Chương 17: Việc của ta, là tiễn hắn đi gặp thượng đế
Lạc Cảnh Thiên theo bản năng muốn né tránh, nhưng là, ánh mắt hắn hiện lên vẻ lạnh lẽo. Khóe miệng nở ra nụ cười lạnh lùng. Không chút nhúc nhích để tên kia đánh tới.
Ầm!
Lạc Cảnh Thiên bị một quyền đánh lùi lại vài bước, trên mặt xuất hiện dấu ấn, khóe miệng đều rỉ máu. Đủ biết một quyền này nặng thế nào.
Đám người giật mình lùi lại, không ai nghĩ tới lại đột ngột xảy ra chuyện này, cũng không ngờ rằng Lạc Cảnh Thiên lại đơn giản như thế liền bị đánh chúng.
"Hừ. Phế vật chỉ là phế vật, một quyền cũng chịu không được". Tên thanh niên kia hừ lạnh nói. Nhưng trong lòng cũng có chút nghi hoặc, hắn ra tay cũng không tính là nặng, nhiều lắm liền để lại trên mặt một cái dấu ấn. Vì cái gì Lạc Cảnh Thiên lại bị thương nhỏ máu?.
Lạc Cảnh Thiên dùng tay lau đi vết máu khóe miệng, thản nhiên nở ra nụ cười nói.
"Ta nói qua, ta không cùng thiểu năng giao thủ. Nhưng là, đã ngươi động thủ, như vậy, ngươi biết kết quả của ngươi là gì không?".
"Ha ha, ngươi lại có thể làm gì ta?". Tên kia cười lớn.
"Điều số 3 trong 23 điều luật trong học viện. Nghiêm cấm tư đấu. Nhẹ, phạt tiền, trừ điểm. Nặng, đuổi học. Ngươi biết ta là Lạc Cảnh Thiên, như vậy cũng biết ta bối cảnh là gì. Ngươi động thủ trước, hơn nữa còn đánh bị thương ta, cho nên, tin tưởng ta, ta có năng lực để ngươi bị đuổi học. Chủ nhân của ngươi cũng không bảo vệ được ngươi đâu". Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười gằn nói.
Thật cho rằng đánh hắn một quyền liền bị đuổi học liền xong việc? Chỉ cần hắn bị đuổi khỏi học viện, như vậy hắn cùng học viện liền không còn liên quan. Đến lúc đó Lạc gia bắt đầu động thủ, người nào cũng không bảo vệ được hắn.
Tên kia nghe thế nhất thời biến sắc, mà đám người xung quanh cũng giật mình không thôi.
Thì ra là thế.
Họ cũng không nghi ngờ gì điều Lạc Cảnh Thiên nói.
Hắn nhưng là Lạc gia thiếu chủ, tuy nhiên không phải con ruột. Nhưng là địa vị tuyệt đối không kém bất kỳ ai. Chưa nói tới Lạc gia gia chủ thế nào, chỉ riêng việc Phùng Nguyệt phu nhân tính cách bao che cho con, nàng nhất định sẽ không để yên chuyện này.
Lạc gia nếu hướng về học viện tạo áp lực, tên này, chắc chắn sẽ bị đuổi học. Mà một khi rời khỏi học viện, hắn, xem như xong đời.
Đây là ý nghĩ của đám người lúc này.
Dù sao, quy tắc chính là thế, can đảm phá quy tắc, vậy thì phải gánh chịu hậu quả.
Cũng chỉ có tên ngu ngốc này lại bị Lạc Cảnh Thiên vài câu nói khiêu khích làm tức giận, dám can đảm đi đánh hắn một quyền.
Bộp bộp bộp.
Một đạo tiếng vỗ tay vang lên, sau đó là một âm thanh vang lên, mang theo chút trào phúng nói.
"Lạc thiếu quả nhiên tính toán giỏi. Hảo tâm kế a".
"Các ngươi nhìn, chó bị đánh, chủ liền ra mặt. Xem ra chủ nhân ngươi cũng rất yêu thương ngươi đâu này". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt đáp.
Ha ha ha.
Mấy tên lớp C cười lớn.
Cũng không phải ai cũng sẽ e ngại đám thế gia đệ tử, càng đừng nói tới trong học viện.
"Lạc thiếu còn thật rất hung hăng càn quấy a. Làm người lưu lại một đường. Chuyện gì cũng đừng làm quá tuyệt". Người kia nói.
"Ha ha! Ngươi nói thế bản thân ngươi tin sao? Tạ thiếu gia?". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh hỏi ngược lại.
Người này chính là một trong tứ đại gia tộc, Tạ gia Tạ Minh Viễn.
Cũng giống như Lạc Cảnh Thiên, hắn là Tạ gia thiếu chủ, đồng thời cũng là kẻ thù duy nhất của Lạc Cảnh Thiên tại Thiên Tâm Thành.
Chuyện phải bắt đầu nói từ hai một năm trước.
Có thể khiến hai người nam nhân gây thù chuốc oán với nhau, ngoài lợi ích tiền tài, chính là nữ nhân. Mà Lạc Cảnh Điềm chính là nguyên nhân chính gây nên.
Tạ Minh Viễn vốn dĩ yêu thích Lạc Cảnh Điềm, nhưng là bị Lạc Cảnh Thiên nhiều lần phá hoại.
Chuyện cũng rất đơn giản, cũng không có gì là phức tạp. Cứ như thế hai người liền thành kẻ thù của nhau.
"Ta đương nhiên tin tưởng. Chẳng qua không biết Lạc thiếu có muốn hòa thù thành bạn hay không". Tạ Minh Viễn nói.
"Hóa thù thành bạn? Ngươi? Vẫn là hắn?". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt đáp.
"Ngươi có ý gì?".
"Có ý gì? Ngươi nghe không hiểu hay là giả ngu? Trước mặt ta cũng đừng ra vẻ đạo mạo. Mang theo chó của ngươi, lăn ra ngoài". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng quát.
"Tạ thiếu, cứu ta. Ta không muốn bị đuổi học đâu, Tạ thiếu, van ngài mau cứu ta đi". Tên thanh niên kia quay về phía Tạ Minh Viễn cầu xin nói.
Tạ Minh Viễn nhíu mày, trong lòng có chút chán ghét, nhưng là hắn vẫn nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên nói.
"Lạc thiếu, cho ta một bộ mặt, bỏ qua hắn thế nào?".
"Lạc thiếu gia, ta sai rồi, cầu ngươi bỏ qua cho ta đi". Tên thanh niên kia gần như quỳ xuống nói.
Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nhìn hắn, lại nhìn qua Tạ Minh Viễn.
Bốp!
Tạ Minh Viễn một bàn tay đánh lên mặt tên thanh niên kia quát lên.
"Ngậm miệng, nơi này có phần của ngươi lên tiếng? Cút sang một bên".
Tên thanh niên kia vội vàng cúi đầu đi lùi lại phía sau. Hắn biết, hiện tại cũng không phải chuyện của hắn, mà là chuyện giữa Lạc gia cùng Tạ gia. Hắn là không có tư cách xen vào.
Ở đây ai cũng không phải người ngu, quan sát có thể, nhưng thật xen vào. Chết cũng không biết chết thế nào.
Đại gia tộc tranh đấu không phải dễ xen vào như vậy.
"Lạc thiếu, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Cho một câu thẳng thắn đi". Tạ Minh Viễn nói.
Mặc dù hắn không muốn, nhưng mà tên kia là thuộc hạ của hắn, dù muốn hay không, trước mặt người khác hắn cũng phải đứng ra bảo vệ tên này. Nếu không danh tiếng của hắn sẽ rơi xuống rất thảm, sau này sẽ có ai tình nguyện đi theo hắn nữa?.
"Ha ha, vẫn câu nói cũ. Hắn làm sai, vậy phải chịu tương ứng trừng phạt. Bất kỳ người nào đứng ra cũng không được. Ngươi, hiểu chưa?". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.
Nực cười. Đánh hắn một quyền còn muốn an ổn? Trên đời đâu có chuyện ngon ăn như vậy.
Oanh.
Nghe xong, tên thanh niên kia ngồi bệt xuống đất.
Xong.
Tất cả đều xong.
Hắn đời này xem như xong.
Vì cái gì hắn lại nghe theo Tạ Minh Viễn đi tìm Lạc Cảnh Thiên phiền phức cơ chứ? Vì cái gì???.
"Lạc thiếu, cầu ngươi bỏ qua cho ta đi, ta sau này cũng không dám nữa. Ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài, cầu ngài bỏ qua cho ta. Sau này ngài chỉ hướng đông, ta tuyệt không dám đi hướng tây".
"Van ngài, Lạc thiếu. Ta nếu như bị trục xuất khỏi học viện, đời ta thật coi như xong a. Van ngài".
Tên thanh niên kia không chút nào quan tâm mặt mũi cùng phía sau lưng Tạ Minh Viễn gương mặt đã trở nên vô cùng âm trầm.
Hắn chỉ biết, hắn nếu như bị trục xuất, đời này hắn xem như hết.
Gia cảnh hắn nghèo hèn, được cái thiên phú khá tốt. May mắn được tiến vào học viện.
Chỉ cần hắn còn trong học viện, bằng thiên phú của mình, hắn tin chắc trong tương lai sẽ trở thành cường giả, thậm chí… trở thành Ngự Linh cảnh trong truyền thuyết.
Nhưng là hiện tại, hắn cảm giác tương lai tràn ngập hắc ám.
Bị trục xuất đồng nghĩa với việc không có công pháp, không có võ kỹ. Cái gì cũng không còn.
Hắn chỉ có thể trở thành một tên làm công bình thường, thậm chí nếu như Lạc gia trả thù, hắn chỉ có nước chết đói tại đầu đường. Cái gì cũng làm không được.
Cho nên hắn không thể nào không cầu xin tha thứ.
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Kiếp trước, hắn nơi nào chứng kiến cảnh tượng này? Cùng lắm chính là tại trong bệnh viện thấy những người không có tiền cầu xin bác sĩ cứu người thân của họ. Cũng không có một lần nào thấy cảnh tượng như này ở chỗ khác.
Hắn rất muốn đồng tình, buông tha tên này.
Hắn, thủy chung vẫn là hắn của kiếp trước. Vẫn là mềm lòng như vậy. Biết rõ, người đáng thương, tất có chỗ đáng trách. Nhưng có mấy người lại hạ quyết tâm được đây?.
Lạc Cảnh Thiên nội tâm ý nghĩ chuyên động rất nhanh, hắn liếc nhìn qua Tạ Minh Viễn, trong đầu nổi lên một ý nghĩ. Khóe miệng nhếch lên nụ cười, nhìn tên thanh niên kia lắc đầu nói.
"Tha thứ cho ngươi hay không, là việc của thượng đế, không phải việc của ta".
"Ngươi đây là có ý gì? Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?". Tạ Minh Viễn nhăn mặt nói.
"Ta nói rồi, tha thứ hay không không phải việc của ta. Việc của ta, là tiễn hắn đi gặp thượng đế. Cho nên, cố gắng mà trân quý thời gian còn lại của ngươi đi, nói không chừng, một ngày nào đó, lại tới phiên ngươi cũng không chừng. Minh bạch rồi chứ?". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.
"Ngươi…". Tạ Minh Viễn nghẹn lời.
Đám người xung quanh cũng giật mình, nhìn Lạc Cảnh Thiên đầy vẻ kiêng kị.
Câu nói ngoan độc như vậy cũng nói ra được, hắn thật là Lạc Cảnh Thiên mà họ biết tới?.