Chương 39: Ngươi sống được đến bây giờ thật đúng là kỳ tích

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 39: Ngươi sống được đến bây giờ thật đúng là kỳ tích

"Đây là lớp học, muốn ngủ lăn về nhà ngủ". Tố Băng Băng tức giận quát lên.

"Há, vậy đa tạ đạo sư, ta đây về trước". Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười, sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.

Ha ha, hắn mong còn không được đây.

Tố Băng Băng nhưng là đang tuyển người tham gia tân sinh luận võ, hắn không sớm chuồn đi, kiểu gì chẳng bị nàng kéo vào. Hắn mới không tin chỉ vì mình nghỉ nửa tháng nàng mới như thế "quan tâm" chính mình.

Hắn nhưng còn nhớ rõ buổi học đầu tiên mình đưa ra 2 câu hỏi làm khó nàng đây.

Cô nàng này tuyệt đối mang thù.

"Đứng lại". Tố Băng Băng quát lên.

Lạc Cảnh Thiên sững lại, bất đắc dĩ quay đầu.

"Có chuyện gì sao, đạo sư?".

"Ngươi muốn trở về cũng được, nhưng trước đăng ký đi". Tố Băng Băng nhếch môi nói.

"... Đăng ký cái gì?".

Hắn lựa chọn giả ngu.

"Đương nhiên là đăng ký tham gia tân sinh đại hội luận võ, ngươi nói đăng ký cái gì?".

"Đạo sư, vẫn là nhường cho người khác đi. Ta thực lực thấp kém, vẫn là không muốn cho mọi người thêm phiền". Lạc Cảnh Thiên chân thành nói.

"Thực lực thấp cũng không quan hệ, có mặt là được".

"... Đạo sư, ngài đều nói mỗi lớp tối thiểu 5 người, ngài liền lựa chọn những người khác đi. Ta không tham gia".

"Không được, ngươi nhất định phải đi". Tố Băng Băng nghiêm mặt nói.

"Vì cái gì???".

"Ngươi nếu không đi, ngươi nghỉ hơn nửa tháng, chưa được sự đồng ý của ta ngươi liền nghỉ. Cho nên ta có quyền đem ngươi đuổi học. Giờ ngươi là đi, vẫn là không đi?". Tố Băng Băng nhếch miệng nói.

Tiểu tử, cùng ta chơi? Còn non lắm.

Đáng tiếc, nàng chọn nhầm người. Lạc Cảnh Thiên ước gì không được đây. Ban đầu sở dĩ hắn vào học viện chính là vì không muốn đi kinh doanh gia tộc sản nghiệp, đồng thời cũng muốn học tập một chút kiến thức.

Nhưng là bây giờ, lại có người lấy chuyện "cho thôi học" để uy hiếp hắn? Nằm mơ đây?.

"Thật ngại quá, ta lựa chọn bị đuổi học. Ngài vẫn là chính mình chơi đi". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói. Sau đó liền quay người rời đi.

"Ngươi…".

Tố Băng Băng nhất thời ngẩn ra, không đúng a. Không phải hắn sẽ đáp ứng sao? Làm sao lại bỏ đi? Cái này không khoa học.

Đồng thời, đám người trong lớp cũng vô cùng giật mình. Nhưng cũng có người hiểu được ý nghĩ của Lạc Cảnh Thiên. Họ nhìn về phía Tố Băng Băng, ánh mắt mang theo vẻ đồng tình cùng bất đắc dĩ.

Người nào không chọc làm sao lại đi chọc Lạc Cảnh Thiên đây?.

"Đạo sư, ta thấy ngài vẫn là đi theo kêu hắn trở về đi". Một tên học viên đứng lên nhìn Tố Băng Băng nói.

"Ha ha. Đã hắn không muốn học thì ta cũng không cần thiết giữ lại làm gì. Các ngươi đừng quan tâm tới hắn, tiếp tục suy nghĩ tham gia tân sinh luận võ đi". Tố Băng Băng trầm giọng nói.

Đám người nghe thế, nhất thời nổi lên đầy vẻ đồng tình.

Bề ngoài đẹp mắt là đẹp mắt một chút, nhưng là làm sao IQ như thế thấp đây?.

Ngươi chẳng lẽ không biết hắn là Lạc gia đại thiếu gia sao? Ngươi đuổi hắn khác nào đánh mặt Lạc gia? Hắn cũng không có lỗi gì. Chống đối ngươi vài câu mà thôi, ngươi liền đuổi hắn.

Ngươi đây làm sao không lên trời a? Ngươi cho rằng Lạc gia sẽ bỏ qua cho ngươi? Vẫn là cho rằng học viện có thể bảo vệ được ngươi? Lạc gia mặt mũi dế đánh như vậy sao?.

Nghĩ là nghĩ thế, nhưng đám người cũng không nói cái gì.

Đã người ta muốn chết, mình cần gì quan tâm?.

Mà thực tế, Tố Băng Băng là thật muốn Lạc Cảnh Thiên tham gia luận võ.

Bởi vì thân phận nàng cũng không đơn giản, cho nên sự việc ngày đó tại Lạc gia, nàng có con đường biết được. Cho nên khi nghe tin Lạc Cảnh Thiên có thể đánh bại một tên Luyện Linh cảnh trung cấp, nàng liền muốn cho hắn tham gia cuộc tỷ thí này.

Nhưng ai nghĩ tới, Lạc Cảnh Thiên lại không theo lẽ thường ra bài.

Hắn chẳng lẽ không sợ? Đây là Phi Ngư học viện a. Bị đuổi học nhưng là một việc rất nặng.

Đáng tiếc nàng tính sai.

Lạc Cảnh Thiên chính là ăn mềm không ăn cứng.

Muốn uy hiếp hắn? Nằm mơ đây.



Trở lại nhà, Lạc Cảnh Thiên liền vào phòng, lấy ra Vạn Pháp Chi Thư bắt đầu học tập kiến thức mới.

Hắn không biết Vạn Pháp Chi Thư có bao nhiêu trang, bởi vì mỗi khi học xong kiến thức của một trang, trang tiếp theo liền sẽ xuất hiện. Giống như vĩnh viễn không có điểm dừng như thế.

Rất nhanh, hắn liền chìm trong hải dương kiến thức.

Ma pháp, không chỉ đơn giản là niệm chú ngữ, điều động ma lực đơn giản như vậy.

Nó còn liên quan tới rất nhiều thứ, giống như lợi dụng sức gió tạo ra một cái lốc xoáy. Hoặc như lợi dụng từ trường tạo ra địa trấn. Có câu, ma pháp cũng là một dạng khoa học, chỉ là cách vận dụng khác nhau, quả nhiên không sai.

Đáng tiếc hắn không cách nào sử dụng nguyên tố, mấy cái này chỉ có thể xem, không thể học. Thật mẹ nó khiến người tức giận a.

Ngay lúc này, Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy một trang giấy.

"Tăng lên thể chất bằng ma lực".

Thấy được câu này, hắn ánh mắt nheo lại, bắt đầu chậm rãi đọc lấy.

Sau một lúc, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.

Hóa ra là như thế.

Thân thể cùng ma lực có liên quan chặt chẽ với nhau. Thân thể chính là chiếc lọ, ma lực chính là nước. Nước quá nhiều sẽ tràn ly, ma lực cũng vậy.

Khó trách Thượng Cổ Tôn Giả đưa cho hắn Nhẫn Giới.

Bình thường, pháp sư luôn có thể câu thông với thế giới khác, nhưng chính hắn lại không thể. Mà khi hấp thu năng lượng của thế giới khác biến thành ma lực, pháp sư bình thường có thể cảm nhận được bản thân cần hấp thụ bao nhiêu là đủ.

Mà Lạc Cảnh Thiên lại không thể. Giống như bản thân hắn bị tách biệt khỏi thế giới như thế.

Mà Nhẫn Giới chính là thứ giúp hắn kiềm chế lại ma lực. Chỉ cần ma lực quá mức chịu đựng của thân thể, Nhẫn Giới liền sẽ tự động hấp thu ma lực dư thừa.

Nếu không, sợ rằng hắn ban đầu tu luyện liền ngỏm đi.

Trong Vạn Pháp Chi Thư có nói, ma lực giống như một chất kích thích, càng sử dụng ma lực thì thân thể cũng nhận lấy càng nhiều thương tổn. Chính vì thế, pháp sư mới cần một thân thể khỏe mạnh.

Mà muốn tăng lên thân thể, thì có thể lợi dụng ma lực thẩm thấu tới từng bộ phận của cơ thể, bao quát xương cốt.

Đơn giản như vậy?.

Đọc được nội dung, Lạc Cảnh Thiên liền ngẩn ra.

Sau đó chăm chú đọc kỹ càng, cũng không có nói cần điều kiện gì. Chỉ đơn giản vận chuyển ma lực tới các bộ phận, tuần hoàn qua lại.

Nhíu mày, Lạc Cảnh Thiên bắt đầu học theo.

Nhưng là… không có gì dùng.

Hắn phát hiện. Ma lực không cách nào thẩm thấu vào trong các bộ phận thân thể của hắn.

Cái này không khoa học.

Năng lượng có thể, ma lực làm sao không thể?.

"Vô dụng! Ngươi không làm được gì đâu".

Ngay tại lúc này, trong đầu hắn vang lên giọng nói.

"Người nào?". Lạc Cảnh Thiên giật bắn người, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

"Ta tại trong đầu ngươi".

"...Thượng Cổ Chi Linh?". Lạc Cảnh Thiên không dám chắc hỏi.

"Là ta".

"...". Lạc Cảnh Thiên.

Thế nào đem con hàng này quên đây.

Quả nhiên, ký sinh trùng liền là ký sinh trùng.

"Ngươi mắng ai đây? Ai là ký sinh trùng? Nhân loại ti tiện, ngươi cho ta nói rõ ràng".

"Khục. Ngươi nghe được?". Lạc Cảnh Thiên bối rối hỏi.

"Nói nhảm, ta đều ở trong đầu ngươi, ngươi nói ta đọc được hay không?". Thượng Cổ Chi Linh tức giận nói.

"Cái đó… ngươi không phải ngủ say sao? Làm sao…".

"Tỉnh lại có mấy ngày, nhìn thấy ngươi làm ra hành động ngu ngốc như thế liền nhịn không được đậu đen rau muống vài câu. Không được?".

"...". Lạc Cảnh Thiên.

Có thể hảo hảo nói chuyện phiếm sao?.

"Đã ngươi tỉnh, vậy nói một chút đi, vì cái gì ta không thể làm được? Trong sách rõ ràng ghi như thế a". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Thượng Cổ Tôn Giả không nói cho ngươi?".

"Nói cái gì?".

"...Ngươi bị người nguyền rủa. Cho nên mới không thể dùng ma lực tăng lên thể chất". Thượng Cổ Chi Linh nói.

Lạc Cảnh Thiên nhất thời sửng sốt.

Nguyền rủa? Chẳng lẽ… là do cỗ thân thể này?.

"Rốt cuộc là cái gì nguyền rủa?". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.

"Không rõ ràng, nhưng là ta có thể nhìn ra, nó ngăn cản cơ thể ngươi tiếp xúc với mọi loại năng lượng".

"Không đúng a, ma lực không phải cũng là một loại năng lượng sao? Ta làm sao lại có thể tiếp xúc được nó?".

"Ngươi nghĩ nhiều. Ta nói năng lượng, là bao gồm tất cả năng lượng, kể cả ngươi ăn cơm hàng ngày bên trong cũng có năng lượng. Ngươi có thể sống được đến bây giờ thật đúng là kỳ tích". Thượng Cổ Chi Linh cảm thán nói.

Nó còn lần đầu tiên thấy được có người dính phải nguyền rủa này mà vẫn còn sống. Đáng ra phải chết lâu rồi mới đúng a.