Chương 33: Mang hắn ném ra ngoài!

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 33: Mang hắn ném ra ngoài!

"Ta như thế nào, cùng ngươi có quan hệ gì? Hơn nữa, đây là nhà ta. Ngươi chỉ là khách, ăn nói nên chú ý một chút, nếu không bị đuổi ra ngoài thì thật mất mặt". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

"Ha ha, dọa ai đây? Đừng quên hôm nay là ngày nào. Hơn nữa cái nhà này ngươi không làm chủ được". Lạc Thiếu Phong cười lạnh nói.

Lạc Cảnh Thiên không nói lời nào, lấy ra điện thoại gọi cho quản gia. Sau một lát, bên ngoài tiến vào vài người.

"Thiếu gia".

"Ừm, mang hắn ném ra ngoài. Trong thời gian này, nếu ta còn thấy hắn ở trong này, ta tìm các ngươi hỏi tội". Lạc Cảnh Thiên chỉ về phía Lạc Thiếu Phong nói.

"Vâng! Thiếu gia".

"Dừng tay. Lạc Cảnh Thiên, ngươi dám!". Lạc Thiếu Phong quát lên.

"Cần ta chính mình động thủ sao?". Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nhìn tên đội trưởng đội bảo an hỏi.

"Mang đi". Tên đội trưởng nghe thế, lập tức lớn giọng kêu lên.

Lạc Thiếu Phong bị lôi ra ngoài, đám người trong phòng lạnh ngắt như tờ. Không có người lên tiếng, nhíu mày nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên.

Có mấy người giống như muốn nói lại thôi.

"Các ngươi tiếp tục, ta chỉ đi ngang qua". Lạc Cảnh Thiên nhìn hơn 20 người trong phòng lạnh nhạt nói, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống rót một ly rượu uống.

Lạc Cảnh Điềm cũng đi tới ngồi xuống, nhíu mày nói.

"Ca, ngươi thế nào?".

Nàng cảm thấy Lạc Cảnh Thiên có chút kỳ lạ, bình thường hắn rất dễ nói chuyện, dù có tranh cãi cũng không có hành động như hôm nay. Nhưng hôm nay lại kêu người đem người ném ra ngoài, đủ biết hắn cảm xúc hẳn là rất khó chịu.

"Không sao". Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

Vốn dĩ hắn cũng không tính làm thế, dù sao ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đều là người trong gia tộc, hắn cũng không muốn làm quá lên. Nhưng là nhẫn nhịn cũng không phải là cách, dứt khoát vạch mặt, còn hơn để cái tình trạng này.

Bên này đám người xì xào bàn tán. Nhưng họ nói gì Lạc Cảnh Thiên cũng không có hứng thú đi nghe ngóng. Cũng không quan tâm.

Kiếp trước hắn cũng gặp phải không ít trường hợp như này, cái gì họ hàng thân thích. Hắn cảm thấy phiền nhất chính là họ. Đó cũng là lý do vì sao hắn chưa từng cùng bất kỳ họ hàng nào trong gia tộc tiếp xúc.

"Ta ngồi đây được chứ?".

Ngay lúc này, một giọng nữ vang lên. Lạc Cảnh Thiên nhìn qua, sau đó khẽ gật đầu.

Người trước mặt này là Lạc Tiểu Hy, là em họ của hắn. Trước kia có gặp qua vài lần, cũng không phải rất quen biết. Hơn nữa hắn cùng họ hàng quan hệ cũng không phải tốt đẹp gì.

Đáng lý ra người này không nên tìm hắn mới đúng.

"Có chuyện gì sao?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Không có chuyện gì ta không thể ngồi đây sao?". Lạc Tiểu Hy liếc mắt nói.

"Không thể. Ngươi không thấy được ngươi là bóng đèn rất lớn sao?".

Phốc.

Lạc Cảnh Điềm nghe thế bật cười, nhưng là biết mình thất thố liền cúi đầu xuống.

Ca ca thật là.

Lạc Tiểu Hy nhất thời lộ ra vẻ khó coi.

"Hừ, ngươi cũng không phải con ruột, không phải người Lạc gia. Đắc ý cái gì?". Lạc Tiểu Hy thầm nghĩ. Sau đó nở ra nụ cười có chút khó coi nói.

"Cái đó… một lát nữa có một cuộc so tài, ngươi sẽ tham gia chứ?". Lạc Tiểu Hy hỏi.

Ra đây mới là mục đích thật của ngươi.

Lạc Cảnh Thiên âm thầm cười lạnh. Hắn dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết được đám người này có chủ ý gì.

Còn không phải muốn dùng hắn tôn lên địa vị cùng danh vọng của mình sao? Ai không biết bên ngoài đồn thổi hắn lười biếng quen tính, tu luyện không tăng tiến đây?.

"Không có hứng thú". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.

"Ngươi không phải là sợ đấy chứ?". Lạc Tiểu Hy nói.

"Đừng dùng trò khiêu khích rẻ tiền này. Ta không rảnh cùng các ngươi chơi, trò hề của các ngươi thật rất ấu trĩ". Lạc Cảnh Thiên chăm chú nói.

"Ngươi…". Lạc Tiểu Hy nhất thời liền nghẹn lời.

"Ngươi cái gì? Một chút tôn ti trật tự cũng không có? Ngươi cũng là muốn bị đuổi ra chứ?".

"...". Lạc Tiểu Hy ngậm miệng không dám nói tiếp.

Nàng biết, hắn thật dám làm như thế.

Lạc Thiếu Phong vết xe đổ còn nằm ở trước mắt đây.

Đáng chết! Không phải nói Lạc Cảnh Thiên rất dễ nói chuyện sao? Làm sao khó chơi như vậy, lại dùng chiêu vai vế cao hơn đè ép nàng một đầu.

Lạc Cảnh Điềm cười cười không lên tiếng, lẳng lặng quan sát.

Nàng biết, Lạc Cảnh Thiên tuy nhiên rất dễ nói chuyện, nhưng tốt nhất đừng chọc hắn.

Mà đám người này đây? Ngoài mặt thì không nói gì, nhưng sau lưng có người nào không có nói xấu qua Lạc Cảnh Thiên? Thật cho rằng họ không biết sao?.

Lúc trước có một lần một tên họ hàng mắng Lạc Cảnh Thiên, hơn nữa mắng vô cùng khó nghe. Nhưng là ngày hôm sau liền tìm thấy hắn bị đánh gẫy mất một nửa xương sườn trên người, xương đùi cũng bị đập nát. Nằm viện hơn nửa năm mới hồi phục lại.

Điều này cũng không phải do Lạc Cảnh Thiên làm, mà là Lạc Cảnh Điềm.

Nàng bề ngoài ngoan ngoãn, nhưng là đụng đến ca ca nàng, giết người nàng cũng dám, đánh nhập viện tính là gì?.

Trước kia Lạc Cảnh Thiên quá tốt tính, nàng luôn lo lắng hắn sẽ ăn thiệt thòi. Hiện tại tốt, tuy nhiên tính cách vẫn thế, nhưng ít nhất là sẽ đánh trả, mà không phải cười cười cho qua như trước.

"Không có chuyện gì đừng phiền ta, có chuyện cũng đừng tìm ta". Lạc Cảnh Thiên không kiên nhẫn nói.

Lạc Tiểu Hy hàm răng cắn chặt, nhưng chính là thốt không lên lời.

Sau đó liền tức giận đứng dậy rời đi.

"Làm sao nặng lời như thế a, người ta dù gì cũng là một cái mỹ nữ". Lạc Cảnh Điềm cười nói.

"Lại tính mỹ nữ cũng không có Điềm Điềm nhà chúng ta đẹp mắt". Lạc Cảnh Thiên cười đáp.

"Ba hoa".

Lạc Cảnh Thiên với Lạc Cảnh Điềm cười cười nói nói, Lạc Tiểu Hy đi không xa liền nghe thấy được tiếng cười. Quả thật tức muốn bể phổi.



"Thiếu Phong, ngươi làm sao lại đứng ở đây?".

"Mẹ, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta". Lạc Thiếu Phong nhìn thấy Tô Ngọc liền giả bộ đáng thương nói.

"Rốt cuộc có chuyện gì?".

"Mẹ, là Lạc Cảnh Thiên, hắn kêu người đem ta ném ra ngoài".

"Cái gì?!". Tô Ngọc lớn giọng hét lên.

Mấy người khác cũng giật mình, ánh mắt đều rơi vào trên người Phùng Nguyệt cùng Lạc Vũ Quân.

Mà bên cạnh Lạc Vũ Long không có lên tiếng, chỉ nhíu chặt lông mày.

"Đệ đệ, thật xin lỗi. Ta thay hài tử xin lỗi ngươi, là hắn không hiểu chuyện". Lạc Vũ Quân nhìn Lạc Vũ Long nói.

"Không sao, ca. Tính cách tiểu Thiên ta biết, hẳn là do Thiếu Phong nhà ta. Đều bị mẹ hắn nuông chiều thành hư". Lạc Vũ Long lắc đầu nói.

Tính cách con hắn thế nào hắn biết rõ. Hơn nữa cũng chỉ bị đuổi ra ngoài mà thôi, mất mặt một chút, cũng không tính là gì.

Không bị thương là được rồi.

"Ngươi lần đầu trở về, lại gặp chuyện này. Là lỗi của ta! Đi, chúng ta đi xem, tiểu tử thối kia rốt cuộc muốn làm cái gì, lại dám đem Thiếu Phong đuổi ra ngoài". Lạc Vũ Quân nói.

Nhưng trong lòng thực tế cũng không có trách cứ Lạc Cảnh Thiên. Hắn nói như thế là để cho Lạc Vũ Long nghe, dù sao 2 người tình cảm huynh đệ rất tốt, hắn cũng không muốn vì chuyện này mà làm xấu đi tình cảm nhiều năm của 2 người.

Đám người đi vào trong, liền thấy được đám thanh niên đang chơi đùa, chỉ riêng Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Cảnh Điềm là ngồi ở chỗ riêng biệt. Vô cùng chói mắt.

Nhìn cảnh này, đám người âm thầm kêu không ổn.

Dù gì, trên thân phận tới nói, Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Cảnh Điềm vai vế so với những người này lớn hơn.

Nhìn cảnh này ai nấy đều nghĩ rằng đám người này cô lập 2 người họ.

Lạc Vũ Quân nhíu chặt lông mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra. Hắn biết, hẳn là do Lạc Cảnh Thiên cố ý.

Nhìn thấy đám trưởng bối đi vào, đám người vội vàng tới chào hỏi. Lạc Cảnh Thiên cùng chú ý tới, kéo lấy Lạc Cảnh Điềm đứng dậy đi tới cùng đám người chào hỏi.

"Thiên nhi, có phải ngươi đem Thiếu Phong hắn đuổi ra ngoài?". Lạc Vũ Quân trầm giọng nói.

"Đúng vậy, là ta đuổi hắn ra ngoài". Lạc Cảnh Thiên liếc xéo Lạc Thiếu Phong, lạnh nhạt nói.

"Khốn kiếp, ngươi tính là thứ gì? Dám đuổi con ta ra ngoài? Ngươi xem chúng ta đều chết hết rồi đúng không?". Tô Ngọc nghe xong liền tức giận quát lên.

"Câm miệng! Đại ca tự biết xử lý, ngươi đừng có xen miệng vào". Lạc Vũ Long trừng mắt nói.

"Ngươi… Lạc Vũ Long, con ngươi bị người khác nhục nhã, ngươi không lên tiếng thì thôi, còn dám lớn tiếng với ta?". Tô Ngọc tức giận nói.

"Tiểu Thiên tính cách thế nào ta biết rõ, nếu không phải Thiếu Phong hắn làm quá, hắn sẽ bị đuổi ra ngoài? Con ngươi tính cách thế nào ngươi không biết? Còn không phải bị ngươi nuông chiều thành hư?". Lạc Vũ Long trầm giọng nói.

"Được rồi, đừng tranh cãi. Đều có hậu bối ở đây, có gì về nhà tranh cãi". Phùng Nguyệt nói.