Chương 16: Ta không muốn cùng thiểu năng giao thủ
"Bà cô của ta ơi, nhỏ giọng một chút. Ngươi là sợ người khác nghe không được sao?". Lạc Cảnh Thiên kéo lấy nàng nhỏ giọng nói.
"Á nè nè, ngươi sẽ không phải đang nói dối đi?". Lạc Cảnh Điềm nghi ngờ nói.
Cũng khó trách nàng nghi ngờ.
Một người dung nhan khuynh thanh khuynh quốc, dáng vẻ thướt tha yêu kiều, từng cử chỉ động tác đều có thể khiến nam nhân điên cuồng, vậy mà ca ca nàng lại nói người này là nam?.
Có nhầm lẫn hay không a?.
"Ta nói dối ngươi làm gì?". Lạc Cảnh Thiên thở dài đáp. Sau đó kể ra đầu đuôi sự việc.
Lạc Cảnh Điềm càng nghe càng trừng lớn con mắt.
Đồng thời nàng cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nàng vậy mà không bằng một cái ngụy nương.
"Ca. Vậy tại sao ngươi chưa từng nói về việc này?".
"Còn thế nào? Nói ra sẽ có người tin? Hơn nữa nói ra đối với ta hay với Lạc gia đều không phải chuyện tốt. Sở gia nhiều năm như vậy đều giữ bí mật chuyện này, ngươi cho rằng đang che giấu cái gì? Dù che giấu điều gì, thì đó cũng không phải là chuyện liên quan tới ta. Cho nên, cần gì phải xen vào phiền phức này?". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Hắn là người thông minh, Sở Như Mộng cũng vậy. Hai người hiểu ngầm lẫn nhau, cũng không có đem chuyện này nói cho bất kỳ người nào.
Sở dĩ hôm nay hắn đem chuyện này nói cho Lạc Cảnh Điềm, là để cho nàng khỏi hiểu lầm. Đồng thời cũng để nàng cách Sở Như Mộng xa một chút.
Loại người như này, tốt nhất không nên dính vào.
Lạc Cảnh Điềm cũng hiểu được đôi chút. Khó trách vừa rồi biểu cảm của Lạc Cảnh Thiên lại khó coi như vậy. Giống như đứng thêm một giây gần Sở Như Mộng sẽ chết như thế.
Chỉ là nàng có chút khó hiểu.
"Ca, nếu như ngươi nói, vậy vì cái gì Sở Như Mộng còn… như thế… cau dẫn ngươi?". Lạc Cảnh Điềm không biết nên dùng từ để hình dung, liền dùng từ này.
"... Cái gì gọi là câu dẫn a? Thật là. Hắn chỉ là đang dùng ta làm bia đỡ đạn thôi. Dù sao hắn cũng không phải thật sự là nữ nhân, bị nhiều nam nhân như vậy nhìn ngắm cũng sẽ khó chịu. Cho nên mới làm như thế, chuyển dời ánh mắt của người khác lên người ta". Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.
"Vậy hắn mục đích là cái gì? Ca, chẳng lẽ ngươi không thấy khó chịu?". Lạc Cảnh Điềm nhíu mày hỏi.
"Khó chịu là khó chịu. Nhưng ta lại có thể làm gì? Đánh hắn? Ta không nắm chắc có thể đánh thắng hay không. Hơn nữa, ngươi không thấy, hắn nắm rất rõ phân tấc sao?". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt đáp.
"Nói thế nào?".
"Hắn sử dụng ta làm tấm mộc, điều đó đồng thời với việc, hắn thiếu ta một cái nhân tình. Ngươi thật cho rằng khi đó hắn kêu đưa cho hắn điện thoại, chỉ là để cho người khác nhìn? Hắn lúc đó là hướng về ta cầu viện. Đồng thời cũng để cho người khác biết, hắn đã có người trong lòng".
"Như vậy, người khác đối với ta thế nào, không cần nói ngươi cũng biết chứ? Cho nên, ta đáp ứng cũng tốt, không đáp ứng cũng tốt. Ta đều sẽ biến thành mục tiêu cho người khác chỉ trích".
"Đã như thế, thì để hắn ta thiếu một cái nhân tình, không phải tốt hơn sao? Cần gì vì nhất thời khó chịu mà để mất một cái nhân tình tốt như vậy? Phải biết, có thể lừa gạt người khác nhiều năm như vậy, có thể giả trang nữ nhân, đồng thời khiến hàng vạn người điên đảo. Ngươi nghĩ, một người như thế, sẽ đơn giản sao? Mà lại, hắn mới chỉ có… 15 tuổi mà thôi". Lạc Cảnh Thiên nói.
Lạc Cảnh Điềm ngẩn ra, trong lòng nhất thời nổi lên sóng gió.
Ca ca hắn từ lúc nào lại có sức quan sát cùng lòng dạ lớn như vậy? Hơn nữa, nàng từ đầu tới đuôi chứng kiến cuộc nói chuyện của hai người, ngoài những lúc hai người nhỏ giọng nàng nghe không rõ, còn lại hoàn toàn nghe được.
Không chỉ là nàng, những người khác cũng thế.
Nhưng nàng không hề nghĩ tới phương diện khác. Nàng có chút khó tin, Sở Như Mộng cùng ca ca nàng lại hiểu ngầm lẫn nhau như thế. Hai người này… sẽ không phải thật có quan hệ gì đi?.
"Ca! Ngươi… cùng… Sở Như Mộng, là quan hệ gì?". Lạc Cảnh Điềm nghi ngờ nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên hỏi.
"Ha ha, ta biết ngươi muốn nói gì. Nhưng là, ta cùng hắn, chỉ gặp có 3 lần, lần này là lần thứ ba. Cho nên người cũng đừng lại phát huy trí tưởng tượng của mình. Có một số việc, ngươi vẫn là đừng hỏi, cũng đừng đi suy đoán". Lạc Cảnh Thiên cười nói.
Muội muội hắn tuy rất thông minh, nhưng là, ánh mắt cần thả rộng một chút, cũng có một số việc, không cần biết. Có một số việc, hắn biết, cha mẹ hắn biết. Nhưng Lạc Cảnh Điềm không cần thiết phải biết.
Đây không phải là coi thường nàng. Mà là không muốn nàng dính vào cái vòng phân tranh này.
Năm đó hắn điều tra Sở Như Mộng, Sở Như Mộng điều tra hắn. Lạc Vũ Quân cùng biết, Sở lão gia tử cũng biết. Nhưng đều nhắm mắt làm ngơ, những người này đều rất gian xảo.
Có thể trở thành một trong tứ đại gia tộc, không ai là người ngu. Thậm chí nguyên nhân là cái gì, khả năng rất cao họ cũng biết. Nhưng chính là giả ngu xem như không có chuyện gì.
"Hừ! Ta cũng không còn nhỏ, gạt ta làm cái gì". Lạc Cảnh Điềm bĩu môi nói. Nhưng trong lòng cũng ấm áp, nàng biết, hắn làm như thế là vì bảo vệ nàng, không muốn nàng tiếp xúc với những thứ này.
"Cho nên a, ngươi còn muốn biết cái gì sao? Ta hiện tại đều nói cho ngươi". Lạc Cảnh Thiên cười nói.
"Á nè nè, ca ngươi nói Sở Như Mộng đã là nam, hắn thế nào lại đẹp như thế?".
"Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?". Lạc Cảnh Thiên trừng mắt nhìn nàng nói.
Nếu đặt ở kiếp trước, hắn có thể trả lời cho nàng biết. Dù sao, kiếp trước trên thế giới có tứ đại tà thuật vô cùng nổi danh. Như hóa trang thuật, biến tính thuật, chỉnh hình thuật cùng nữ trang thuật. Có cái nào mà không nổi danh thế giới?.
Mà ở kiếp này, hắn cũng không biết giải thích thế nào. Tại đây nữ nhân cũng chẳng cần đồ trang điểm, hoàn toàn đều là thuần thiên nhiên mỹ nữ. Đồ trang điểm lại có tác dụng gì? Một bình mỹ dung dịch liền có thể khiến nữ nhân da trắng nõn nà. Cần gì phải dùng mấy thứ kia để tô lên vẻ đẹp chứ.
Trong lòng hắn cũng có chút nghi hoặc. Nam nhân thật có người đẹp như vậy sao?.
Tút tút.
Lúc này, điện thoại hắn vang lên.
"Ừm? Tới giờ rồi, đi thôi". Lạc Cảnh Thiên nhận được tin nhắn, hắn nhìn Lạc Cảnh Điềm nói.
"Thế nào?". Lạc Cảnh Điềm khó hiểu. Nàng nhưng biết rõ tính cách của Lạc Cảnh Thiên, hắn cũng không phải thích đi học như thế.
"Không có gì, đi thôi". Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói, nhưng bên trong ánh mắt lại lộ ra vẻ thâm trầm, chỉ là rất nhanh liền biến mất.
…
Phi Ngư học viện, tân sinh năm nay có trên một ngàn người. Toàn bộ học viện, cấp A học viên cũng chỉ có chưa tới 50 người. Đại đa số đều là cấp B, còn cấp C cũng có rất ít. Vừa vặn đủ một lớp hơn 30 người mà thôi.
Có thể nói, Lạc Cảnh Thiên cùng những người trong lớp đều thuộc về hàng ngũ "phế vật". Ngoài miệng, người khác có thể không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn có không ít người nghĩ như thế.
Mà vừa rồi, Lạc Cảnh Thiên nhận được tin nhắn uy hiếp.
Hắn bị người nhắm tới.
Tuy nhiên không biết là người nào, nhưng mà hắn cũng đoán ra được đôi chút. Sống 15 năm qua, kẻ thù của hắn cũng chỉ có duy nhất một người, hoặc là người này có ý với Sở Như Mộng nên nhắm vào hắn.
Cũng chỉ có 2 nguyên nhân này mà thôi.
Đi vào học viện, Lạc Cảnh Thiên liền tiến về phía khu C, phòng học của hắn.
Lúc này đã là 7 giờ 50, còn mười phút liền vào học.
Nhưng là, hiện tại trong lớp vậy mà đứng đầy người.
"Chuyện gì vậy? Làm sao đông người như thế?". Lạc Cảnh Thiên kéo lấy một tên học viên hỏi.
"Ngươi không biết? Nghe nói lớp A kéo tới tìm một tên là Lạc Cảnh Thiên".
"Ừm?". Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, sau đó khẽ cau mày.
"Lạc Cảnh Thiên ở đâu? Là nam nhân liền đứng ra. Ngươi trốn không được đâu".
"Mau ra đây đi".
"Cút ra đây cho ta".
Đám người kêu gào.
"Các ngươi tìm ta có chuyện gì?". Lạc Cảnh Thiên suy nghĩ một chút liền lên tiếng.
Đám người quay đầu, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía hắn.
"Ngươi là Lạc Cảnh Thiên?". Một tên thanh niên hỏi.
"Ngươi lại là người nào?". Lạc Cảnh Thiên nhướng mày hỏi. Hắn bị thái độ của tên này làm khó chịu.
"Nghe nói ngươi thực lực là mạnh nhất lớp C, cho nên muốn ngươi chỉ giáo vài chiêu". Tên kia đáp.
Không thể không nói, tên này rất biết cách gây thù chuốc oán cho Lạc Cảnh Thiên, chỉ riêng câu "mạnh nhất lớp C" cũng đủ mang tới cho Lạc Cảnh Thiên rất nhiều phiền phức rồi.
Chỉ là, Lạc Cảnh Thiên lại bật cười nói.
"Quên đi thôi".
"Thế nào? Ngươi sợ? Sợ chỉ cần nói một tiếng". Tên thanh niên kia cười lớn nói, xung quanh đám học sinh lớp A cũng cười theo.
"Không phải, chỉ là ta không muốn cùng thiểu năng giao thủ. Dù sao a, lúc này mới vừa vào học viện, một cái là lớp A, một cái là lớp C mà cũng cố gắng kéo lại với nhau được. Ta thật sự là bội phục trí thông minh của ngươi. Khích tướng thì cũng nên tìm lý do nó hợp lý hơn một chút, ta nói có đúng không?". Lạc Cảnh Thiên cười đáp.
"Ngươi…".
"Còn nữa, muốn tìm ta phiền phức, có thể. Kêu chủ nhân ngươi tới, dù sao đánh chó phải ngó mặt chủ. Ngươi nói có đúng không?". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Ha ha ha.
Xung quanh đám học viên lớp C cười lớn không thôi. Vừa rồi nhìn đám lớp A dáng vẻ phách lối không coi ai ra gì, họ cũng vô cùng ngứa mắt. Chỉ là họ không có thực lực để đánh. Nhưng hiện tại, Lạc Cảnh Thiên lại giúp họ hung hăng phiến một cái bạt tai lên mặt đám học viên lớp A kia.
Ai không thoải mái? Cho rằng lớp A là ngon sao? Ha ha, để ngươi phách lối như vậy.
Đồng thời họ cũng không nghĩ tới, Lạc Cảnh Thiên trào phùng người khác lại mạnh mẽ như vậy.