Chương 16: "Ăn" Sekai

Thần Vương Tong Manga

Chương 16: "Ăn" Sekai

Trong căn phòng của Diệp Phong, Sekai và Diệp Phong ngồi đối diện trên bàn ăn, Sekai như nghĩ đến gì đó nên mặt đỏ ửng, không có tinh thần ăn cơm. Diệp Phong không cần ăn mấy, nên hắn nhấm nháp vài cái cho có vị rồi nhìn Sekai. Diệp Phong gắp lấy một phần rau cho vào chén Sekai: "Ăn nhiều một chút, cả ngày hôm nay chắc em chưa ăn no đâu."
"Ừm." Sekai đỏ mặt lí nhí một tiếng rồi cặm cụi ăn, khóe mắt lơ đãng nhìn Diệp Phong. Thấy Diệp Phong ngừng ăn thì nàng hỏi:

"Sao anh không ăn?"

"Anh không đói, với lại nhìn em ăn là anh thấy no rồi!"

"Ba hoa!" Sekai gắt một tiếng rồi cũng gắp một miếng thịt cho Diệp Phong, Diệp Phong hiểu ý cười cười, cũng cúi đầu ăn.

Sau khi ăn xong thì Diệp Phong để cho Sekai dọn dẹp, một mình ngồi trên ghế sô pha hết sức nhàn nhã. Đợi Sekai dọn xong, Diệp Phong hỏi:

"Em không định về nhà à? Cô chú sẽ lo lắng đấy!"

"Ai cần anh lo, em chỉ muốn ở đây một tý thôi, anh nghĩ là em muốn ngủ luôn ở đây à?" Nói tới đây, Sekai lại đỏ mặt.

Diệp Phong thầm cười trong lòng: "Cô nàng này nói dối cũng không có nghề chút nào." Diệp Phong biết Sekai nói dối vì lúc nãy hắn đã bắt được một thoáng thấp thỏm, bối rối trong mắt Sekai, nhưng Diệp Phong cũng không có ý vạch trần, thức ăn đưa đến miệng hắn cũng không dại gì từ chối.

Hai người ngồi im lặng mười phút đồng hồ, không ai bắt chuyện trước làm không khí xung quanh hơi nặng nề. Chợt Sekai lên tiếng:

"Nếu em nói em muốn ở đây đêm nay thì sao?"

"Anh vui còn không hết nữa là, ha ha ha." Diệp Phong không ngạc nhiên, lại còn cười ha hả trả lời làm Sekai có cảm giác là mình bị trêu đùa. Nàng gắt giọng:

"Đùa với anh thôi, đừng có mơ, nếu như anh cầu xin thì…" Không nói hết câu, Sekai im bặt nhìn Diệp Phong, như đang chờ Diệp Phong hỏi "Anh cầu thì sao".

Nhưng mà ngoài ý muốn của nàng, Diệp Phong không nói gì cả mà mang ánh mắt vui vẻ nhìn nàng. Chống chọi được một lúc Sekai cũng tới cực hạn, bèn né tránh ánh mắt của Diệp Phong, cúi đầu xuống để Diệp Phong không thấy được vẻ mặt của nàng. Trong lòng nàng đang mắng: "Đồ đần, đồ đần."

Chợt nàng đứng lên: "Em đi về đây."

"Không tiễn." Diệp Phong hờ hững trả lời, còn xua xua tay làm như vẻ đuổi khách. Sekai bị thái độ của Diệp Phong làm cho tức điên lên. Nàng hừ một tiếng rồi đi ra ngoài, đến gần cửa thì chợt dừng lại: "Em đi đấy, đừng có mà đòi em ở lại." Nói ‘đi’ nhưng dường như nàng đang ám chỉ Diệp Phong thì đúng hơn.

Vẫn không thấy trả lời. Sekai thất vọng rồi, nàng lê bước đi về phía cửa, mắt đỏ lên, nước mắt sắp tràn mi. Nhưng mà chưa kịp đợi nàng đi qua cánh cửa đó, nàng đã bị một đôi cánh tay ôm chặt lại: "Anh đùa đấy, đêm nay ở lại với anh đi."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Sekai mỉm cười, ngửa đầu ra sau lưng, tựa lên bộ ngực rắn chắn của Diệp Phong. Diệp Phong thì tiên hạ thủ vi cường, đóng cửa, khóa chốt nhanh gọn lẹ. Sekai thấy động tác này của hắn thì cười hì hì lên:

"Anh làm như em sẽ chạy vậy?"

"Ai biết được, lỡ em hối hận thì sao?" Diệp Phong nhìn chăm chú vào mắt Sekai, nói. Sekai bị hắn nhìn thì mặt đỏ lên, đấm nhẹ vào ngực hắn một phát:

"Ai thèm chạy, đời này em là của anh rồi!"

"Thế…" Diệp Phong nổi lên tia giảo hoạt trong mắt: "Đêm nay ta động phòng đi." "A!" Diệp Phong bỗng dưng bồng Sekai lên làm nàng hết hồn, a một tiếng khẽ, sau đó nàng rúc vào ngực Diệp Phong. Diệp Phong đặt nàng lên giường, rồi hỏi:

"Em có suy nghĩ kỹ chưa?"

"Ưm." Sekai ưm một tiếng, nhắm mắt lại cho thấy quyết tâm của nàng.

Thấy mỹ nhân đã quyết định, Diệp Phong cũng không chần chờ gì nữa, bèn nằm đè lên Sekai, bắt đầu hôn vào đôi môi đỏ mọng của nàng.

Thân hình Diệp Phong như dán sát vào Sekai, đôi môi hung hăng hôn lên môi nàng, đầu lưỡi dò vào miệng nàng khuấy động. Tay hắn cũng không nhàn rỗi, nó dò xét khắp người nàng, rồi hắn cũng từ từ giải trừ võ trang trên thân hai người. Một thoáng trôi qua, Diệp Phong đã cởi gần hết quần áo cho mình và Sekai, trên thân hai người chỉ còn lại mỗi đồ lót. Sekai vẫn nhắm mắt như cũ, không dám mở ra, nhưng mà da của nàng đã đỏ lên, hơi thở dồn dập cho thấy nàng đã mê loạn rồi. Diệp Phong không chút do dự vùi đầu vào cổ nàng tham lam hít lấy mùi hương, rồi từ cổ hôn xuống vai, cuối cùng đến đỉnh tuyết phong của nàng, đồng thời tay hắn cũng đã lột bảo tầng bảo vệ bên trên của Sekai. Sekai tuy đã rơi vào trong mê loạn nhưng vẫn cắn môi không cho mình rên lên. Nhưng mà khi Diệp Phong hôn vào đỉnh núi nàng đã không kiềm chế được phải "Ưm"một tiếng, thanh âm này như phần mở đầu cho một khúc rên rỉ phía sau.

Thấy thời cơ đã thích hợp, Diệp Phong cho tay xuống dãy đất cấm của nàng. Khi mà tay Diệp Phong vừa chạm vào đó thì đã thấy thấm ướt một mảnh lầy lội. Bỗng nhiên Sekai la lên một tiếng "A a a a a" rồi ôm lấy Diệp Phong, cả người run rẩy không ngớt. Diệp Phong sửng sốt: "Đùa à, mới đây đã cao trào rồi? Thân thể nàng nhạy cảm đến thế ư?" Đợi cảm giác lần đầu tiên lên đỉnh của Sekai qua đi, Diệp Phong mới thò tay cởi quần lót nàng, nhưng mà khổ nổi lại bị vướng. Không đợi Diệp Phong làm gì, Sekai đã tự giác ưỡn mông lên coi như là hỗ trợ cho Diệp Phong.

Sau khi tự lột quần lót của mình, Diệp Phong nằm đè lên Sekai, vũ khí đã vào nòng chờ tiến tới. Diệp Phong xoa đầu Sekai, hôn mắt nàng:

"Sau lúc này, em sẽ là của anh."

"Phong, em mãi là của anh, đến đi." Sekai rên rỉ, Diệp Phong nhấn hông một phát.

Trong căn phòng vang lên một tiếng la đau đớn cùng vui sướng, kèm theo là tiếng nam nhân thở dài. Im lặng vài phút, khắp phòng bắt đầu vang vọng lại những âm thanh làm cho người ta sôi sục.