Chương 24: Cuộc viếng thăm từ địa ngục 2

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 24: Cuộc viếng thăm từ địa ngục 2

Không biết chạy bao lâu, Lạc Cảnh Thiên cảm thấy bóng đen xung quanh dần biến mất. Hắn dần dừng lại, quay lại phía sau liền phát hiện đám bóng đen tụ tập ở đó, đứng nhìn hắn, và cười.

Không sai.

Chính là cười.

Hắn không hiểu được có chút mát lạnh.

Nụ cười kia… có chút đáng sợ. Giống như đang hoan hỉ, vui vẻ nhìn về phía hắn. Chờ hắn đi vào chỗ chết như thế.

Hắn có chút bối rối. Không biết, có nên đi tiếp hay không. Suy nghĩ một lúc, hắn nuốt một ngụm nước bọt, Lạc Cảnh Thiên tiếp tục đi tới.

Hắn không biết phía trước sẽ có cái gì. Hắn cảm thấy mình giống như đi nhầm vào một bộ phim mà nào đó, nhưng chính hắn cũng nhớ không được, đây có phải là trong phim ma hay không.

Đột nhiên, phía trước con đường xuất hiện một cái đèn màu đỏ soi sáng cả con đường, nó chớp nháy liên tục.

Lúc này, Lạc Cảnh Thiên cũng không còn cảm thấy sợ hãi như trước nữa. Hắn rất bình tĩnh mà chậm rãi đi tới.

Ngao!

Một tiếng rống vang lên làm Lạc Cảnh Thiên theo bản năng che tai lại, tiếng rống kia quá lớn, hắn cảm thấy lỗ tai mình giống như muốn điếc. Sau vài giây, tiếng rống biến mấy, hắn cảm thấy trên tay có chút sền sệt.

Đưa ra xem, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt rụt lại.

Máu!

Trên tay hắn là máu. Sau đó hắn dùng tay chạm thử vào lỗ tai.

Không sai, máu là từ bên trong chảy ra.

Hắn vậy mà bị một tiếng rống làm chảy máu lỗ tai? Âm thanh này cũng quá mẹ nó đáng sợ đi?.

Chỉ là, không dừng lại ở đó, những tiếng thét bắt đầu vang lên, sau đó là tiếng khóc, tiếng cười. Đủ thứ âm thanh vang lên bên tai hắn.

Hắn cảm thấy lỗ tai mình như muốn rách ra, màng nhĩ như bị thứ gì đó đâm nát. Dù cho có ma lực tạo thành vòng năng lượng bảo vệ cũng không có tác dụng gì.

Lạc Cảnh Thiên ôm lấy tai nằm xuống quằn quại.

Quá thống khổ.

Hắn chịu không được.

Âm thanh từ miệng hắn vang ra, đau đớn làm hắn nhịn không được muốn phát tiết ra ngoài.

Quả thực là quá khó chịu.

Cái lạnh ập tới, hắn có thể cảm nhận rõ ràng hơi lạnh thấm dần vào xương tủy. Ma lực trong cơ thể không cách nào vận chuyển, cơ thể suy yếu tới mức hắn không nhúc nhích nổi.

Đầu gối hắn dần cứng đờ, giống như bị đóng băng, sau đó là nửa người dưới, tiếp đó liền là nửa thân trên.

Hơi lạnh phả vào mặt, hắn cảm giác giống như có thứ gì đó đang đứng trước mặt hắn, phả hơi thở lạnh giá đó vào người hắn.

Hiếu kỳ, hắn ngẩng đầu nhìn lên.

Trong nháy mắt, hắn liền đờ người ra.

Hắn thấy được một đôi mắt màu đỏ, phẳng phất như bên trong chứa đụng hàn ngàn, hàng vạn linh hồn đang than khóc. Như cố gắng bò ra.

Con mắt kia như muốn đem linh hồn hắn thôn phệ.

Nhưng ngay trong lúc này, hắn cảm thấy được đôi mắt mình nóng lên, sau đó, tất cả đều biến mất.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất, vẫn là con đường ban đầu trước khi hắn hắn đi vào. Vẫn là khung cảnh hai hàng cây hai bên. Trời vẫn là sáng.

Vừa rồi… là thứ gì?.

Hắn cảm thấy trên cổ nóng bỏng, theo bản năng đưa tay lên, hắn liền nhận thấy một vật.

Chân Giải Chi Nhãn?.

Thứ này không phải nằm trong không gian giới chỉ sao? Làm sao lại xuất hiện trên cổ hắn?.

Xoạt.

Không gian bất chợt biến đổi, giống như từng mảnh kính bị vỡ vụn rơi xuống như thế.

Sau đó, hắn thấy được, Thượng Cổ Tôn Giả đang ngồi đó nhàn nhã uống trà. Khung cảnh vẫn là khu rừng đó.

"Vừa rồi… là có chuyện gì?". Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra hỏi.

"Rất không tệ. Ngươi đi ra so với ta nghĩ còn nhanh hơn". Thượng Cổ Tôn Giả cười nói.

"Ý ngài là…".

"Đó chỉ là một cách huấn luyện mà thôi. Cũng không phải thực chất, ta chỉ muốn biết, ngươi sẽ làm như thế nào. Không nghĩ tới ngươi rất không tồi".

"Vừa rồi chỗ kia…".

"A. Đó chỉ là ảo giác, nhưng là, đó cũng là chuyện đã từng xảy ra. Pháp sư chúng ta dùng nơi đó để tôi luyện ý chí cùng sự tỉnh táo. Chúng ta gọi đó là "Cuộc Viếng Thăm Từ Địa Ngục". Cảm giác thế nào?".

"Ta cảm thấy giống như bước vào một bộ phim kim dị, có chút đáng sợ". Lạc Cảnh Thiên miễn cường mỉm cười. Hắn cũng không cho rằng đó là ảo giác, hơn nữa… ngay giây phút cuối cùng, hắn có thể cảm giác được, mình sẽ chết.

Nếu không có Chân Giải Chi Nhãn, chỉ sợ, hắn thật đã chết.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Thượng Cổ Tôn Giả có chút kỳ quái, nhưng hắn cũng không nói cái gì. Đem chuyện này chôn sâu trong lòng.

"Cũng không có gì đáng sợ, chỉ là dùng để tôi luyện ý chí. Chỉ có ý chí mạnh mẽ mới có thể chống đỡ được những thứ đáng sợ hơn nữa". Thượng Cổ Tôn Giả nói.

"Địa ngục thật có thật sao?". Lạc Cảnh Thiên hiếu kỳ hỏi.

Dù sao kiếp trước nghe qua rất nhiều về địa ngục, nhưng nó tồn tại hay không vẫn còn là một ẩn số.

"Tồn tại, nhưng cũng không phải thế giới nào cũng có. Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều. Hiện tại, chuẩn bị đi, lượt huấn luyện tiếp theo sẽ khó khăn hơn nhiều đấy". Thượng Cổ Tôn Giả đáp.

"... Còn huấn luyện?".

"Đương nhiên. Ngươi muốn từ bỏ?".

"Cái đó… có thể hay không nói cho ta biết trước phải đối mặt với cái gì?". Lạc Cảnh Thiên ngập ngừng hỏi.

Hắn cũng không muốn trải qua chuyện như vừa nãy. Thật mẹ nó quá đáng sợ.

Hắn cũng không có sợ chết như vậy, chẳng qua trước khi chết còn phải chịu tra tấn tinh thần, không ai muốn như thế.

"Không thể nói. Nói trước thì huấn luyện cũng không có ý nghĩa gì cả. Nếu như phát hiện ra, ngươi sẽ mạnh lên rất nhiều. Nhưng nếu như không phát hiện được, vậy thì thật đáng tiếc. Cho nên...".

Dứt lời, Thượng Cổ Tôn Giả phất tay lên, Lạc Cảnh Thiên liền biến mất tại chỗ.

"Không biết, ngươi có ra được hay không đây?". Thượng Cổ Tôn Giả ngồi xuống cầm lên ly trà lẩm bẩm nói. Ánh mắt toát ra vài tia thần thái sắc bén.



Lạc Cảnh Thiên xuất hiện tại một vùng đồng bằng lớn, xung quanh không có cây cối hay kiến trúc. Toàn bộ đều là đồng bằng.

Bãi cỏ trải dài tỏa ra mùi thơm cỏ cây làm hắn nhất thời quên đi phiền não.

Rầm rầm rầm.

Bỗng nhiên vang lên tiếng chấn động giống như động đất, mặt đầu hơi chút rung chuyển nhẹ. Lạc Cảnh Thiên quay đầu lại liền phát hiện một cảnh tượng rung động không thôi.

Phía sau hắn, hàng ngàn, hàng vạn con ma thú đang lao tới.

Nhìn cảnh tượng này, da đầu hắn có chút tê dại.

Hắn cũng không biết đây là loại ma thú gì, nó có 2 chân sau rất lớn, đầu giống đầu chim, chẳng qua là không có mắt. Phía sau có một cái đuôi giống như một mũi tên giơ lên cao.

Hình thể cao trên 2 mét.

Đang nghĩ linh tinh, Lạc Cảnh Thiên đột nhiên ngẩn ra.

Ta làm gì còn đứng ở đây?.

Hắn ngay lập tức quay đầu chạy.

Nói đùa. Hắn cũng không muốn bị đám ma thú này xé xác. Thân hắn chỉ có chút xíu như này, để bọn chúng nhét kẽ răng vẫn không đủ. Vẫn là chuồn trước đi.

Tìm một gò đất nằm xuống, Lạc Cảnh Thiên liền nhướng đầu lên nhìn về phía trước.

Đám ma thú này giống như đang đuổi cái gì. Nhưng khá xa, hắn nhìn không rõ. Chỉ là, sau đó hắn liền ngẩn ra.

Ta làm sao lại quên cái này đây?.

Từ trong ngực móc ra Chân Giải Chi Nhãn.

Tuy nhiên thứ này là thần khí, nhưng với thực lực cùng ma lực của hắn hiện tại còn vận dụng không được quá nhiều chức năng. Nhưng là, thứ này cũng có thể xem như ống nhòm đến sử dụng.

Đưa Chân Giải Chi Nhãn đặt lên mắt, hình ảnh liền phóng to lên.

Hắn thấy được.

Cáo tuyết?.

Làm sao có thể?.

Trên đời này làm sao lại có cáo tuyết? Yêu tộc? Không đúng a, yêu tộc đời sau sinh ra liền là dáng người. Cũng không phải là động vật.

Tổ tiên của chúng tiến hóa rất cao, cho nên chúng cũng không phải như trong phim ảnh dùng phép thuật biến hình. Khác biệt duy nhất chính là yêu tộc có một số bộ phận cơ thể khác với nhân loại mà thôi. Tuy nhiên có thể biến thành bản thể, nhưng bản thể làm sao lại có thể nhỏ như này?.

Dù sao Hồ tộc hắn có nghe nói qua, bản thể cũng phải lớn gấp đôi người bình thường. Mà con cáo tuyết trước mặt hắn cũng chỉ lớn bằng 2 bàn tay mà thôi.

Ảo giác sao?.

Đây cũng không phải là ảo giác. Hắn có thể khẳng định điều đó.

Tuy nhiên không biết vì cái gì Thượng Cổ Tôn Giả lại nói đó là ảo giác, nhưng hắn tin, phán đoán của mình là đúng.

Trên đời này làm sao lại còn có cáo tuyết?.

Hắn cẩn thận quan sát.

Con cáo tuyết kia chạy nhanh vô cùng. Đám ma thú đuổi theo sau có lẽ nhất thời đuổi không kịp.

Xoạt xoạt.

Bên tai hắn vang lên tiếng xào xạc. Lạc Cảnh Thiên giật mình quay lại nhìn. Liền thấy một con ma thú đang hiếu kỳ nhìn hắn. Con ma thú này hành động có chút đáng yêu, nhưng là hắn cũng không cảm thấy đáng yêu chỗ nào. Nếu đổi lại là một con thỏ hay một con mèo còn dễ nói, đằng này…

Con ma thú này cùng đám ma thú kia giống nhau như đúc, khác biệt chính là hình thể nhỏ hơn rất nhiều. Cũng chỉ to bằng cỡ cánh tay mà thôi.

Dùng Chân Giải Chi Nhãn xem đám ma thú kia đã thấy có chút buồn nôn, nhìn gần hắn càng thấy vô cùng buồn nôn.

Tại sao trên đời lại xuất hiện thứ ác tâm như vậy?.

"Lăn!".

Lạc Cảnh Thiên nhịn không được dùng chân đạp một cái.

Tha thứ hắn là một tên nhan khống. Hắn mới không quan tâm cái gì mà ngoài xấu trong đẹp đây.

Con ma thú kia bị Lạc Cảnh Thiên đạp chúng, nhất thời bay ra ngoài.

Đây là do hắn dùng toàn lực nên mới như thế. Chỉ là con ma thú này cũng không có bị thương gì, trái lại còn đứng dậy hướng về phía hắn kêu lên.

"Y nha".

"Nha cái bóng, cút". Lạc Cảnh Thiên dùng ma lực biến ra một cây roi quất tới.

Buồn nôn như vậy còn tới giả ngây thơ? Cút mẹ nó đi.

"Ngao!".

Con ma thú kia trong nháy mắt bị đau, nó lớn tiếng rống lên.

Lạc Cảnh Thiên sửng sốt lùi lại một chút.

Hình thể bé nhỏ này lại có tiếng rống lớn như thế.

Khoan đã.

Làm sao có chút yên tĩnh đây?.

Lạc Cảnh Thiên nhíu mày quay đầu, liền thấy đám ma thú kia đang nhìn về phía hắn truyền đạt yêu thương.

Thần mẹ nó yêu thương. Hắn phẳng phất thấy được nồng đậm sát khí nhằm vào hắn.

Hai cặp mắt đối với hàng ngàn cặp mắt.

Sống lưng hắn có chút mát lạnh.

Cái này là đánh không lại liền gọi gia trưởng tới sao?.