Chương 15: Sở Như Mộng
Bởi vì nàng quá đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho thế nhân khuynh đảo. Chỉ sợ thượng đế điêu khắc ra cũng chỉ như thế này là cùng.
Từ xưa tới nay, đẹp như tiên nữ vẫn là mọi người hay sử dụng từ ngữ để miêu tả mỹ nữ. Nhưng đại đa số, đều là nịnh nọt, bởi vì tiên nữ đẹp thế nào có ai gặp qua? Có ai biết được?.
Thế nhưng, Sở Như Mộng xuất hiện, tất cả mọi người trong đầu đều nổi lên ý nghĩ: đẹp như tiên nữ.
Tựa hồ chỉ có từ ngữ này mới có thể xứng với nàng.
Nhưng là làm bọn họ đau khổ chính là, vị "thần tiên tỷ tỷ" này lại đã có người trong lòng, hơn nữa nghe giọng nói cùng điệu bộ của nàng, chỉ sợ đã lâm vào bể tình không cách nào thoát ra, điều này làm cho họ sao chịu nổi?.
Mà làm họ phẫn nộ nhất chính là câu nói kế tiếp của Lạc Cảnh Thiên.
"Ha ha, Sở tiểu thư ngươi nói đùa, ngươi Xinh Đẹp như thế, có ai không thích? Nhưng là ta không xứng với ngươi, ngươi vẫn là tìm người khác đi. Thứ cho ta bất lực không phụng bồi được".
Lạc Cảnh Thiên cười lạnh đáp.
Nói đùa. Hắn cũng không dám đi yêu thích vị "mỹ nữ" trước mặt này.
Bởi vì, nàng vốn không phải nữ nhân.
Mà là một nam nhân.
Không sai! Sở Như Mộng chính là một nam nhân, ngươi tin được sao?.
Hai năm trước, Lạc Cảnh Thiên tiến vào một khu rừng nhỏ, hắn cần nơi yên tĩnh để đột phá. Tình cờ gặp được Sở Như Mộng.
Khi đó "nàng" mới 13 tuổi, nhưng là cũng che đậy không được dung nhan tuyệt thế kia. Ban đầu Lạc Cảnh Thiên khá là kinh diễm, không nghĩ tới trên đời này lại có nữ nhân xinh đẹp như thế.
Chỉ là, hắn nhìn Sở Như Mộng lại có cảm giác khá là quái dị. Lúc đó hắn còn cho rằng "nàng" là yêu thú hóa hình, liền lấy ra "Chân Giải Chi Nhãn", một trong số thần khí mà Thượng Cổ Tôn Giả đưa cho hắn.
Lúc này mới phát hiện Sở Như Mộng lại là một nam nhân.
Thần mẹ nó lại là nam? Cái này nếu để nữ nhân khác biết, thử hỏi nữ nhân trong thiên hạ sống thế nào? Dứt khoát tự sát cho xong. Quá mất mặt, quá xấu hổ.
Ngay cả một nam nhân cũng không bằng.
Mà lúc đó, Sở Như Mộng cũng thấy được Lạc Cảnh Thiên, "nàng" tiến tới chào hỏi.
Nhưng là biết rõ thân phận của "nàng", Lạc Cảnh Thiên lúc đó trực tiếp muốn nôn mửa, vẻ mặt xanh như tàu lá chuối.
"Nàng" sẽ không phải coi trọng mình đi?.
Không! Ta là nam, thẳng nam!
Hắn cũng không phải kỳ thị cái gì, mà chẳng qua là có chút… hoảng sợ.
Không sai, hắn sợ.
Lúc đó hắn liền tìm cớ chuồn đi, đứng cùng "nàng" thêm một giây, hắn cả người liền không thoải mái.
Chỉ là, Sở Như Mộng giống như phát hiện Lạc Cảnh Thiên kỳ quái, lại nhìn thấy trong ánh mắt hắn vẻ chán ghét cùng sợ hãi. Nàng liền biết rõ, chỉ sợ thân phận mình bị phát hiện.
Thế là nàng muốn giết người diệt khẩu, lúc đó liền cùng Lạc Cảnh Thiên đánh lên. Đáng tiếc giết không được hắn.
Đừng nhìn nàng khi đó chỉ mới 13 tuổi, lúc đó nàng liền đã có thực lực của Luyện Linh cảnh trung cấp rồi. Cũng không phải nàng sở hữu linh lực, mà là tốc độ, lực lượng cùng kỹ năng của nàng đạt tới Luyện Linh cảnh trung cấp cấp độ.
Nhưng là Lạc Cảnh Thiên lại không phải võ giả, hắn thế nào sẽ cùng "nàng" cận chiến? Cho nên liền chơi du kích, cho đến khi hắn chạy khỏi khu rừng thì Sở Như Mộng mới không tiếp tục đuổi theo.
Sau đó, cả hắn cùng Sở Như Mộng lẫn nhau điều tra đối phương, sau khi biết được thân phận liền dừng lại tất cả động tác.
Sở Như Mộng là Sở gia "thiên kim". Được Sở lão gia tử hết mực yêu thương, mà lại Sở gia cùng Lạc gia đều là một trong tứ đại gia tộc, cho nên Lạc Cảnh Thiên cũng không đi tìm "nàng" phiền phức.
Chưa nói tới đánh lại hay không, dù thật giết được "nàng", thì hắn cũng không chạy nổi.
Mà Sở Như Mộng ý nghĩ cũng cùng hắn không sai biệt lắm. Thế là lần gặp gỡ "vô tình" kia liền trở thành bí mật không người biết.
Lạc Cảnh Thiên cũng không nghĩ tới, ngày hôm nay lại gặp được Sở Như Mộng tại đây.
"Tại sao lại không thể? Ta cùng ngươi đều là thế gia đệ tử, thân phận lẫn địa vị đều như nhau. Lại cũng chưa có người yêu mến…". Sở Như Mộng hỏi, giọng nói tràn ngập khó hiểu, ủy khuất. Giống như sắp khóc tới nơi.
Nhìn vào ánh mắt "nàng", Lạc Cảnh Thiên có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ trêu tức. Chỉ là hắn cũng thật đúng là không có biện pháp nào.
Nói nàng là nam? Có người tin sao? Dù thật tin, chỉ sợ sớm muộn cũng bị Sở Như Mộng bẻ cong queo đi?.
Mà nếu hắn nói ra, như vậy cả hai liền triệt để vạch mặt.
Hắn còn thật rất bội phục Sở Như Mộng da mặt dầy, "nàng" là thế nào đóng vai nữ nhân lâu như thế? Không khó chịu sao?.
Phải biết, với cái dung nhan tuyệt thế của nàng, chỉ sợ có hàng vạn nam nhân mỗi ngày đều đang tâm lý tự sướng cùng nàng phát sinh "không thể miêu tả" cố sự đi.
Chỉ nghĩ thế thôi hắn liền cả người đều run lên.
Quá đáng sợ.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào. Ta trốn còn không được sao?.
Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giật giật vài cái, đi tới thấp giọng nói.
"Chơi đủ sao? Ta nếu tại học viện không được an ổn, ngươi cũng không có kết quả tốt. Cho nên, ngừng lại đi".
"Thật sao? Ta thế nào không thấy đây? Ngươi hiện tại cách ta rất gần, vị trí đứng cũng che đi tầm mắt người khác. Ta nếu hiện tại hô lên phi lễ, chỉ sợ ngươi sẽ chết rất thảm". Sở Như Mộng khóe miệng nở ra nụ cười đáp.
"...". Lạc Cảnh Thiên.
Hắn bị lời nói của Sở Như Mộng làm sinh ra một luồng nồng nặc cảm giác vô lực. Đột nhiên cảm thấy tất cả cũng không sao cả, hắn lúc này thật muốn chết, còn muốn kéo theo Sở Như Mộng cùng chết.
"Xem như ngươi lợi hại, nói đi, ngươi muốn thế nào". Lạc Cảnh Thiên cắn răng nói.
Sở Như Mộng nhắm mắt lại, sau đó rất nhanh mở ra. Con ngươi trong suốt hiện lên nhàn nhạt ưu thương, phẳng phất như tiên nữ rơi xuống trần gian bị ủy khuất, nhưng là quật cường nhịn xuống.
Điều này làm cho "nàng" nhiều hơn một chút khí tức nhân gian, khiến người nhịn không được sinh lòng thương tiếc, hận không thể ôm "nàng" vào trong ngực hảo hảo thương yêu.
Kế tiếp, trên mặt nàng hiện lên một tia đỏ ửng, ánh mắt lưu chuyển, giống như đang ngượng ngùng chuyện gì. Sau đó mới chậm rãi lên tiếng.
"Cho ta điện thoại". Sở Như Mộng ngửa bàn tay ra nói.
"...". Lạc Cảnh Thiên.
Hắn hiện tại đã không biết dùng từ gì để hình dung Sở Như Mộng rồi.
Nội tâm của hắn lúc này như vạn mã bôn đằng, cái này kỹ xảo cũng quá mẹ nó trâu bò đi? Đại ca ngươi ưu tú như vậy, cha mẹ ngươi biết không?.
Hắn mặt không thay đổi, nhìn Sở Như Mộng vẻ mặt tuyệt sắc kia, hắn không khỏi hoài nghi nhân sinh.
Âm thầm thở dài.
May mắn hắn là nam, nếu hắn là nữ, hắn hận không thể đem mình bóp chết. Thật mẹ nó quá mất mặt, ngay cả một cái ngụy nương cũng không bằng.
Hắn phẳng phất thấy được, đứng trước mặt hắn là một đóa Bạch Liên Hoa biết di chuyển cùng nói chuyện.
Thế gian làm sao lại có loại người này? Cũng quá vô sỉ đi?.
Sở Như Mộng nhân lấy điện thoại của hắn, sau đó dùng một loạt thao tác, cuối cùng mới trả lại cho hắn.
"Cảnh Thiên ca ca, ta đi trước, có thời gian nhất định phải gọi cho ta a". Sở Như Mộng ngọt ngào nói.
Lạc Cảnh Thiên toàn thân đều nổi da gà.
Đại ca, đi nhanh đi. Cầu ngươi!
Ngươi nếu ở thêm một giây nữa, ta liền chết chắc.
Hắn lúc này đều có thể cảm nhận được, xung quanh từng đạo ánh mắt như lưỡi dao nhìn lấy hắn. Nếu như ánh mắt có thể giết người, hắn hiện tại đã chết một vạn lần.
Trên đời này làm sao lại có thứ tiện nhân như thế?.
Lão thiên gia, ngươi nhìn ta không thoải mái sao? Làm sao lại trừng phạt ta như vậy?.
Bất lực thở dài, Lạc Cảnh Thiên lúc này mới nhớ tới Lạc Cảnh Điềm còn ở bên cạnh, hắn lập tức quay người, liền thấy nàng đang dùng ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn hắn.
"Điềm Điềm, ta…".
"Ca, ngươi cũng không cần nói. Ta hiểu được". Lạc Cảnh Điềm nói xong liền quay người rời đi.
Lạc Cảnh Thiên vội vã chạy theo kéo lấy tay nàng nói.
"Điềm Điềm, nghe ta giải thích".
"Ta không nghe, ca ngươi buông ra, ta muốn đi học".
"Đừng, nghe ta nói xong, ngươi muốn thế nào cũng được. Ít nhất cũng nghe ta giải thích a". Lạc Cảnh Thiên gấp gáp nói.
Hắn hiện tại có một loại xúc động muống đem Sở Như Mộng bóp chết. Còn hàng này cũng quá mẹ nó hố người đi.
"Không cần, ta biết ngươi muốn nói gì, buông ta ra". Lạc Cảnh Điềm bình tĩnh nói.
"Ngươi biết cái rắm!".
Lạc Cảnh Thiên tức giận quát lên, sau đó trước mặt đám người, kéo Lạc Cảnh Điềm rời đi.
"Cặn bã nam".
Đám người xung quanh đồng loạt trong đầu hiện lên cái từ này.