Chương 22: Nàng không sợ đen da sao?
"Mẹ, ngài cũng không phải không biết. Điềm Điềm nàng thích ngủ nướng a. Ta cũng không muốn bị nàng đánh". Lạc Cảnh Thiên nói.
"Nha, khó nói ngươi muốn thấy mẹ bị đánh sao? Đi mà! Lên gọi nha". Phùng Nguyệt nhõng nhẽo nói.
Lạc Cảnh Thiên khóe miệng co giật, Lạc Vũ Quân thì thở dài.
Thật sự là.
Đường đường Lạc gia phu nhân, lại như thế tính trẻ con. Để người ngoài biết chỉ sẽ hai cho con dứt khoát tìm cái lỗ chui xuống cho đỡ xấu hổ.
Ngay tại lúc này, đột nhiên một bóng người xuất hiện.
"Ai!". Lạc Vũ Quân quát lên. Ánh mắt trở lên ác liệt.
Hắn trong lòng dạy sóng. Người này tiếp cận gần như thế, hắn vậy mà không chút phát hiện.
Đáng sợ.
"A. Sư phụ". Lạc Cảnh Thiên thốt lên.
"A. Ra ngài là sư phụ của Thiên nhi". Lạc Vũ Quân ngẩn ra, sau đó cười nói.
Tuy nhiên không biết thực lực của đối phương như nào, cho dù thấp hắn ông ta, ông ta cũng muốn biểu hiện ra một mặt hòa ái. Dù sao đây là sư phụ của con trai hắn, hắn cũng không muốn cho con trai mình xấu hổ.
Chỉ là có chút kỳ quái, làm sao lại mặc áo choàng chùm kín người như thế?.
Thượng Cổ Tôn Giả không có đáp lời, nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên nói.
"Đi thôi".
"A. Ta biết rồi". Lạc Cảnh Thiên đáp một tiếng, bất đắc dĩ nhìn về phía cha mẹ hắn, ánh mắt mang theo áy náy.
Sự phụ của hắn thật đúng là tính tình có chút kỳ quái đây.
"Khoan đã". Lạc Vũ Quân lớn tiếng kêu.
Nhưng mà Thương Cổ Tôn Giả cũng không quan tâm đến ông ta, phất tay một cái, Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt liền mất đi năng lực hành động. Sau đó mang theo Lạc Cảnh Thiên rời đi, biến mất tại chỗ.
Trong không khí vang lên giọng nói của Thượng Cổ Tôn Giả.
"Mười ngày sau hắn sẽ trở về".
Xoạt.
Lạc Vũ Quân mồ hôi lạnh chảy trên sống lưng. Vừa rồi hắn có cảm giác đối mặt với một thứ gì đó vô cùng đáng sợ, giống như một quái vật khổng lồ có sức mạnh khủng bố. Lại giống như đứng dưới chân núi nhìn lên đỉnh.
Cái cảm giác này làm hắn rất sợ hãi.
Hơn nữa, chỉ phất tay một cái, Lạc Vũ Quân liền bị khóa cứng lại. Nhúc nhích cũng không được, linh lực trong cơ thể giống như bị đông cứng. Không có một chút tác dụng.
Người này… thật đáng sợ.
May mắn không phải là kẻ thù. Nếu không…
Thở ra một hơi, Lạc Vũ Quân ngồi bệt xuống ghế.
"Vũ Quân, ngươi thế nào?".
Phùng Nguyệt lo lắng chạy tới. Vừa rồi nàng cũng có cảm giác đó. Cho nên có thể hiểu được Lạc Vũ Quân vì sao lại thất thố như vậy.
"Không sao. Chỉ là… người này thật đáng sợ. May là người đó là sư phụ của Thiên nhi, nếu không muốn giết chúng ta, chúng ta ngay cả phản kháng cũng không có tư cách". Lạc Vũ Quân thở phào nói.
"Đúng nha. Hơn nữa, người này cho ta cảm giác rất kỳ quái". Phùng Nguyệt nói.
"Cảm giác gì?".
"Người này khoác một thân áo choàng. Trời nóng như vậy, người này không cảm thấy nóng sao? Nghe giọng nói hẳn là nữ, chẳng lẽ là sợ đen da?". Phùng Nguyệt suy nghĩ nói.
"...". Lạc Vũ Quân.
Hiện tại đen da hay không là trọng điểm sao?.
Ngươi chẳng lẽ không với cái nhiệt độ này, Luyện Linh cảnh trở lên hoàn toàn sẽ không cảm thấy nóng sao? Ngươi ở đâu ra tự tin nói trời nóng?.
Ông trời a.
Ta rốt cuộc lấy một người vợ thế nào? Tâm cũng quá lớn đi?.
…
Thượng Cổ Tôn Giả mang Lạc Cảnh Thiên tới một cánh rừng. Xung quanh cây cối vô cùng rậm rạp, cũng không biết nơi này rốt cuộc là nơi nào.
"Sư phụ, làm sao ta cảm thấy ngài… có chút… kỳ quái". Lạc Cảnh Thiên nhìn qua Thượng Cổ Tôn Giả hỏi.
"Đừng suy đoán lung tung. Ta không muốn cùng những người trên thế giới này tiếp xúc, sẽ gây ra những hậu quả sai lệch trong tương lai. Cho nên, không cần thiết, ta sẽ không cùng người thế giới này tiếp xúc". Thượng Cổ Tôn Giả nói.
"Như vậy a".
"Được rồi. Hiện tại ta tới dạy cho ngươi tu luyện đi. Mặc dù ngươi có chút sai lầm, nhưng là trình độ kiến thức xem ra cũng không tệ lắm. Đều bước vào trung cấp pháp sư rồi".
"Ngài thế nào biết rõ?". Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra.
Tuy nhiên nhìn ra cảnh giới của hắn là có thể, nhưng thế nào nhìn ra trình độ tri thức của hắn? Khó nói nàng đang đọc ý thức của hắn?.
"Không có gì khó khăn. Tuy nhiên tri thức là vô hình, nhưng là, tri thức của pháp sư lại khác biệt. Nó hữu hình không phải ở chỗ có thể nhìn thấy, mà là từ biểu hiện của ngươi. Nói cái này ngươi cũng không hiểu, trước ta nói về việc tình trạng của ngươi đi".
"Ngươi sai lầm một điểm. Pháp sư thân thể tuy nhiên yếu, nhưng là không có nghĩa không sánh được với võ giả. Đừng quên, ma lực của ngươi cũng không phải như linh lực".
"Nó tuy nhiên không thể cường hóa thân thể, nhưng lại có thể khiến cơ thể của ngươi tăng lên rất lớn. Trừ khi ma lực tiêu hao hết, nếu không cơ thể của ngươi so ra cũng không kém võ giả". Thượng Cổ Tôn Giả nói.
"Không đúng. Sư phụ, càng tu luyện, ta rất rõ ràng cảm nhận được thân thể mạnh lên a". Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra.
"Đó là ngươi sai lầm. Không phải là nhờ tu luyện ngươi mới mạnh lên, mà là do ngươi hấp thụ năng lượng vũ trụ nên mới mạnh lên".
"Trong vũ trụ cũng không phải có một dạng năng lượng".
"Sư phụ, theo ngài nói như vậy, vậy ta mỗi ngày đều hấp thu năng lượng, nhưng vì cái gì vừa rồi ta muốn hấp thu năng lượng cường hóa thân thể lại không được? Một cái là chuyển đổi thành ma lực, một cái là thân thể. Quá trình cũng giống nhau, tại sao lại không được?". Lạc Cảnh Thiên khó hiểu nói.
"Ngươi hẳn là biết định luật bảo toàn năng lượng?". Thượng Cổ Tôn Giả hỏi.
"Sư phụ, cái này không phải kiến thức vật lý cấp 2 sao?". Lạc Cảnh Thiên có chút mộng. Vì cái gì lại nói cái này?.
"Bởi vì nó rất tương tự với chuyện ngươi gặp phải. Năng lượng không tự nhiên sinh ra, cũng không mất đi. Nó chuyển đổi thành nhiều trạng thái khác nhau".
"Nói theo một cách đơn giản, ngươi ăn cơm hàng ngày, sẽ hấp thu đại bộ phận năng lượng trong đồ ăn duy trì cơ thể. Còn lại những thứ phế thải sẽ đẩy ra ngoài".
"Mà cơ thể con người, cũng giống như một cái vũ trụ. Nó đào thải những thứ không thuộc về mình. Bên trong Nhẫn Giới có vô tận năng lượng từ các không gian khác nhau mặc cho ngươi hấp thụ, nhưng là, có một số bộ phận năng lượng trái với quy tắc của thế giới này".
"Nó cũng sẽ tự động đem chúng đào thải. Cho nên, ngươi hấp thu năng lượng nhiều hơn nữa cũng vô ích. Cơ thể của ngươi cũng sẽ không mạnh lên chút nào". Thượng Cổ Tôn Giả nói.
"Quy tắc không phải dùng để phá vỡ sao? Chuyện này đối với ngài hẳn là rất đơn giản đi?". Lạc Cảnh Thiên hiếu kỳ nói.
Dù sao với cấp bậc hiện tại của Thượng Cổ Tôn Giả, muốn đem diệt một thế giới thật vô cùng đơn giản. Lúc đó quy tắc còn không sụp đổ?.
"Ha ha. Cảnh Thiên, không thể nói như vậy được. Vũ trụ là một dạng tuần hoàn, nó diễn biến theo cách riêng của nó, mà chúng ta hay gọi đó là quy tắc".
"Phá hủy quy tắc, đồng nghĩa với việc đem diễn biến bẻ gãy. Hậu quả thật rất khó mà phỏng đoán, hơn nữa, quy tắc, luôn là chí cao. Chúng ta mặc dù có thể không nhìn quy tắc, nhưng nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của nó".
"Đây chính là bản nguyên. Phải thuận theo nó, chứ không phải là làm trái với nó". Thượng Cổ Tôn Giả lắc đầu nói.
Lại nhìn xung quanh cánh rừng, khẽ thở dài.
Nhìn thế giới này mà xem, phá vỡ quy tắc, cả thế giới liền biến đổi. Thật là một bất hạnh a.
Đáng tiếc Lạc Cảnh Thiên cũng không biết ý nghĩ của nàng, hắn nhíu mày hỏi.
"Ý ngài là…".
"Chúng ta không thể lúc nào cũng khuất phục một dòng sông. Đôi lúc chúng ta cần học được thuận theo dòng chảy, mượn sức mạnh của nó theo ý mình".
"Ý ngài là ta muốn có được sức mạnh, trước tiên phải từ bỏ sức mạnh?". Lạc Cảnh Thiên không ngốc, hắn hiểu được ẩn ý bên trong của Thượng Cổ Tôn Giả.
"Đúng, mà cũng không đúng. Có thuận tất có nghịch. Vật cực tất phản, đạo lý này ngươi hiểu chứ? Chỉ khi ngươi đủ hiểu biết, ngươi mới có thể đi vận dụng nó".
"Nhưng mà sư phụ, ngài vẫn không nói làm thế nào tăng lên sức mạnh thân thể? Ta thật sự cần biết điều đó. Tương lai nếu như đối đầu với kẻ địch, hắn tốc độ di chuyển siêu thanh, ta ý thức theo kịp nhưng thân thể theo không kịp phải làm thế nào?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.
"Ngươi cho rằng pháp sư chúng ta chiến đấu như nào? Mở ra lá chắn phòng hộ toàn thân sau đó chờ kẻ địch chậm lại rồi tấn công sao? Không, đó là chịu chết. Chúng có thể kéo tới lúc chúng ta cạn kiệt ma lực sau đó giết chết ta".
"Ta nói qua, ngươi đi sai đường. Không phải là việc ngươi hấp thu năng lượng cường hóa thân thể là không đúng, mà là ngươi lại bỏ qua lợi thế của chính mình".