Chương 15: Lễ hội kết thúc Chương 15

Thần Vương Tong Manga

Chương 15: Lễ hội kết thúc Chương 15

Lần lượt, Diệp Phong đã nhảy với toàn bộ Setsuna, Sekai, Otome, chỉ còn mỗi Kotonoha thôi. Sau khi dẫn Setsuna về chỗ ngồi, Diệp Phong quay sang làm một tư thế mời với Kotonoha. Nhảy từ nãy đến giờ Diệp Phong đã đổ vài giọt mồ hôi trên trán, cái này là Diệp Phong cố tình, chứ nếu một người mà nhảy liên tục như hắn không lê lết cũng lạ. Để không khiến người khác kinh hãi quá, Diệp Phong đành phải làm rịn ra vài giọt mồ hôi. Nhưng Kotonoha lại không biết như vậy, nàng nghĩ là hắn đã mệt rồi nên cố tình lắc đầu từ chối.
"Ha ha, ta biết mà, hắn làm thế nào mời được nữ thần của lòng ta!"

"Đúng đúng, nữ thần làm sao để ý đến người phong lưu như hắn!"

Một đám con trai thấy thế hả hê cười lên, nhìn vui vẻ thế chứ không ai biết lúc thấy Diệp Phong mời Kotonoha thì chúng muốn đứng tim đâu. Thấy vậy, Kotonoha thở dài trong lòng rồi cười trêu chọc Diệp Phong.

Nhưng Diệp Phong không thèm để ý nhiều đến chúng, hắn nhìn Kotonoha hỏi:

"Sao em không muốn nhảy?" Diệp Phong biết là Kotonoha sẽ không bao giờ từ chối hắn, chắc là phải có lý do gì đó.

Kotonoha không trả lời lập tức mà lấy chiếc khăn tay thường dùng ra lau mồ hôi cho Diệp Phong, nàng nhẹ nhàng nói:

"Anh mệt rồi, em không cần đâu, em đã biết tâm ý của anh rồi."

Hành động này vượt quá sức tưởng tượng của vài người. Có những tiếng "rắc rắc "vang lên quanh sân, bọn con trai lúc nãy cười ha hả giờ đã hóa đá rồi, không tên nào kịp phản ứng.

Diệp Phong cũng bị lý do của Kotonoha làm cho sửng sốt, chợt hắn cười một cái, nắm lấy bàn tay Kotonoha đang lau mồ hôi cho hắn rồi nói:

"Anh không mệt, nhìn thế thôi chứ nhảy gấp mười lần anh cũng không mệt, đi ra nhảy thôi."

Không đợi Kotonoha trả lời, Diệp Phong đã kéo nàng ra sân nhảy rồi. Kotonoha ngượng ngùng nhưng cũng không phản đối, ôm lấy Diệp Phong rồi hòa mình vào nhịp điệu.

Mà lúc này, ở một góc nào đó lại đang có bạo loạn.

"Thả ta ra, ta phải giết hắn, giết hắn a!!!!!!!!!!!!" Một nam sinh la hét với một nam sinh đang ôm cứng mình lại.

"Hu hu hu, đời thật là bất công mà." Hai tên con trai khóc lóc ôm nhau, ai không biết chắc sẽ nghĩ là GAY ngay.

"Hà hà hà, hắn thường đi học giờ này, đến trường lúc này, đi qua đoạn đường này, chiếc xe này..., ta sẽ vẽ ra một kế hoạch hoàn hảo để giết hắn, hà hà." Một tên con trai tóc hai mái, đeo một cái kính gọng tròn dày cộm ngồi trong góc tường vẽ cái gì đó, không ai dám đến gần hắn hết.

"Bình bình bình." Gốc cây vừa nãy bị người khác đóng đinh con rối Diệp Phong giờ lại bu đầy thêm những con rối mới, những con rối này bị đóng dính cứng ngắc, còn có con bị xé cả vải vùng giữa hai chân nữa.

Tóm lại, tất cả bọn này chính là fan của Kotonoha. Nhiêu đây đủ để thấy Diệp Phong đã mang đến cho bọn hắn sự kích thích lớn chừng nào.

Mà fan của Sekai, Otome, Setsuna thì cười nhạo nhìn xem, ai bảo lúc trước bọn hắn chọc tụi này chứ.

Trong khi dưới sân trường còn đang nhốn nháo thì ở một căn phòng y tế, trên chiếc giường bệnh có một cặp đang quấn với nhau, phát ra những âm thanh khiến người ta phát sốt. Người con trai chính là Makoto, mới trải nghiệm trái cấm, Makoto đã bộc lộ bản chất xấu xa của mình trong suy nghĩ: "Thì ra làm việc này thoải mái thế đấy, mong sao có nhiều người hơn để ta làm. Đúng rồi, Kotonoha, dù gì cô ta cũng đã qua tay bọn côn đô rồi mà. Không biết mai cô ta có đi học không, để mình còn kiếm cớ mà tiến hành nữa. Oa ha ha ha ha ".

Lại nói đến bọn người Diệp Phong, sau khi nhảy hết một lượt rồi thì cùng dắt tay nhau ra về. Do Sekai yêu cầu có chuyện riêng cần nói nên Diệp Phong đành đi theo Sekai về nhà. Nhưng sau khi chia tay ba người kia, hai người đi trên đường mà không ai nói với ai lời nào cả. Diệp Phong cũng nghĩ nàng ngượng nên đưa tay ra kéo lấy eo nàng dựa vào người hắn, Sekai bỗng nhiên bị đột kích thì hết cả hồn, nàng "a"nhỏ một tiếng rồi dựa luôn trên người Diệp Phong. Cả hai giữ tư thế đó đi được một đoạn nữa thì Sekai mới có dũng khí mà hỏi:

"Phong?"

"Sao?"

"Hôm nay anh định về nhà à?"

"Ừm," Thật ra Diệp Phong định qua nhà Kotonoha, ai ngờ lại có Kokoro nên hắn bể kèo, đành phải về nhà thôi.

Ngập ngừng hồi lâu, Sekai mới nói:

"Em qua nhà anh tý nhé? Còn sớm mà." Nói xong nàng đã đỏ mặt lên không dám nhìn Diệp Phong. Diệp Phong không trả lời gì cả, mà ôm Sekai chặt hơn, đủ để Sekai hiểu ý nghĩ của hắn rồi.

Đến của nhà Diệp Phong, hắn mở cửa ra, kéo Sekai vào nhà. Đợi Sekai ngồi vào chỗ xong hắn mới hỏi:

"Em chưa ăn tối đúng không, để anh nấu cho em ăn nhé?"

"Dạ." Chắc có lẽ là ở nhà chỉ có hai người, mà còn là người con trai mình thích nên Sekai khá xấu hổ, chỉ dạ khẽ một tiếng rồi không nói gì thêm. Diệp Phong cười cười, để Sekai ở đó rồi đi vào bếp nấu ăn.

Đợi Diệp Phong đi rồi Sekai mới ngẩng đầu lên nhìn, thấy bóng lưng Diệp Phong đang làm bếp thì nàng mỉm cười: "Xưa nay chắc chỉ có Phong là chịu làm bếp như thế thôi." Sau đó nàng nhìn khắp căn phòng, nhìn một hồi nàng nhịn không được mà nổi lòng tò mò lên. Cả căn phòng vô cùng ngăn nắp, nhưng lạ cái là đồ đạc cứ như chưa ai di chuyển gì cả, y như một tháng trước nàng đến chơi vậy. Thật ra thì Diệp Phong cũng ít dùng đến cái gì, có khi ở nhà một mình hắn cũng không ăn uống, dù sao thì cơ thể hắn không cần ăn để sống mà. Đồ đạc thì hắn cũng ít cần dùng tới, nên mọi vật trong nhà có cũng như không.