Chương 9: Anh hùng cứu mỹ nhân (2)

Thần Vương Tong Manga

Chương 9: Anh hùng cứu mỹ nhân (2)

Năm tên côn đồ nghe thấy Diệp Phong nói thế thì run cả lên, bọn chúng cứ có cảm giác như là
"Liều mạng bọn mày!"

Tên đầu bờm ngựa dẫn đầu, dẫn bốn tên còn lại xông về phía Diệp Phong, trên tay mỗi tên đều có một khúc gỗ khi nãy nhặt được lúc bắt Kotonoha. Thấy cả năm tên cùng lao đến Diệp Phong, Kotonoha đứng ở ngoài hiện ra vẻ mặt vô cùng lo lắng, không ngừng nói trong lòng: "Phải tin cậu ấy, cậu ấy sẽ không bị sao cả." Thế nhưng mà hai bàn tay đang nắm chặt đến nỗi trắng bệch ra lại cho thấy nỗi lo của Kotonoha lúc này.

Diệp Phong bình tĩnh nhìn năm tên côn đồ lao vào mình, trong mắt chỉ có sự khinh bỉ và sát ý. Chợt, Diệp Phong đưa tay lên bắt được cổ tay của một tên, tên kia chưa kịp hoàn hồn thì Diệp Phong đã đẩy hắn về hướng một tên còn lại, tên kia thấy thế thì giang tay ra đỡ hắn lại, cả hai chưa kịp lấy thằng bằng thì Diệp Phong đã rống lên một tiếng: "Yaaa!" Diệp Phong quay ngược lại xuất ra một cú đá số bốn hoàn mĩ vào ngay ngực của tên đằng trước. "Bành", cả hai tên chịu không được sức mạnh của Diệp Phong nên cùng bị đá văng lên, bay sát theo mặt đất được ba mét mới đụng vào bức tường con hẻm đánh rầm một tiếng, cả hai hộc một ngụm máu tươi té lăn ra đất, hiện ra đằng sau là một lỗ thủng nằm trên tường, đủ để thấy lực lượng của cú đá này mạnh đến thế nào. Thực tế là Diệp Phong đã nương tay rồi, vì giết người sẽ gặp phiền phức. Nhưng hai tên đấy không nằm liệt giường nửa năm là không thể nào.

Ba tên còn lại cùng ngẩn người, nhìn Diệp Phong đang đi về bọn hắn mà mỗi tên nuốc một ngụm nước miếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Thấy Diệp Phong ngày càng gần, một tên do chịu không được áp lực đã lao lên trước định vồ vào Diệp Phong. Diệp Phong giơ tay lên, bắt chính xác hai tay của tên kia, dùng sức vặn một cái rắc, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết: "Aaaaaaaaaaaaaaaaa..." Tên này khụy gối xuống do dư lực của Diệp Phong, hai tay đã bị vặn gãy, Diệp Phong vẫn không tha, đạp một chân vào gối của tên này, lấy chỗ mượn lực tung người lên tung một gối vào mặt hắn. "Rầm", lại một tên nữa tiếp xúc thân mật với bức tường.

Hai tên còn lại thì là tên đã đánh bị thương Kotonoha và tên bờm ngựa, đều đứng như trời trồng không dám nhúc nhích, nhìn Diệp Phong.

Diệp Phong lại gần, bắt vào vai của tên đánh bị thương Kotonoha, hỏi:

"Mày là người đánh Kotonoha đúng không? Thế thì dùng chân của mày bồi thường đi!"

"Không!!!!!!!" Tên đó hét lên nhưng không thể nào ngăn cản nổi Diệp Phong, Diệp Phong dùng một cái quét chân đã đá gãy hai chân hắn. Sự đau đớn làm hắn chưa kịp kêu la đã bất tỉnh rồi.

"Mày là chủ mưu?" Diệp Phong nhìn vào mắt tên bờm ngựa, hỏi.

"Không, không phải tôi!, không phải tôi mà!" Tên bờm ngựa hiện lên vẻ hoảng hốt trong mắt, chỉ vào tên bị đá gãy chân, nói:

"Là nó, tôi bị dụ dỗ thôi."

"Không cần chối, con mắt của mày bán đứng mày rồi." Diệp Phong lắc đầu nói với hắn. Không đợi hắn kịp trả lời thì Diệp Phong đã tiến sát bên người hắn, một quả đấm mang theo sức mạnh đủ để phá tan luồng không khí, làm rộ lên một tiếng nổ đã xuất hiện, dán vào bụng hắn. "Bành!", phần áo phía sau của tên bờm ngựa như bị cái gì nổ làm bắn tung ra, kình phong thổi về phía sau một cách mãnh liệt. Mắt hắn đã trợn trắng, vẫn giữ tư thế như cũ, có thể thấy đòn này của Diệp Phong nhanh, mạnh đến mức thân thể hắn cũng không kịp phản xạ.

Hạ xong tên cuối cùng, Diệp Phong liếc qua những tên nay, cất tiếng tỏ vẻ khinh bỉ:

"Rác rưởi cũng dám chọc tới người ta thích!"

Xong rồi quay về hướng Kotonoha, bước đi.

Kotonoha đến bây giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần, vẫn còn đang chìm đắm trong cảnh Diệp Phong dùng sức mạnh siêu phàm nhanh chóng dọn dẹp năm tên kia. Nhưng nàng không thấy kinh sợ vì sự tàn nhẫn Diệp Phong, mà là vui mừng vì Diệp Phong đã rất tức giận, cho thấy hắn rất quan tâm đến nàng.

"Em không sao chứ?"Diệp Phong đến bên cạnh, hỏi nàng một cách ôn nhu. Kotonoha bị kéo về thực tế, nàng nhìn Diệp Phong mà mặt đỏ lên:

"Em, em không sao."

"Ừm."Diệp Phong dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bồng Kotonoha lên theo tư thế ôm công chúa.

"Để anh đưa em về nhà!"

"Thả em xuống, em tự đi được!"

"Bạch!" Diệp Phong vỗ một phát vào mông Kotonoha, ra vẻ giận dữ, nhìn nàng nói:

"Đùa gì thế, chân thế này mà đi được à? Nằm yên đó!"

Kotonoha nghẹn lời. Chốc sau mặt nàng đỏ lên, vùi đầu sâu vào ngực Diệp Phong, miệng lại nhếch lên mỉm cười, trong lòng vô cùng ngọt ngào, tùy ý cho Diệp Phong bồng mình đi.

Diệp Phong bồng Kotonoha đi ra ngoài đường cái, bắt một chiếc taxi rồi quay qua hỏi Kotonoha:

"Nhà em ở đâu để anh còn biết đường nhờ taxi chở về?"

Kotonoha đã lấy lại tinh thần, nhưng vẫn vùi vào ngực Diệp Phong, nói nhỏ:

"Nhà em ở xxx."

"Bác tài, xin chở bọn cháu đến địa chỉ xxx."

Trên đường đi cả hai vẫn giữ nguyên tư thế như thế. Diệp Phong bồng Kotonoha, Kotonoha thì vùi đầu, thỉnh thoảng lại ngóc đầu lên nhìn Diệp Phong, ngẫu nhiên thấy được ánh mắt hài hước của bác tài làm nàng xấu hổ vô cùng, cuối cùng không dám ngẩng đầu lên nữa.

"Đến rồi!" Diệp Phong xuống xe, trả tiền taxi rồi đi đến cổng nhà Kotonoha, thấy cửa đang khóa nên bảo:

"Đưa chìa khóa cho anh."

Kotonoha đưa tay vào túi lục lọi lấy ra một chùm chìa khóa đặt vào tay Diệp Phong, đợi Diệp Phong mở cửa. Vào đến nhà thì Diệp Phong đặt nàng lên ghế sô pha, hắn đi ra ngoài mua dụng cụ y tế, dặn dò Kotonoha không nên đi lung tung để tránh cái chân đau nặng thêm.

Đợi Diệp Phong ra khỏi cửa, Kotonoha mới dám ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đều là vẻ mê man, nàng không dám tin chuyện cả ngày hôm nay lại là sự thật.

Đầu tiên là bạn của mình bán đứng mình, rồi mình mém chút nữa bị cưỡng gian, mà lúc dầu sôi lửa bỏng Diệp Phong lại xuất hiện rồi cứu mình, hắn còn nói yêu mình nữa chứ. Có thể nói ngày hôm nay là ngày mà Kotonoha chịu nhiều kinh ngạc nhất trong cuộc đời.
Một lát sau, Diệp Phong đi mua đồ về thì thấy Kotonoha vẫn đang ngồi ngẩn người trên ghế sô pha, Diệp Phong mỉm cười đi lại gần nàng, mà Kotonoha cũng đã phát hiện Diệp Phong trở về nên tiếp tục cúi đầu, xấu hổ không biết nói gì.

"Để anh xem vết thương cho em."

Diệp Phong ngồi xuống dưới chân Kotonoha, gỡ giày của nàng ra, tuột luôn cái vớ da đen trong suốt một cách không khách khí. Kotonoha hơi ngượng ngập một tý, nhưng sau lại yên lặng. "Cả hai đều tỏ tình với nhau thì còn gì ngại nữa", Kotonoha nghĩ thế.

Sau khi loại bỏ chướng ngại vật, Diệp Phong mới thấy rõ vết thương của Kotonoha. Mắt cá chân bị sưng vù, bầm tím lên làm cho lòng người ta thương tiếc vô cùng. Cơn giận của Diệp Phong lúc nãy đã ép xuống bây giờ lại bùng lên, hắn hối hận vì mình đã quá nhẹ tay với bọn kia.