Chương 10: "Ăn" Kotonoha

Thần Vương Tong Manga

Chương 10: "Ăn" Kotonoha

Diệp Phong nhẹ nhàng chạm vào vết thương của Kotonoha, có lẽ bị đau nên chân Kotonoha hơi run rẩy:
"Đau không?"

"Không đau, có anh ở đây thì em không có chút cảm giác đau nào nữa!" Kotonoha mỉm cười ôn nhu, nói.

"Em ráng chịu tý nhé, anh xoa bóp cho, sẽ hết đau nhanh thôi!" Nói rồi Diệp Phong xoa xoa xung quanh nơi bị thương của Kotonoha rồi lén lút sử dụng một nhẫn thuật chữa thương nhỏ lên nơi đó. Vết thương nhanh chóng tan máu bầm, rồi khôi phục với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được. Kotonoha sửng sốt không nói được gì.

"Xong, em xem còn đau tý nào không?" Diệp Phong vỗ tay, ngẩng đầu lên hỏi Kotonoha.

Lúc này Kotonoha đã phục hồi tinh thần lại, ánh mắt tò mò nhìn về phía Diệp Phong:

"Sao anh lại làm được thế? Em không còn cảm thấy đau nữa."

"Ha ha, cái này là một chiêu xoa bóp độc môn khi bé anh được học cùng với võ thuật, em đừng nói cho ai nhé!" Diệp Phong gãi gãi đầu vừa cười vừa nói, xong lại chớp mắt với Kotonoha:

"Anh không muốn bị nhìn như mấy con thú quý hiếm trong sở thú đâu!"

Kotonoha mỉm cười gật đầu, chưa kịp làm gì thì đã thấy Diệp Phong ngồi xuống bên cạnh mình. Diệp Phong nắm lấy tay của Kotonoha:

"Khi nãy em nói có thật không?"

Kotonoha đầu tiên ngẩn người, sau đó nhớ về cái gì đó mà đỏ mặt tới mang tai, gật gật đầu "Ưm"một tiếng nhỏ, may mà Diệp Phong không phải người bình thường nên nghe được.

Rồi Kotonoha lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên hỏi:

"Còn anh, khi nãy anh nói là thật đúng không?"

Diệp Phong không nói, chỉ mỉm cười, sau đó dần dần cúi đầu xuống hôn vào đôi môi chín mọng của Kotonoha. Tay của Diệp Phong đã ôm lấy eo của Kotonoha từ lúc nào.

Kotonoha chợt cứng đờ, mắt mở to nhìn Diệp Phong hôn mình, dần dần nàng cảm thấy một dòng khí nóng từ bụng dưới chảy khắp người, khí lực không còn chút nào nữa, nàng "ưm "một tiếng rồi nhũn người ngã vào lòng Diệp Phong, mặc cho hắn dày xéo đôi môi của mình. Mà Diệp Phong dù gì cũng là một xử nam, chưa có kinh nghiệm gì nhiều về chuyện này, thế nên hắn chỉ biết gặm gặm môi của Kotonoha mà thôi. Được một lát, Diệp Phong như nhớ đến cái gì mới dè dặt đưa lưỡi vào miệng Kotonoha. Nhưng khổ nổi là hàm răng của Kotonoha đóng chặt nên Diệp Phong không làm gì được, đành dùng tay vuốt ve Kotonoha, tay hắn đi từ vòng eo mảnh khảnh của Kotonoha lên tuyết phong của nàng rồi bóp một cái. Kotonoha cảm thấy vùng đất cấm bị tập kích thì theo phản ứng bản năng định hô lên, thế là hàm răng nàng mở ra, Diệp Phong bắt đúng thời cơ đưa lưỡi vào, quấn lấy lưỡi của Kotonoha, nàng cũng trúc trắc đáp lại. Năm phút sau, cả hai rời môi, giữa môi hai người vẫn còn một sợi tơ trong suốt như biểu hiện cho sự việc mà cả hai đã làm. Kotonoha thấy cái này thì mắc cỡ không còn gì hơn, chôn đầu vào ngực Diệp Phong. Diệp Phong dùng tay vuốt vuốt tóc Kotonoha, hỏi:

"Anh làm thế đủ cho em hiểu chưa?"

"Ưm!" Kotonoha không nói gì, chỉ rên một tiếng coi như đã chấp nhận.

"A." Kotonoha chợt hết hồn, vì Diệp Phong không nói gì mà bồng nàng lên đi về phía căn phòng của nàng (ngoài cửa có ghi tên nên khỏi hỏi phòng nào, quá khỏe).

Kotonoha như nghĩ về việc sắp diễn ra, mặt không khỏi đỏ càng thêm đỏ, trong lòng đang phân vân: "Như thế này có phát triển nhanh quá không?" "Được Diệp Phong yêu thích thì đã đúng như những gì mình mong muốn rồi còn gì, thôi thì cứ trao hết cho hắn để không phải tiếc nuối gì nữa." Mà Diệp Phong thì lại nghĩ khác: "Khó khăn lắm mới có cơ hội thì phải bắt lấy, chứ sau này sẽ khó có dịp nữa."

Vào trong phòng, Diệp Phong đặt Kotonoha lên giường, rồi giống như hổ đói đè lên Kotonoha:

"Cho anh nhé, Kotonoha?"

Kotonoha không dám trả lời, chỉ khép mắt lại biểu thị đồng ý. Diệp Phong thì cười, rồi một lần nữa hôn vào môi nàng, lần này cả hai đã có kinh nghiệm nên dễ dàng hơn không ít, thỉnh thoảng Diệp Phong lại hôn vào mắt, vào tai, vào cổ nàng. Tay Diệp Phong cũng không nhàn rỗi, vuốt ve khắp người Kotonoha rồi thuận đà lột luôn quần áo của hai người ra.

Một lát sau Kotonoha đã trần như nhộng trước mắt Diệp Phong. Diệp Phong đưa đầu lên cao một chút để nhìn toàn bộ thân thể nàng như muốn khắc ghi vào trong tâm vậy. Mái tóc đen của Kotonoha bây giờ tán loạn ra, khuôn mặt đỏ như muốn chảy cả máu, đôi mắt khép hờ đầy sương mù, đôi môi khẽ mở ra thở ra từng hơi nóng rực.Toàn thân Kotonoha đều đỏ lên, nhìn như có thể nặn ra nước vậy, quyến rũ vô cùng. Cặp tuyết phong bị khiêu khích quá nhiều nên hai hạt đào đã cứng lên. Hạ thân thì thủy triều dào dạt, thấm cả ra ga giường. Diệp Phong nhìn mà nuốt nước miếng mấy ngụm lớn.

Kotonoha khép mắt một hồi, thấy Diệp Phong không làm thêm bước nữa thì hơi hé mắt ra, nàng thấy Diệp Phong đang nhìn chằm chằm vào thân thể mình như hận không thể nàng nuốt vào bụng thì thẹn thùng không dứt, kèm theo một cảm giác tự hào vì mình có thể hấp dẫn Diệp Phong đến thế. Nàng thẹn thùng hỏi:

"Phong, sao thế?"

"Anh muốn nhìn kỹ càng vẻ đẹp của em, muốn khắc ghi trong tâm để không thể nào quên." Diệp Phong ngẩng đầu nhìn về Kotonoha, nói. Trong lòng Kotonoha ngọt ngào vô cùng, đây là mối tình đầu tiên nên nàng làm gì có thể nghe những lời như thế trước đây. Diệp Phong vươn mình tới ôm lấy Kotonoha, hỏi:

"Kotonoha, cho anh nhé?"

"Phong, nhẹ nhàng một chút, người ta mới lần đầu tiên đó."

Diệp Phong nghe thế thì mừng rỡ, vội vàng đè lên Kotonoha hôn khắp khuôn mặt nàng rồi dừng ở môi, rồi bắt lấy chân Kotonoha để lên vai mình, từ từ tiến tới.

Một lát sau trong phòng vang lên một tiếng la đau đớn mà vui sướng, rồi sau đó lại nổi lên những âm thanh rên rỉ không có tiết tấu, làm cho máu người ta phải sôi sục.

Mây tàn mưa tạnh xong, cả hai đều nằm trên giường. Kotonoha co rúc trong ngực Diệp Phong. Mà Diệp Phong thì đang vuốt ve tấm lưng trắng nõn của nàng. Nhớ tới khi nãy Diệp Phong không khỏi muốn cười. Cả hai người đều là lính mới, Diệp Phong cứ tưởng sẽ dễ dàng như trong JAV, ai ngờ đến lúc thì tìm mãi không có đường, hì hục đến điên đầu không được, phải nhờ Kotonoha phối hợp dẫn đi mới đúng hướng được.

"Phong?"

"Sao thế?"

"Đây không phải là mơ đúng không?"

Diệp Phong cười cười, cúi đầu hé mồm cắn vào ngực của Kotonoha một cái làm nàng rên lên một tiếng yêu kiều.

"Cảm thấy không? Đây đều là thật!"

"Đến bây giờ em còn không tin là thật đấy, chỉ trong vài giờ cả hai đã thành ra thế này rồi."

Kotonoha vẫn vùi đầu trong ngực Diệp Phong, nói.

"Cả hai đều có tình cảm sâu sắc với nhau thì dĩ nhiên thôi!"

"Ừm."

Diệp Phong bỗng nhớ tới gì đó, bèn vỗ mông Kotonoha một cái hỏi:

"Mà nè, tại sao em khi nãy lại đi vào trong hẻm vắng để bọn côn đồ bắt được thế!"

Bị vỗ mông, Kotonoha cảm thấy từng đợt tê dại nhưng vẫn cố gắt:

"Tại anh cả đấy. Ai bảo hôm nay không chịu đến làm em phải đi với tên Makoto rồi bị hắn lừa!"

Diệp Phong ngẩn người:

"Gì lại tại anh? Mà đến là đến đâu, cả ngày anh ở nhà mà, có ai hẹn gì đâu mà đi?"

Lần này đến lượt Kotonoha ngẩn người, nàng ngẩng đầu lên hỏi Diệp Phong:

"Thế tại sao Makoto lại bảo hắn hẹn anh đi xem phim mà anh phải hẹn hò với Sekai nên bỏ dở?"

"Cái gì? Makoto nói thế? Quá đáng quá mà, cả ngày hôm nay anh ở nhà, hắn có hẹn gì với anh đâu?"

"Em không biết, nghe hắn nói là có anh đi chung nên em mới đồng ý đi xem phim, chứ không thì em không đi rồi. Không ngờ sau khi xem phim thì Makoto lại lừa em vào hẻm nhỏ rồi bỏ đi, để em lại với năm người kia."

"Cái gì? Hắn dám làm thế? Không ngờ hắn lại bỉ ổi đến thế này! Anh thật không ngờ hắn lại làm thế với em."

"Không được, anh phải gặp cho hắn hỏi cho ra lẽ!" Nói xong Diệp Phong định vươn người dậy, nhưng bất ngờ là cái đó của Diệp Phong vẫn còn nằm trong Kotonoha, vẫn còn vươn lên như cũ, mà Diệp Phong cử động lại làm nó cọ xát, thế là cả hai đều ngẩn người ra. Diệp Phong quay lại thì nhìn thấy mặt Kotonoha đỏ bừng đầy mê ly, thế là Makoto hay gì khác đều bị Diệp Phong quăng ra khỏi đầu, hắn hú lên một tiếng rồi nhào lên người Kotonoha. Kotonoha nghênh đón, trong phòng lại hiện lên cảnh xuân.