Chương 20: Rời khỏi School Days

Thần Vương Tong Manga

Chương 20: Rời khỏi School Days

Đợi vài ngày sau, cơn phong ba "Học sinh cuồng sát" cũng qua đi trong đầu đám học sinh rồi. Sinh hoạt của Diệp Phong vẫn bình thường, mỗi cái là mỗi lần đến trường phải chịu những ánh mắt sùng bái của nữ sinh làm Diệp Phong cảm thấy hơi hãi.
Đột nhiên một buổi chiều tối nọ, Diệp Phong hẹn Kotonoha và ba cô gái khác đến nhà mình có việc riêng cần nói. Bốn nàng đầy nghi hoặc nhưng cuối cùng vẫn đến đúng hẹn, chỉ có Sekai là ý thức được gì đó, mặt nàng trắng bệch lên.

Diệp Phong thấy các nàng đã đến đầy đủ rồi, bèn mở miệng:

"Đừng hỏi gì cả, đi theo anh!"

Rồi mặc kệ bốn nàng kinh ngạc, hắn bước vào một chiếc xe hơi đã đứng đấy từ lâu, sau đó gọi các nàng lên xe.

Xe chạy được nửa giờ thì đến một căn biệt thự lớn nằm gần chân núi, xung quanh khung cảnh vô cùng xinh đẹp làm bốn cô gái phải trầm trồ khen ngợi.

Khi xe dừng lại trước căn biệt thự, tài xế quay qua nói với Diệp Phong:

"Cậu chủ, đã đến nơi!"

Diệp Phong không nói gì, chỉ gật đầu rồi bước xuống xe, sau đó đi ra sau mở cửa cho bốn nàng.

Mà bốn cô gái vẫn còn đờ người ra, lúc nãy tài xế bảo Diệp Phong là ‘cậu chủ’ làm các nàng rất kinh ngạc. Sekai là người tỉnh lại đầu tiên, nàng hỏi Diệp Phong:

"Phong, căn biệt thự này là của ai thế? Tại sao người lúc nãy gọi anh là cậu chủ?"

Diệp Phong quay qua cười cười:

"Nhà này ấy à, đây là nhà tương lai của các em, cũng là của anh. Sao, vừa ý không?"

"Điều các em nghi hoặc anh cũng biết, vào nhà rồi anh sẽ nói!"

Năm người cùng vào nhà. Trên mấy chiếc ghế sô pha, Diệp Phong ngồi đối diện với các nàng, lúc này một người trung niên đi tới:

"Cậu chủ, nước đây ạ!"

Diệp Phong cười, tiếp nhận:

"Cảm ơn bác Kotaku!"

Rồi Diệp Phong quay qua nói với bốn cô gái:

"Đây là quản gia Kotaku, sau này có gì hãy nhờ bác ấy!"

Bốn cô gái nghi hoặc nhưng vẫn theo lời Diệp Phong lễ phép chào người này. Đợi quản gia đi xong, Diệp Phong bắt đầu giảng giải cho các nàng về thân phận của mình, tất nhiên chỉ là thân phận trong anime thôi, việc Hệ Thống Ảo Tưởng thì Diệp Phong thấy chưa đến lúc.

Thân phận mà Diệp Phong được sắp xếp khá là giàu có. Cha mẹ chết sớm, Diệp Phong sống với ông nội là một tỷ phú, nhưng mà ông nội Diệp Phong cũng bị bạo bệnh qua đời, để lại cho Diệp Phong một tài sản kếch xù. May là người quản gia rất trung thành nên Diệp Phong cũng không gặp gì trắc trở mà thừa kế nó. Rồi sau đó Diệp Phong chuyển đến trường học của Makoto, câu chuyện sau đó mọi người đã biết.

Bốn cô gái nghe Diệp Phong kể chuyện thì có bất ngờ, nhưng cũng không quá lắm, vì các nàng đã cảm thấy Diệp Phong không đơn giản ngay từ đầu rồi.

Thấy bốn người đã tiếp nhận thân phận của mình, Diệp Phong nhìn sắc trời đã tối bèn đứng lên nói với bốn người:

"Đi theo anh, anh còn có bất ngờ cho các em."

Năm người đi ra sau núi, lúc này Otome lên tiếng:

"Phong, còn có gì nữa thế, ấp úng mãi làm người ta hồi hộp quá!"

Diệp Phong cười cười, lấy đâu ra một cái công tắc đưa cho Otome, thấy Otome nghi hoặc nhìn mình thì Diệp Phong nói:

"Bấm nút đó đi rồi em sẽ biết."

"Tạch" Otome không thể chờ đợi được mà bấm nút.

"Bùm." Bỗng dưng cả một vùng trời sáng lên, mọi người nhìn lại thì thấy là pháo hoa. Bốn nàng cùng bụm miệng nhìn lên bầu trời, trong mắt đầy vui sướng và hạnh phúc.

Chỉ thấy pháo hoa từng trái bắn lên, nổ thành các dòng chữ, hình ảnh vô cùng đẹp mắt. Có lúc là chân dung của mọi người, có lúc là từ ‘LOVE’, vân vân, làm cho các nàng hạnh phúc lắm. Cả bốn nàng đều vui sướng đến chảy nước mắt ra. Đợi cho pháo hoa kết thúc, bốn nàng còn chưa kịp từ tâm tình hạnh phúc cũ thoát ra thì hạnh phúc mới đã đến.

Chỉ thấy Diệp Phong lần lượt lấy bốn chiếc hộp nhỏ có vải mềm màu đỏ bọc phía ngoài ra. Hộp mở ra làm các nàng thấy trong đó đều là nhẫn, chính xác là nhẫn cưới bằng kim cương. Đầu tiên, Diệp Phong đi đến phía Otome:

"Otome, em có đồng ý làm vợ anh không?"

Otome xấu hổ cúi đầu, nước mắt hạnh phúc chảy đầy mặt, nàng gật nhẹ đầu rồi đưa ngón áp út lên, xem như là đồng ý.

Lần lượt, Diệp Phong cầu hôn từng người. Sau khi đã kết thúc, Diệp Phong ôm chầm lấy các nàng:

"Từ bây giờ các em là nữ nhân của anh. Này, ngày vui thế này sao lại khóc?"

Nghe Diệp Phong nói thế, Otome là người nín khóc đầu tiên, cười nói với Diệp Phong:

"Người ta hạnh phúc mà khóc, anh cấm sao?"

Diệp Phong vội lắc đầu nói:

"Không cấm, không cấm!"

"Nhưng mà…" Diệp Phong bỗng nhiên lấy giọng trịnh trọng làm bốn cô gái hết hồn, các nàng nhìn chăm chăm Diệp Phong, chờ hắn nói hết.

"Hứa với anh, bất cứ lúc nào cũng phải đeo cái nhẫn này, không bao giờ được tháo ra, được không?"

Bốn nàng tuy không hiểu nhưng vẫn gật đầu. Thật ra, những chiếc nhẫn này Diệp Phong đã động tay chân vào rồi, trong đó có trộn lẫn hỗn độn lực, có thể bảo vệ tính mạng các nàng vào thời khắc nguy hiểm, đến khi hết năng lượng mới thôi. Mà Diệp Phong thì chắc chắn thế giới này không có gì siêu nhiên nên không lo cái nhẫn hết năng lượng được.

Ôm đồm một hồi lâu, mọi người đi vào nhà ăn cơm. Các nàng ăn cơm làm cho Diệp Phong dở khóc dở cười, chỉ thấy bốn người lo sẽ làm bẩn chiếc nhẫn hay sao ấy, không dám động chạm gì nhiều vào chúng, dùng tay cũng không dùng tay đeo nhẫn, cứ như nó là thứ gì đó ngang bằng tính mạng mình vậy. Diệp Phong tuy dở khóc dở cười nhưng cũng vui mừng, vì các nàng không tháo nhẫn ra, chứng minh các nàng còn xem trọng lời nói của mình.

Đợi cơm nước xong xuôi, Diệp Phong tiễn đưa từng người vào phòng ngủ rồi mới về trong phòng của mình.

Đóng cửa phòng lại, khuôn mặt Diệp Phong nhất thời trở nên u buồn, hắn thở dài rồi từ trong ngăn tủ lấy ra bốn phong bì được bọc rất kỹ. Nhìn bốn phong bì này, Diệp Phong lại thở dài lần nữa rồi hắn ngồi lên giường, tỏa ra thần niệm trông coi bốn cô gái, đợi bốn cô gái đã ngủ say rồi thì Diệp Phong mới đi vào phòng mỗi người, yên lặng đặt một lá thư vào từng phòng, rồi lặng lẽ đi ra. Khi Diệp Phong xuống phòng khách thì thấy bác quản gia Kotaku vẫn còn đó. Diệp Phong nói với ông:

"Bác Kotaku, phải nhờ bác chiếu cố họ rồi."

"Ha ha, cậu chủ yên tâm, tôi sẽ làm hết sức chiếu cố các cô chủ."

Diệp Phong gật gật đầu rồi nói: "Cảm tạ." Xong hắn bỏ ra ngoài để lại bác quản gia thở dài. Nhưng Diệp Phong lại không biết rằng khi hắn đã đi rồi, bốn cô gái tưởng như đã ngủ lại mở mắt ra, nước mắt thấm ướt gối. Các nàng lần lượt đi lấy lá thư của Diệp Phong để lại cho mình. Xem xong bức thư, các nàng nhịn không được nữa khóc òa lên. Chỉ thấy trong thư Diệp Phong nói có việc, phải đi xa một thời gian, không biết nhanh hay chậm, vì các nàng còn có gia đình và việc học nên hắn không thể mang các nàng theo được. Diệp Phong còn nói đã chuyển hết tài sản của hắn nhờ các nàng trông hộ, có gì thì nhờ bác quản gia. Cuối cùng là Diệp Phong hứa hẹn lần sau bọn họ sẽ không bao giờ tách ra nữa.