Chương 37: Âm thầm chuẩn bị
Lạc Cảnh Thiên sau 20 ngày trốn học, hôm nay hắn mới trở lại học viện.
"Ta còn tưởng là ai, đây không phải là Lạc gia đại thiếu gia sao? Thế nào? Trốn học 20 ngày hôm nay mới chịu đi học sao?".
Phía sau Lạc Cảnh Thiên vang lên một giọng nữ, hắn quay người lại, nhìn thấy người này liền hơi ngượng ngùng nói.
"Băng Băng đạo sư, ngài khỏe".
"Ta không chút nào khỏe. Nói đi, vì cái gì trốn học?". Tố Băng Băng lạnh mặt nói.
"Đạo sư, ta cũng không có trốn a. Không phải cha mẹ ta có xin nghỉ rồi sao?". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.
Hắn hỏi qua mẹ hắn nên biết được chuyện này. Mấy ngày đầu hắn nghỉ học, học viện liên lạc không biết bao nhiêu lần đây. Cuối cùng mẹ hắn mới nói dối rằng hắn bị bệnh.
Nhưng là chuyện này đâu dễ gạt như vậy. Trong học viện cũng không ít người bàn tán, qua tin tức thật, nói rằng Lạc Cảnh Thiên lười biếng không muốn học nên trốn đi. Lạc gia đang cử người đi tìm kiếm.
Lời này lọt vào tai Tố Băng Băng, cho nên hôm nay gặp được Lạc Cảnh Thiên, nàng mới âm dương quái khí như thế.
"Không trốn học? Vậy ngươi 20 ngày qua đi đâu? Ta nhưng là điều tra qua, ngươi cũng không phải bị bệnh, hơn nữa cũng không có ở nhà. Ngươi lừa gạt ai đây? Hơn nữa không thấy lý do xin nghỉ của ngươi rất ngu ngốc sao?".
"Bị bệnh? Ngươi bệnh gì? Cảm mạo vẫn là sốt? Luyện Linh cảnh là miễn nhiễm với mấy loại bệnh vặt này rồi. Hay là ngươi muốn nói rằng ngươi bị bệnh nan y?". Tố Băng Băng nói.
"... Đạo sư, không đến nỗi đi? Điều tra ta? Ngài là theo dõi cuồng sao?". Lạc Cảnh Thiên có chút vô ngữ.
"Ta là đạo sư, ngươi là học sinh. Ta quan tâm học sinh của mình, có gì là sai?".
"Ngài không sai, nhưng là ta rõ ràng xin nghỉ, là có giấy phép. Ngài cũng không cần thiết phải đi điều tra ta đi?".
"Ta làm thế nào ngươi không có quyền lên tiếng. Còn nữa, cho ta chép phạt Yêu Tộc Đại Cương cùng Ma Thú Đại Cương mỗi cái 20 lần. Ngày mai nộp lên". Tố Băng Băng nghiêm giọng nói.
"Ta… đạo sư, không cần đi? 20 lần? Ma Thú Đại Cương cùng Yêu Tộc Đại Cương hai cái gộp lại cũng có hơn 50 trang, ngài kêu ta chép 20 lần? Không bằng ngài trực tiếp giết ta đi". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.
Nói đùa. Để hắn chép phạt? Đây là cái gì luật lệ?.
"Hừ! Được rồi, trở về cho ta chép phạt một lần, còn đứng đây làm gì? Trở về lớp". Tố Băng Băng cũng chỉ nói một chút mà thôi.
"Vâng, đạo sư". Lạc Cảnh Thiên đáp một tiếng sau đó lập tức chạy vào trong học viện.
Thời gian thoáng cái trôi qua.
Giờ học rất nhanh kết thúc, khi Lạc Cảnh Thiên đang đứng ở cổng học viện chờ Lạc Cảnh Điềm thì lúc này nhìn thấy một người quen. Hắn nở ra nụ cười nhạt.
Kém chút quên hắn đây.
"Ca, nhìn gì đây?".
Lạc Cảnh Điềm lao tới ôm lấy tay Lạc Cảnh Thiên nói.
"Không có gì, đi thôi". Lạc Cảnh Thiên cười nói.
…
Sau khi trở về nhà, hắn liền để cho quản gia tìm tới người kia. Chỉ sau vài giờ, tên kia liền xuất hiện trước mặt hắn.
"Lạc… Lạc thiếu, ngài tìm ta… có chuyện gì sao?".
"Không có việc gì không thể tìm ngươi?". Lạc Cảnh Thiên cười cười.
Nhưng nụ cười này trong mắt tên kia quả thật giống như là ác ma một dạng.
"Không không không. Có thể". Tên kia vội nói.
"Ha ha, đừng khẩn trương như thế. Ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói". Lạc Cảnh Thiên cười nói.
"Không cần. Ta vẫn là đứng đây được rồi".
"Thế nào? Lời ta nói không có tác dụng? Vẫn là ngươi cảm thấy, hiện tại, ngươi thân phận bây giờ còn chưa đủ thấp?". Lạc Cảnh Thiên nhàn nhạt nói.
"Ta…". Tên kia muốn nói lại thôi. Nhưng sau đó hắn giống như trở lên kiên định, ánh mắt nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên mang theo quyết tuyệt cùng ẩn chưa phẫn nộ.
"Lạc thiếu, ngài tìm ta là để trào phúng ta sao?".
"Trào phúng ngươi? Ngươi cho rằng ta rảnh rỗi như vậy sao? Xem ra gần một tháng qua, ngươi cũng không lãnh hội được thế nào là cúi đầu rồi. Tạ Minh Viễn hắn giống như đem ngươi trở thành một con chó, nhưng bây giờ, ngươi chỉ là một con chó mất chủ mà thôi. Ngươi nghĩ ta sẽ lãng phí thời gian lên thân ngươi sao?". Lạc Cảnh Thiên như cười như không, giọng nói mang theo ngữ khí không cho phép nghi ngờ.
Người này gọi là Lý Tam, cũng chính là người ngày đó cho Lạc Cảnh Thiên một quyền tại học viện kia.
Mà sau đó, hắn bị trường học khai trừ, cũng không có người dám nhận hắn làm việc. Tuy nhiên Lạc Cảnh Thiên cũng không có yêu cầu, nhưng mà những việc hắn trải qua cha mẹ hắn làm sao có thể không biết.
Lực ảnh hưởng của Lạc gia tại Tâm Nguyệt Thành cũng không phải thổi cho có.
Cũng không có người sẽ đi đắc tội Lạc gì chỉ vì một tên bị Tạ gia vứt bỏ.
Mà Lạc Cảnh Thiên hôm nay thấy hắn ở ngoài học viện, lúc đó Lý Tam đang ở bên đường ăn xin.
Không người chịu nhận hắn làm việc, cho nên hắn chỉ có thể làm cái này. Dù sao gia đình hắn có cha mẹ già phải nuôi, trong nhà chỉ có một căn phòng nhỏ vẻn vẹn gần 20m vuông.
Từ một tên đệ tử học viện Phi Ngư hóa thân thành ăn mày, hắn còn sống tới bây giờ, lại đi làm ăn mày sống qua ngày, quả thực chính là nghị lực tràn đầy.
Với lại, hắn còn sống, cũng là do Phùng Nguyệt bàn giao, nàng muốn Lạc Cảnh Thiên tận tay trả thù, mà không phải nhờ vào nàng. Nếu như Lạc Cảnh Thiên lên tiếng, tên này sớm đã bị ném xuống sông đút cá ăn rồi.
"Vậy Lạc thiếu tìm ta, là muốn ta làm cái gì?". Lý Tam hít sâu một hơi nói.
"Cuộc sống dạo gần đây không mấy dễ chịu chứ? Có từng hối hận qua sao? Làm chó cho Tạ gia, khi trở lên vô dụng liền bị ném ra đường. Hối hận sao?". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Lý Tam gương mặt vô cùng khó coi.
Nói thế nào hắn cũng làm việc cho Tạ gia vài năm, không có công lao cũng có khổ lao. Giúp Tạ Minh Viễn làm không ít chuyện, nhưng khi không có giá trị liền bị ném đi như chó chết.
Hắn còn nhớ rõ ngày đó hắn quỳ ở cửa Tạ gia một ngày một đêm cũng không có người đoái hoài tới hắn.
Hắn hận a.
Cũng không phải hận Lạc Cảnh Thiên. Đối với Lạc Cảnh Thiên, hắn chỉ ôm chút hận ý, dù sao chính hắn là người gây chuyện trước.
Nhưng Tạ gia, hắn hận đến nỗi tâm muốn nát.
Vì cái gì?.
"Hận! Ta hối hận. Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ không lại làm việc cho Tạ gia, ha ha. Ta tính là gì chứ? Chỉ là một con chó mà thôi". Lý Tam giọng nói tràn đầy mỉa mai.
"Vậy sao? Muốn trả thù không?". Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười.
Lý Tam ánh mắt sáng lên.
Hắn nơi nào không hiểu được Lạc Cảnh Thiên muốn nói cái gì. Hắn lập tức quỳ xuống nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên nói.
"Lạc thiếu, ta nguyện làm chó của ngài. Chỉ cần có thể trả thù Tạ gia, ta chết cũng nguyện ý".
Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nhìn hắn, đối với Lý Tam, lời nói của Lý Tam hắn cũng không có tin tưởng. Làm việc cho hắn? Lý Tam còn chưa đủ tư cách, hắn chướng mắt Lý Tam.
Nhưng mà đối với Tạ gia, Lý Tam hận ý lại là thật. Hắn muốn hảo hảo lợi dụng điều này một chút.
"Muốn sao? Vậy được thôi. Ta sẽ cung cấp cho ngươi tài nguyên cùng tiền tài, cũng cung cấp cho ngươi công pháp cao cấp. Việc của ta muốn ngươi làm là, âm thầm xây dựng một chi đội ngũ. Ẩn nấp bên trong ma thú sơn mạch, ta sẽ cung cấp tình báo, chỉ cần người Tạ gia đi vào, ta không muốn họ đi ra. Hiểu ý ta chứ?". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng hỏi.
"Lạc thiếu, mặc dù ta rất muốn, nhưng thực lực của ta…".
"Cái này ta không quan tâm, cho ngươi thời gian một năm chuẩn bị, dùng âm mưu cũng được, vũ lực cũng được, đến lúc ta muốn dùng người mà ngươi không có tác dụng, hậu quả thế nào ngươi biết. Mà ta chỉ muốn biết, ngươi làm được hay không?". Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng hỏi.
"Ta làm được". Lý Tam kiên định nói.
"Tốt, vây trở về đi. Ngày mai ta sẽ cho người tới tìm ngươi". Lạc Cảnh Thiên nói.
"Vâng!".
Nhìn Lý Tam đi a ngoài, Lạc Cảnh Thiên mới tu lại nụ cười.
Hắn cũng không trông cậy vào việc Lý Tam có làm gì được Tạ gia hay không. Sở dĩ cho hắn một năm, là muốn để cuối năm, cuộc thi đua săn giết ma thú hàng năm của học viện, hắn muốn Tạ Minh Viễn đi vào, thì sẽ không bao giờ đi ra.
Mà Lý Tam cũng là một con tốt không sai. Lợi dụng tốt có thể thay hắn làm việc này.
Hắn cùng Tạ Minh Viễn thù oán không phải một hai ngày. Nếu không phải không muốn cùng Tạ gia xảy ra chiến tranh, hắn cũng sẽ không đi làm cái âm mưu này.
(PS: Hôm nay bận đi thăm bệnh, chỉ có 1c, ngày mai sẽ bổ sung)