Chương 21: Thượng Cổ Tôn Giả xuất hiện
Hắn cũng không phải không tin lời Sở Như Mộng nói, chẳng qua hắn không thích nhìn "nàng" tinh tướng như thế. Có lẽ những việc đó hắn là không biết, nhưng nếu thật nói về những thứ người khác không biết, hắn nếu nói ra, đảm bảo Sơ Như Mộng sẽ biết cái gì mới gọi là "hiểu biết".
"Lạc thiếu không tin?".
"Không phải không tin, chẳng qua là không tin tưởng ngươi có thể làm được". Lạc Cảnh Thiên lắc đầu đáp.
"Vậy ngươi muốn ta chứng minh thế nào? Đem ma thú được thuần phục tới trước mặt ngươi?". Sở Như Mộng trầm ngâm một chút rồi đáp.
"Ta không cần ngươi chứng minh. Ngươi nói đúng cũng được, sai cũng thế. Đối với ta mà nói không trọng yếu, quan trọng là, ngươi còn chưa đủ trình độ để ta tin tưởng. Càng đừng nói tới hợp tác. Cho nên, vẫn là dừng ở đây đi". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
"... Xem ra là ta quá nóng vội". Sở Như Mộng ánh mắt lóe lên, sau đó thở dài nói.
Lạc Cảnh Thiên cười cười. Bàn tay nâng lên nhẹ búng một cái, bên cạnh Lạc Cảnh Điềm liền quay qua hỏi.
"Ca, ngươi làm cái gì? Đang yên đang lành làm cái gì búng tay a?".
Sở Như Mộng ngẩn ra, ánh mắt thật sâu rung động.
Bởi vì, "nàng" có thể thấy được, vừa rồi hành động của Lạc Cảnh Thiên khiến cho ấn ký trên mắt cũng lỗ tai của Sở Như Mộng nháy mắt liền biến mà. Sau đó Sở Như Mộng liền trở lại bình thường.
Trò chuyện một lúc, Lạc Cảnh Thiên liền mang theo Lạc Cảnh Điềm rời đi.
"Tiểu thư, người này đã không chịu hợp tác, lại biết bí mật của người, có cần ta…".
Một người áo đen xuất hiện phía sau Sở Như Mộng nhẹ giọng hỏi.
"Không cần. Người này… rất nguy hiểm. Chưa biết rõ thủ đoạn của hắn, tốt nhất không nên động thủ. Hơn nữa, hắn còn có tác dụng, chưa đến lúc trở mặt thành thù thì không nên động hắn. Lạc gia cũng không phải dễ đối phó". Sở Như Mộng lắc đầu nói.
Trong lòng lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi.
"Nàng" không biết Lạc Cảnh Điềm có phải rơi vào ảo cảnh hay không, nhưng là có thể trong nháy mắt quấy nhiễu một người ánh mắt cùng thính lực. Tuyệt đối không đơn giản.
Thủ đoạn như thế "nàng" chưa từng nghe qua. Càng đừng nói tận mắt chứng kiến.
Càng lúc "nàng" càng cảm thấy Lạc Cảnh Thiên thần bí. Suy nghĩ một chút, "nàng" liền nở nụ cười.
"Chuẩn bị kế hoạch đi".
"Nhưng mà tiểu thư, hành động của chúng ta lộ ra tiếng gió, hiện tại Sở gia không tiện hành động, tư nguyên chỉ sợ không đủ để…".
"Không quan trọng, cứ bước vào kế hoạch mà làm. Chuyện tiền bạc, ta tự có cách. Về phần Sở gia, trước không cần kéo vào. Hơn nữa, đừng quên ta còn đang tại trong học viện, dù bị phát hiện, chúng cũng không dám hành động nông nổi. Dù sao, vị kia cũng không phải người hiền lành, dám động thủ trên đầu thái tuế, chúng cũng không có kết quả tốt". Sở Như Mộng cười lạnh đáp.
"Vâng. Ta lập tức đi làm".
Người áo đen biến mất tại chỗ.
Sở Như Mộng nhìn về phía hướng Lạc Cảnh Thiên rời đi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
…
Một ngày bình thường trôi qua.
Đêm xuống, Lạc Cảnh Thiên lại tiếp tục ngồi xuống tu luyện.
Từ trong chiếc nhẫn của hắn bắn ra từng đạo năng lượng thuần khiết, Lạc Cảnh Thiên vận dụng tinh thần lực đi cảm ứng, sau đó khống chế đem chúng hấp thu vào trong cơ thể.
Ma lực trong cơ thể từ từ tăng lên.
Hắn cũng bắt đầu nếm thử đem năng lượng cường hóa cơ thể. Trước kia một mực đắn đo, nhưng hiện tại hắn muốn thử một chút, xem xem có thể làm được hay không.
Ma lực càng lớn, hắn càng cảm nhận được sự yếu ớt của thân thể.
Hắn cũng không phải Thượng Cổ Tôn Giả, tùy tiện một cái pháp chú liền có thể đem một thế giới phá hủy. Trừ khi lên vọt tới cấp độ càng cao hơn, nếu không với tình trạng lúc này, hắn ngay cả khả năng tự vệ cũng không có.
Pháp sư thân thể so với võ giả quá mức yếu ớt.
Yếu ớt tới mức nào? Có thể sánh với trời và đất. Khoảnh cách chính là xa như thế.
Hắn không thể tu luyện để trở thành võ giả, nên không cách nào đi cường hóa thân thể. Võ giả cấp độ càng cao, thân thể càng mạnh, nhưng hắn thì không.
Cũng chính vì thế, trước kia hắn mới đi luyện tập nhiều loại võ kỹ, dù đánh không lại ít ra còn có thể chạy.
Không giống như hiện tại, vận động một lúc liền cảm thấy mệt muốn chết.
Thật hâm mộ đám võ giả kia, cả ngày nhảy nhót tưng bừng, một chút xíu mệt mỏi cũng không có.
Đem năng lượng từ từ dẫn vào cơ thể, hắn bắt đầu cường hóa từ xương cốt. Chỉ có một khung xương mạnh mẽ mới có thể gánh chịu cơ thể mạnh mẽ.
Chỉ là, khi năng lượng chiu vào trong xương tủy, hắn có thể cảm nhận được, có một đạo năng lượng vô hình đem năng lượng bức ra ngoài. Không cách nào dung nhập xương cốt.
Hắn thử lại vài lần, nhưng chính là không được.
Thở dài một hơi, Lạc Cảnh Thiên cảm giác nhân sinh thật không công bằng.
"Ngươi là đang đi sai đường, pháp sư cũng không phải làm như thế để tăng lên thể chất".
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên làm Lạc Cảnh Thiên giật bắn người lên.
Quay qua nhìn, Lạc Cảnh Thiên kinh hỉ kêu lên.
"Sư phụ, ngài làm sao tới đây?".
Người xuất hiện chính là Thượng Cổ Tôn Giả.
"Ta nếu không xuất hiện, có phải ngươi sẽ lại tìm cách hấp thu năng lượng vào cơ thể? Không phải ta đã nói, ngươi là không thể làm theo cách của thế giới này sao?". Thượng Cổ Tôn Giả nghiêm mặt hỏi.
"Sư phụ, ta cũng không có cách nào. Tại thế giới này, võ giả thân thể thật sự quá mạnh mẽ. Mà cấp bậc của ta hiện tại không làm gì được họ, trừ khi đạt tới cấp độ đại sư, nhưng là… biết đến ngày tháng năm nào cơ chứ?". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.
"Ừm. Cái này là ta sai sót, ta không có tính toán tới việc này. Được rồi, đừng lại làm việc vô ích, ta muốn mang ngươi đi đặc huấn một thời gian ngắn, để ngươi biết được, cái gì mới là chân chính pháp sư".
"Cái… sư phụ. Hiện tại sao?". Lạc Cảnh Thiên bật thốt.
"Thế nào? Ngươi không muốn?".
"Không phải. Chỉ là, thời gian là bao lâu? Nếu như quá dài, ta muốn cùng người nhà nói một tiếng". Lạc Cảnh Thiên đáp.
"Cũng đúng. Vậy thì tranh thủ thời gian đi, sáng mai ta sẽ tới đón ngươi". Thượng Cổ Tôn Giả nói xong biết mất tại chỗ.
Lạc Cảnh Thiên có chút im lặng. Làm sao cảm thấy Thượng Cổ Tôn Giả có chút… tùy hứng đây?.
Khẽ cười khổ, hắn cũng không lại có tâm tư đi ngủ. Dứt khoát ngồi tu luyện cả đêm.
Hắn hiện tại mới chỉ bước vào trung cấp pháp sư. Muốn để cho ma lực tăng lên tới cao cấp pháp sư, chỉ sợ cũng tốn thời gian hơn 5 năm đi?.
Thật đúng là đốt thời gian đâu này.
Sáng hôm sau.
Như mọi ngày, Phùng Nguyệt chuẩn bị bữa sáng, Lạc Vũ Quân thì ngồi trên ghế xem truyền hình. Nếu không phải sống tại đây 15 năm, biết rõ đây là võ giả thế giới, hắn thật cho rằng nơi này chính là thế giới cũ đây.
Khung cảnh này quá quen thuộc rồi, trước kia cha mẹ hắn cũng như thế. Tuy nhiên cũng không có gì đáng tiếc nuối, khi đó hắn sống gần 30 năm, cha mẹ cũng qua đời, đều là chết gia, cũng không phải bệnh tật gì.
Nhìn thấy hai người, Lạc Cảnh Thiên liền lên tiếng.
"Cha, mẹ. Ta có chuyện muốn cùng hai người nói một chút".
"Ừm? Tiểu tử thối, ngươi muốn nói cái gì đợi ăn sáng xong rồi nói". Lạc Vũ Quân lạnh nhạt đáp.
"Ngươi a, làm sao luôn như thế đối xử con mình? Tới, Thiên nhi, nói cho mẹ biết, ngươi muốn cùng chúng ta nói cái gì nha?". Phùng Nguyệt cười hỏi.
"Cha, mẹ. Ta muốn tạm thời rời đi một thời gian ngắn, sư phụ ta muốn mang ta đi tu luyện".
"Ừm… cái gì?". Lạc Vũ Quân ừm một tiếng đáp, nhưng sau đó bật thốt lên.
Phùng Nguyệt cũng sững sờ dừng lại công việc trong tay.
"Thiên nhi, ngươi là nói vị thần bí sư phụ kia của ngươi?". Lạc Vũ Quân kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy. Tối qua người xuất hiện, một lát nữa sẽ tới đưa tay đi". Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh đáp.
"... Tốt a, ta cũng muốn gặp một chút vị thần bí sư phụ của ngươi. Xem hắn có bản lĩnh gì đáng giá ngươi bái làm sư phụ". Lạc Vũ Quân mạnh miệng nói.
Thực tế ông ta chỉ là đang thể hiện cho Lạc Cảnh Thiên xem mà thôi. Dù sao trước mặt con mình cũng muốn một chút uy nghiêm của người cha, không phải sao?.
Lạc Cảnh Thiên bĩu môi thầm nghĩ, thật đánh lên, 1 vạn người như ngài cũng đánh không lại.
Phùng Nguyệt cũng rất tò mò về thân phận của sư phụ Lạc Cảnh Thiên.
Chuyện của hắn, Lạc Vũ Quân cũng cùng nàng nói qua. Trước giờ, hắn chưa từng giấu nàng chuyện gì, ngay cả chuyện này cũng thế.
Cho nên Phùng Nguyệt cũng không quá lo lắng cho Lạc Cảnh Thiên. Tuy nhiên chỉ là hơi khó chịu khi Lạc Cảnh Thiên không chịu nói ra sớm một chút để nàng không cần lo lắng.