Chương 45: Phùng Nguyệt giáo dục, Tố Băng Băng thân phận bí ẩn
"Được rồi, không đùa ngươi". Phùng Nguyệt nhìn vẻ mặt quẫn bách của hắn liền cười nói.
Lạc Cảnh Thiên khẽ lắc đầu, hắn cũng không có để ý như vậy. Chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ trước tính cách của Phùng Nguyệt. Quả thật quá trêu chọc.
"Đúng rồi, chuyện này nên nói cho Điềm Điềm biết, nếu không nha đầu đó náo lên cũng không tốt". Phùng Nguyệt nói.
"Vẫn là không cần đi, mẹ, ngài cũng biết Điềm Điềm tính cách thế nào. Nói ra nàng liền muốn đi cùng ta". Lạc Cảnh Thiên thở dài nói.
"Ha ha. Tiểu tử ngươi, lừa gạt ai chứ không gạt được ta. Đừng tưởng mấy chuyện mờ ám ngươi làm ta không biết rõ". Phùng Nguyệt cười nói.
"Mẹ, ta làm cái gì nha".
"Còn giả ngu? Ngươi để quản gia đi làm mấy chuyện kia ta nhưng biết rõ. Lý Tam tên kia không đáng tin, nhưng là có thể lợi dụng. Cũng đừng đầu nhập quá nhiều tinh lực vào chuyện này, nếu như Tạ gia tùy tiện người nào cũng có thể vặn ngã, ngươi cho rằng họ còn có thể sừng sững mấy trăm năm sao?". Phùng Nguyệt nghiêm túc nói.
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra.
Chuyện này làm sao mẹ hắn lại biết? Quản gia tiết lộ? Cũng không đúng. Sinh hoạt chung 15 năm, hắn nhưng hiểu rất rõ quản gia, miệng rất nghiêm. Trừ khi hắn phản bội Lạc gia hoặc làm cho Lạc gia hao tổn lợi ích to lớn mới nói cho mẹ hắn biết.
Như vậy làm sao mẹ hắn lại biết được chuyện này?.
"Ngươi a ngươi, có chút tiểu thông minh. Nhưng còn chưa đủ. Thế gia đại tộc không phải như ngươi nghĩ đơn giản như vậy. Nếu như không có chút thực lực, ngươi cho rằng có thể đứng vững gót chân tại Tâm Nguyệt Thành sao?".
"Đừng nói là ta, chuyện ngươi làm ta nghĩ hiện tại Tạ gia cũng đã biết được. Nhưng trong mắt họ, đó cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi. Hơn nữa chuyện của hậu bối, họ sẽ không xen vào. Cho nên ngươi mới có thể thuận lợi điều tra như vậy".
"... Mẹ, ngài đừng dọa ta a". Lạc Cảnh Thiên sửng sốt lùi lại một bước khó tin nhìn lấy Phùng Nguyệt.
"Dọa ngươi làm cái gì. Ngươi ý nghĩ là tốt, nhưng ngươi cách làm có chút lộ liễu, hơn nữa quá mức đơn giản. Suy đoán rất dễ".
"Những gia tộc như Tạ gia, sau lưng làm sao không có thể lực chống lưng? Ngươi phải biết, đây không phải thời cổ đại. Thời buổi bây giờ, đáng giá nhất chính là tin tức".
"Quan trọng nhất là, đế quốc đang có chút vấn đề rất lớn. Rất nhiều thế lực thi nhau lôi kéo nhân thủ khắp nơi, mà Tạ gia là một trong số đó. Về thực lực tổng thể, Tạ gia so với chúng ta chỉ ngang nhau, nhưng là phía sau Tạ gia có người".
"Ngươi cho rằng có thể nhảy vào vũng nước đục này, phía sau lưng Tạ gia thế lực lớn bao nhiêu? Nguồn tin tình báo của họ lại mạnh bao nhiêu? Chút trò vặt của ngươi Lạc gia còn có thể điều tra được chứ đừng nói tới Tạ gia". Phùng Nguyệt nói.
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra.
Cái này mẹ nó cũng quá khủng bố đi. Mặc dù hắn thừa nhận mình làm việc có chỗ sơ xuất. Nhưng mà cũng không có dễ điều tra như vậy chứ?.
Hơn nữa làm sao còn dính tới mấy thế lực khác đây?.
Hắn có cảm giác mình giống như một cái tiểu hài tử đang tìm cách đánh chết một người trưởng thành như thế. Quá ấu trĩ.
"Đừng nản lòng, ngươi làm đã rất tốt. So với ta năm đó còn tốt hơn, biết lợi dụng ưu thế của mình, biết chế tạo giả tượng đánh lừa người khác. Nhưng mà ngươi nên nhớ kỹ, làm việc thì không nên để lộ sơ hở, mà sơ hở của ngươi chính là không nên để cho quản gia đi làm việc này".
"Làm chuyện kín đáo thì nên để người không ai biết đi làm, Lạc gia là một trong tứ đại gia tộc. Rất nhiều người sẽ luôn nhìn chằm chằm chúng ta, mà ngươi để quản gia đi làm, chẳng khác nào nói cho người ta biết chúng ta muốn đối phó Tạ gia. Trừ khi ngươi có thực lực có thể coi thường hết thảy âm mưu, nếu không, làm bất cứ chuyện gì cũng nên suy tính kỹ càng. Hiểu chứ?". Phùng Nguyệt nói.
"Đã hiểu". Lạc Cảnh Thiên gật đầu đáp.
Hắn biết Phùng Nguyệt đây là giáo dục chính mình.
"Mẹ, chuyện này cha không phải cũng biết đi?". Lạc Cảnh Thiên hiếu kỳ hỏi.
"Cha ngươi a, hắn cũng không có đầu óc đó. Hắn chỉ chuyên tâm vào tu luyện, nơi nào sẽ đi suy nghĩ mấy chuyện này". Phùng Nguyệt lắc đầu nói.
"...". Lạc Cảnh Thiên.
Hắn hiện tại tâm tình có chút chập chờn.
Hóa ra trước giờ đều là mẹ hắn điều hành Lạc gia. Mẹ hắn bình thường đều là hi hi ha ha, có chút ngây thơ, không nghĩ tới lại có tâm tư kín đáo kinh khủng như vậy.
Đại lão quả nhiên là đại lão.
Không thể trêu vào.
Chỉ là hắn có chút hiếu kỳ, mẹ hắn có năng lực lớn như vậy, cha hắn là thế nào chinh phục được?.
Nếu như biết ý nghĩ của hắn, Lạc Vũ Quân chắc chắn sẽ nói: chưa nghe qua câu, nữ nhân chinh phục thế giới, nam nhân chinh phục nữ nhân sao?.
Chỉ cần cống hiến ra thân thể cùng tôn nghiêm liền có thể đạt được một người vợ như hoa như ngọc, lại thông tuệ cách quản lý gia tộc, tâm tư kín đáo.
Cớ sao mà không làm?.
A! Thật làm thơm!.
"Đúng rồi, mặc dù không biết ngươi mục đích gặp Tố Băng Băng là gì, nhưng mà ta cảnh cáo trước, nàng là một đống phiền phức rất lớn. Có rất nhiều người muốn nắm lấy nàng, nhưng cái thân phận đạo sư Phi Ngư học viện khiến rất nhiều người chùn bước".
"Ta không cần biết ngươi nói muốn ngủ nàng là thật hay giả, nhưng là ngươi chơi đùa thì có thể, nhưng tuyệt đối không được dùng danh nghĩa của ngươi hay Lạc gia đi giúp nàng cái gì. Cái vũng nước đục này, Lạc gia không nhúng vào được". Phùng Nguyệt trầm giọng nói.
"Mẹ, ta biết. Yên tâm đi". Lạc Cảnh Thiên gật đầu nói.
"Được, đây là ta điều tra về Tố Băng Băng, nó có lẽ sẽ giúp ích ngươi một chút. Muốn làm gì thì làm, nhớ kỹ lời ta nói là được". Phùng Nguyệt lấy ra một đống tài liệu đưa cho hắn, sau đó liền quay người rời đi.
Lạc Cảnh Thiên ngồi xuống lật ra xem, càng xem càng ngưng trọng.
Bên trong nói, Tố Băng Băng xuất thân từ cao cấp thành trì.
Thiên Ưng đế quốc chia thành trì thành 3 cấp độ, hạ cấp, trung cấp cùng cao cấp.
Mà Tâm Nguyệt Thành cũng chỉ là hạ cấp thành trì mà thôi. Sở dĩ phân chia thành như vậy, là vì cao cấp thành trì thường xuyên phải đối mặt với ma thú tấn công, mỗi năm ít nhất có trên 4-5 lần ma thú thủy triều tấn công. Những nơi đó được đế quốc vô cùng coi trọng. Cho nên tại cao cấp thành trì, cường giả có thể nói là nhiều như kiến.
Nhưng tại hạ cấp thành trì thì ngược lại, ít gặp ma thú, tài nguyên cũng ít, cho nên mới phân chia thành như này.
Mà trung cấp thành trì chính là nơi cung cấp tài nguyên cùng lương thực cho toàn bộ đế quốc. Nơi này mỗi năm đều gặp ma thú thủy triều công kích một lần.
Tố Băng Băng xuất thân chính là tại cao cấp thành trì. Hơn nữa Tố Băng Băng cũng không phải tên thật của nàng, về phần tên thật là gì, Lạc gia cũng tra không được.
Mà lại, Tố Băng Băng thân thế có chút bí ẩn, rất khó điều tra. Chỉ biết có một chút thế lực muốn bắt được nàng. Nhưng là do nàng là đạo sư của Phi Ngư học viện, mà Phi Ngư học viện lại phụ thuộc trực tiếp vào hoàng thất, cho nên không người dám đụng đến nàng.
Có lẽ chính vì điều này mới khiến Tố Băng Băng đến tìm hắn.
Tuy nhiên không biết Lạc gia sao điều tra được nhưng thứ này, có lẽ Lạc gia có thế lực sau lưng, nhưng Phùng Nguyệt không nói cho hắn biết, hắn cũng sẽ không đi hỏi.
Càng đáng nói tới chính là, trong tài liệu có nói, trung cấp thành trì Cơ Thủy Thành có người âm thầm trợ giúp Tố Băng Băng, chỉ sau một ngày toàn gia bị diêt.
Cái vũng nước đục này, thật đúng là có chút đáng sợ. Nhưng cũng không quan trọng, chỉ cần hắn không đi trợ giúp Tố Băng Băng là được. Nghĩ một chút, hắn bất chợ nổi lên một ý nghĩ điên cuồng.
Nếu như có thể lợi dụng Tố Băng Băng, như vậy rất có thể sẽ để cho Lạc gia bước lên một tầng cao mới. Tố Băng Băng thân phận thần bí, nắm giữ tin tức cũng rất lớn, nếu như cố thể moi ra, nói không chừng Lạc gia có thể bố cục đi làm chút gì.
Hắn có chút tâm động, nhưng mà rất nhanh hắn liền thu lại ý nghĩ này.
Lạc gia chỉ là gia tộc trong hạ cấp thành trì, ngay cả gia tộc trong trung cấp thành trì còn bị diệt nói gì tới Lạc gia.
Vẫn là cẩn thận thì hơn. Hắn cũng không muốn hại Lạc gia.
Ban đầu hắn muốn trêu chọc một chút Tố Băng Băng, nhưng mà hiện tại hắn cũng không dám rồi.
Quả nhiên hoa hồng đều là có gai, hơn nữa cái gai này lại có chút độc, có thể độc chết Lạc gia toàn gia. Hắn vẫn là không trêu vào thì hơn.