắm dùng, im lặng mà quan sát đi".

Đám người trên khán đài bàn tán không thôi.

Ngay cả mấy tên lớp trên cũng rất hứng thú.

Dù sao đại danh của hai người đều truyền khắp học viện.

Một người là Tâm Nguyệt Thành đệ nhất mỹ nữ, người kia nhan sắc cũng kém không nhiều.

Đều là tuyệt thế mỹ nữ.

Hai mỹ nữ đối đầu, người nào không hứng thú?.

"Tiểu muội muội, chúng ta lại gặp mặt". Sở Như Mộng nhìn Lạc Cảnh Điềm cười nói.

"Ai là muội muội ngươi?". Lạc Cảnh Điềm khó chịu nói.

Nàng cùng Lạc Cảnh Thiên đã mấy ngày không nói chuyện, hôm qua lại thấy Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên đi với nhau. Mặc dù biết Sở Như Mộng là nam, nhưng không hiểu sao nàng vẫn có chút khó chịu.

"Tính tình còn rất táo bạo a".

"Cùng tên bán nam bán nữ như ngươi có quan hệ gì?". Lạc Cảnh Điềm châm chọc đáp.

"Không có quan hệ gì, chẳng qua, ngươi cũng không thông minh như ta tưởng". Sở Như Mộng cười nói.

"Có ý gì?".

"Ta đoán, ngươi tức giận hẳn là liên quan tới Lạc Cảnh Thiên. Mặc dù hắn không nói, nhưng mà, ta nghĩ có thể khiến ngươi tức giận, ngoài hắn ra không còn người nào khác".

"Thì thế nào? Là hắn nhờ ngươi tới làm thuyết khách?".

"Không. Hắn cái gì cũng không nói với ta, chẳng qua là dựa trên sự hợp tác của ta và hắn, ta chỉ muốn giúp hắn cùng ngươi nói vài câu mà thôi". Sở Như Mộng nhẹ giọng nói.

"Ngươi muốn nói cái gì?".

"Mặc dù không biết ngươi cùng hắn xảy ra chuyện gì, nhưng mà, có thể khiến cho một tên muội khống như hắn đối với ngươi lạnh nhạt, như vậy chỉ có một lý do. Ngươi động tới cấm khu của hắn". Sở Như Mộng nói.

"Cấm khu? Cấm khu gì? Ngươi đang nói cái gì?!". Lạc Cảnh Điềm không hiểu gì cả.

"Nam nhân tôn nghiêm, chính là cấm khu. Tin tưởng ta, bất kỳ nam nhân nào cũng chịu không được. Đặc biệt là người như hắn, ngươi so với ta hiểu hắn như thế nào. Ta chỉ là đang muốn để cho ngươi biết, có một số việc, đừng quá tùy tính. Hắn có thể đối với người nuông chiều hết mực, nhưng đừng đi chạm vào lòng tự tôn của hắn". Sở Như Mộng nghiêm túc nhìn nàng nói.

Oanh.

Lạc Cảnh Điềm nhất thời đầu như nổ tung.

Nàng giống như minh bạch rất nhiều thứ.

Nàng cùng Lạc Cảnh Thiên chiến tranh lạnh vì cái gì? Đơn giản chính là Lạc Cảnh Thiên lừa dối nàng, không cho nàng biết thứ nàng muốn.

Nàng cho rằng hắn không xem nàng như người thân, chuyện gì cũng lừa gạt nàng.

Nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, mình thật muốn biết đáp án sao?.

Đương nhiên là không.

Nàng chỉ là muốn… muốn Lạc Cảnh Thiên cho nàng một lời giải thích mà thôi.

Nhưng vì cái gì Lạc Cảnh Thiên lại không cho nàng câu trả lời đây? Chỉ đơn giản vì nàng gây chuyện sao?.

Đương nhiên là không.

Hắn đối với Lạc Cảnh Điềm, so với mạng của hắn còn trọng yếu hơn.

Làm sao có thể đối xử với nàng như vậy?!

Bởi vì, Lạc Cảnh Thiên cũng không biết giải thích hay cho nàng câu trả lời thế nào.

Trên người quản gia đầy vết máu, chẳng lẽ nói là giết gà?.

Chỉ cần không phải ngươi ngu đều có thể nhìn ra, quản gia là đi giết người.

Mà lý do Lạc Cảnh Thiên nói với nàng, chỉ là hoang ngôn mà thôi.

Nhưng vì cái gì hắn vẫn một mực nói như thế? Đó là vì Lạc Cảnh Thiên không muốn nàng tiếp xúc với những thứ tăm tối này.

Hơn nữa còn dùng hành động để chứng minh hoang ngôn của mình.

Hắn thành công, dẫn đi lực chú ý của nàng. Lạc Cảnh Điềm hiện tại chỉ chú ý tới việc, Lạc Cảnh Thiên cùng Tố Băng Băng qua lại với nhau, mà không phải chuyện đêm đó.

Hắn muốn bảo vệ Lạc Cảnh Điềm đơn thuần, thiện lương, không muốn nàng biết được những thứ đen tối phía sau.

Cho dù đối mặt với nàng gây rối, thậm chí là… từ giờ cùng nàng mẫu thuẫn mãi mãi.

Hắn vẫn lựa chọn làm như thế.

Hắn cũng không phải không biết, Lạc Cảnh Thiên mặc dù bình thường rất ngoan ngoãn, nhưng là nàng tính cách tiểu công chúa rất nặng. Từ nhỏ được hắn cùng cha mẹ nuông chiều, có thứ gì nàng muốn mà không đạt được?.

Hắn bảo vì đơn thuần, bảo vệ vì tùy tính mà làm hết thảy.

Hắn biết kết quả là cái gì, nhưng hắn vẫn làm như vậy.

Tất cả, chỉ vì nàng.

Lạc Cảnh Điềm rất thông minh, từ nhỏ đến lớn, hắn vì mình làm bao nhiêu chuyện? Có từng than vãn qua? Có từng trách mắng qua? Có từng từ bỏ qua?.

Không hề.

Mà nàng đây? Chưa từng vì hắn làm chuyện gì? Có, nhưng đó không phải là thứ hắn cần. Nhưng vì nàng làm như thế, hắn gánh chịu lấy tất cả.

Nhớ năm đó, tên trong gia tộc kia sỉ nhục Lạc Cảnh Thiên bị nàng cho người đánh nhập viện. Lạc Cảnh Thiên thay nàng chịu phạt, mà nàng một chút sự tình cũng không có.

Tất cả, cũng chỉ vì nàng tùy ý làm bậy, tùy ý làm theo ý muốn của bản thân.

Lần này cũng thế.

Hắn rõ ràng đã nói, sự việc đó liên quan tới vận mệnh gia tộc. Mà nàng đây? Chỉ vì muốn một lời giải thích mà không màng tới an nguy gia tộc, dùng chuyện này uy hiếp hắn.

Đó là nàng vô tình phát hiện, phát hiện hắn vì nàng, vì gia tộc làm nhiều như vậy. Mà nàng một chuyện cũng không có.

Điều nàng làm, xác thực quá đáng, nhưng Lạc Cảnh Thiên trách nàng sao?.

Hắn thật không ngại sao?.

Nam nhân tôn nghiêm, đó chính là cấm khu. Mà Lạc Cảnh Điềm lại đi động chạm khối khu vực này.

Lúc này, nếu không phải đứng tại trên võ đài, Lạc Cảnh Điềm thật muốn ôm mặt khóc.

Ta rốt cuộc đã làm cái gì?!

(PS: đã bổ sung, đầu tháng sau bạo chương, tháng này bận quá, k có time ngồi viết)