Chương 18: Sự thay đổi của Makoto, xung đột.

Thần Vương Tong Manga

Chương 18: Sự thay đổi của Makoto, xung đột.

Thế là ngày hôm nay Diệp Phong để Sekai ở nhà mình, hắn thì lên trường đi học bình thường, rồi xin cho Sekai nghỉ phép, sau đó mới đi vào lớp.
Khi vào lớp thì Otome và Setsuna đã chờ hắn ở đó.

Otome hỏi trước tiên:

"Phong, Sekai đâu rồi? Hôm nay cô ấy đến lớp trễ quá!"

"Ha ha, hôm nay thân thể cô ấy khó chịu, nhờ anh xin nghỉ rồi!"

"Ừm. A, mà không đúng, hôm qua cô ấy còn khỏe mạnh đàng hoàng mà. Tối hôm qua cô ấy đi riêng với anh về nhà, chả lẽ hai người đã…?"

Otome và Setsuna lúc đầu nghe Diệp Phong nói Sekai không khỏe thì đều gật đầu, nhưng chợt nghĩ lại thì thấy không đúng, bèn hỏi lại Diệp Phong, ánh mắt cả hai hiện lên vẻ bất thiện.

Diệp Phong nghe Otome hỏi thì đầu đầy mồ hôi: "Trực giác của phụ nữ thực quá mạnh đi à nha."

Đang lúc Diệp Phong định giải thích thêm (việc này nói trên lớp cũng quá bất tiện) thì cửa lớp đột nhiên mở ra, Diệp Phong ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Makoto.

Nhìn thấy Makoto hiện giờ, Diệp Phong rất buồn cười. Đúng như Diệp Phong đã nghĩ, tối hôm qua Makoto đã mất đời xử nam trên người của một đàn chị nào đó rồi, nên bây giờ Makoto chải đầu thật gọn gàng, quần áo thì mặc chỉnh tề, ngăn nắp, mặt còn cố làm ra vẻ thành thục, tự tin, đi kèm với chiều cao khiêm tốn của hắn cùng cái thân thể gầy teo thì khá là buồn cười.

Lúc này đây Makoto đang nghĩ về cảm giác sung sướng hồi tối hôm qua, cũng đang nghĩ về Kotonoha, đoán xem tự mình trải qua chuyện đó với Kotonoha sẽ là như thế nào.

Makoto thấy Diệp Phong nhìn mình bằng ánh mắt khôi hài, nhưng cũng không để tâm. Hắn đang định ra vẻ thành thục chào Diệp Phong thì chợt nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng mình. Makoto quay đầu lại thì sửng sốt, sau đó mừng rỡ, hắn thấy Kotonoha đang đi về phía này. Makoto mừng rỡ chạy đến bên nàng nói:

"Kotonoha, cậu không có chuyện gì, thật tốt quá. Lúc đó mình đã định quay lại nhưng…"

Chưa đợi Makoto nói hết thì Kotonoha đã làm như không thấy hắn, đi luôn về phía Diệp Phong. Nàng đi đến sau lưng Diệp Phong, ôm Diệp Phong, dựa cả người nàng vào lưng hắn rồi mới nói:

"Phong, chào buổi sáng nè!"

Diệp Phong thấy Kotonoha đến thì biết đã đến lúc trở mặt với Makoto rồi. Nhưng mà hắn cũng không coi trọng việc này, hắn chào lại Kotonoha:

"Kotonoha, buổi sáng vui vẻ."

"Vui vẻ, nhưng mà không vui vẻ bằng việc thấy anh nha."

"Em nói thật êm tai nha, nhưng mà anh không ghét, cứ phát huy."

Hai người anh anh em em trong lớp không thèm để ý đến người xung quanh. Otome và Setsuna đã biết từ tối qua rồi, nhưng hai nàng cũng khá là ghen tị vì Kotonoha đang ôm Diệp Phong như thế, tại sao hồi nãy mình không dám làm như thế chứ?

Đây cũng là do Kotonoha đã xảy ra quan hệ với Diệp Phong rồi nên mới thân mật thế, chứ nếu không thì nàng chưa chắc đã dám đến lớp của Diệp Phong để chào buổi sáng đâu.

Mà bây giờ người tâm tình không ổn định nhất chính là Makoto. Thấy Kotonoha phớt lờ mình, lại còn đang ôm ấp tâm tình với người khác thì kẻ ích kỷ như hắn làm sao yên ổn được chứ.

Chỉ thấy Makoto xạm mặt lại, vứt cặp lên bàn la lên một tiếng:

"Diệp Phonggg!!!!"

Diệp Phong bình tĩnh ngước mặt lên nhìn Makoto, cười hỏi:

"Sao thế Makoto?"

"Hai người các cậu là như thế nào?" Ngón tay của Makoto run run chỉ vào Diệp Phong và Kotonoha.

"Thì thế nào? Đương nhiên là người yêu!" Diệp Phong làm như vẻ không có chuyện gì, cười nói, xong còn ôm Kotonoha lên trước mặt hôn nhẹ một thoáng vào má của nàng.

Giờ đây Makoto sắp điên rồi, hắn rống lên:

"Cậu không biết cô ấy là người tớ thích à? Tại sao vậy chứ?"

Bạn bè trong lớp đãchú ý tới nơi này rồi, dù sao Kotonoha đến lớp tỏ thái độ thân mật với Diệp Phong cũng làm bọn họ quá bất ngờ, chỉ có vài người tối qua có để ý thấy Diệp Phong và Kotonoha nhảy với nhau mới không bất ngờ lắm thôi. Nghe Makoto nói thì có vẻ như Diệp Phong đang giật người yêu của bạn, tuy Diệp Phong chưa xác định nhưng họ cũng hơi hơi hoài nghi.

Mà Diệp Phong thì ra vẻ bình thường, gật đầu đáp:

"Ừm, tớ biết!"

Nghe Diệp Phong thừa nhận thì người xung quanh khinh bỉ nhìn hắn, giật vợ bạn là tội lớn nha, nên mọi người cũng không cho Diệp Phong thấy sắc mặt tốt. Chưa đợi chê bai thì Diệp Phong đã nói tiếp:

"Nhưng mà cô ấy và cậu chưa là gì với nhau cả, vả lại cô ấy đã thích tớ từ đầu, tớ cũng thích cô ấy nên thuận đà phát triển thôi. Tình yêu vốn không phải từ một phía, mà phải là từ hai phía!"

Đám bạn học nghe Diệp Phong nói thế thì hòa hoãn lại, thì ra Makoto chỉ là đơn phương, trong khi người ta đã có tình cảm từ trước, thế này thì không tính là cướp người yêu. Lúc này Makoto đã nổi gân xanh đầy mặt, hắn quay qua hỏi Kotonoha:

"Kotonoha, có thật không?"

Kotonoha lúc này đang ấm áp ngồi trong lòng Diệp Phong, nghe Makoto hỏi thế thì nhíu mày nhìn về phía Makoto nói:

"Chuyện tình cảm của tôi không cần cậu quan tâm đến, còn nữa, xin cậu không được gọi tôi là Kotonoha." Nói xong nàng không thèm nhìn Makoto nữa mà nhắm mắt hưởng thụ sự ấm áp trong lòng Diệp Phong, trong khi hai nàng Otome và Setsuna thì đầy ước ao nhìn nàng.

Lời này của Kotonoha cũng xem như thừa nhận chuyện của mình và Diệp Phong, làm cho Makoto choáng váng, xém chút nữa té xỉu tại chỗ. Nhưng hắn gắng gượng nói với Kotonoha:

"Kotonoha, à không, Katsura-san, suy nghĩ kỹ lại đi, hắn là tên lăng nhăng, có rất nhiều bạn gái, không xứng với cậu đâu!"

Đến lúc này Makoto không quan tâm bạn bè gì nữa rồi, trực tiếp bán đứng Diệp Phong ngay. Mà nghe Makoto nói thé, phần đông nam sinh trong lớp cũng thầm gật đầu, cái này là do bọn họ ghen tị với diễm phúc của Diệp Phong.

Kotonoha tỏ vẻ khó chịu, nhíu mày nói với Makoto:

"Tôi không quan tâm, dù sao Phong đã không vứt bỏ tôi, ngay lúc tôi gặp nguy hiểm thì còn ra tay cứu giúp tôi, trong khi cậu lại bán đứng tôi cho bọn côn đồ. Thử hỏi người con gái khác sẽ chọn ai, trong khi tôi cũng không hề có cảm giác gì với cậu?"

Học sinh trong lớp nghe Kotonoha nói như hiểu ra điều gì đó, bèn căm ghét nhìn về phía Makoto. "Kẻ ham sống sợ chết, vứt bỏ người yêu" là suy nghĩ của họ trong lúc này. Mà các nữ sinh nghe thấy Diệp Phong đã cứu Kotonoha thì đầy ước ao, sao mình lại không được hắn cứu nhỉ???

Makoto đã bị Kotonoha nói cho cứng họng rồi. Diệp Phong thấy thế bèn lên tiếng:

"Này này, Makoto, chuyện đã đến nước này thì chịu đi, dù sao hai ta cũng là bạn bè mà, không nên vì chuyện này mà tổn thương." Diệp Phong nói lời này cho có lệ thôi, dù sao hắn cũng biết Makoto chắc chắn sẽ không bỏ qua nên có nói cũng như không.

Đúng như Diệp Phong suy nghĩ, Makoto nghe Diệp Phong nói thế thì cười gằn lên, nhìn về Diệp Phong, hỏi:

"Ta là bạn bè đúng không?"

Diệp Phong gật đầu. Thấy thế, Makoto nói:

"Nếu cậu coi tôi là bạn bè thì nhường Kotonoha cho tôi đi!"

Nghe Makoto nói câu đó, mọi người xung quanh nhíu mày lên, nhìn Makoto với vẻ càng thêm chán ghét. Kotonoha chỉ hơi nhíu mày rồi thả lỏng ra, nàng tin Diệp Phong sẽ không đồng ý.

Mà Diệp Phong thì đứng dậy đi đến gần Makoto, chỉ vào Makoto rồi chỉ đến Kotonoha, vừa chỉ vừa nói:

"Ý của cậu là bảo tớ dùng Kotonoha để đổi lấy phần tình bạn của cậu?"

Makoto gật đầu. Diệp Phong gằn giọng:

"Xin lỗi cậu nhé, cậu coi cô ấy là cái gì? Là một món đồ để trao đổi ư? Cậu coi tình cảm của người khác là thứ để trao đổi ư? Lấy Kotonoha đổi cái tình bạn rách rưới, dơ bẩn của cậu? Xin lỗi, tôi không cần!! Cho dù cả núi vàng tôi cũng không đồng ý."

Nói đến đây Diệp Phong chỉ thẳng vào mặt Makoto:

"Được, đã cậu muốn thì chúng ta không còn quan hệ gì nữa, lấy cái tình bạn của cậu về cho chó ăn đi!"

Đám học sinh nghe Diệp Phong mắng chửi Makoto như thế thì rất thích ý, vỗ tay rần rần, còn Kotonoha, Otome, Setsuna thì mặt đầy hạnh phúc nhìn về Diệp Phong. Makoto bị Diệp Phong chửi còn chưa hoàn hồn lại, người như nhũn ra, đợi một lát mới lấy lại được tinh thần, cả người run rẩy dùng ngón tay chỉ về Diệp Phong:

"Được, tao liều với mày!"

Nói xong bèn lao về phía Diệp Phong, chưa kịp đến gần thì đã bị Diệp Phong đạp văng ra. Một vài nam sinh thấy thế bèn lao vào đánh Makoto, tên này làm mất mặt đàn ông quá rồi. Makoto đã khiến cho cả lớp chán ghét nên chẳng ai có lòng can ra cả.

Diệp Phong thì làm như không thấy gì cả, đi về phía ba người bọn Kotonoha. Makoto bị hành một hồi lâu, đến khi tiếng chuông lớp vang lên mới khiến mấy người kia dừng lại.

Lúc bọn họ tản ra thì thấy Makoto cả người xốc xếch, khuôn mặt bầm tím nằm đó. Hắn đứng lên, không nói lời nào mà nhìn về phía những người đánh mình, cuối cùng dừng ở Diệp Phong. Sau đó Makoto đi ra ngoài không quan tâm gì về việc giờ học đã bắt đầu.

Diệp Phong thấy thế thì mỉm cười trong lòng "Xem ra tên này sắp xong rồi."