Chương 11: Sáng sớm ấm áp của Kotonoha

Thần Vương Tong Manga

Chương 11: Sáng sớm ấm áp của Kotonoha

Sáng ngày thứ hai, trong một căn phòng bề bộn, quần áo vứt đầy sàn nhà, có một thân thể tr��
Sau khi dọn dẹp sơ qua rồi mặc đồ vào, Kotonoha khập khiễng đi ra ngoài, vừa đi vừa lầm bầm: "Tên khốn kia chả biết lo lắng cho mình gì cả, hại mình giờ phải đi lại như thế này đây." Đang đi, chợt Kotonoha nghe tiếng động từ trong bếp truyền ra, nàng ngẩn người, sau đó trong mắt hiện lên cảm giác vui sướng. Nàng đi từ từ lại phòng bếp, thấy Diệp Phong đang nấu ăn ở đó. Kotonoha không quấy rầy hắn, chỉ nhìn bóng lưng của hắn đang chuyên chú nấu ăn mà trong lòng ngọt ngào, ngắm cả buổi thì nàng mới nhớ tới phải đi rửa mặt nên vội quay về hướng toilet, nhưng mà hình như nàng quên vết thương của mình nên nó đột ngột đau nhói lên làm nàng "A"một tiếng khẽ.

Diệp Phong đang nấu ăn định bồi bổ cho Kotonoha, dù sao thì đêm qua là lần đầu tiên của nàng mà làm quá kịch liệt nên hắn cũng rất lo lắng. Chợt Diệp Phong nghe một âm thanh vang lên thì quay đầu lại, lại thấy Kotonoha một tay chống tường, mày cau lại có vẻ rất đau đớn thì hắn chạy đến.

"Kotonoha, sao em lại ra đây, sao không ngủ thêm chút nữa? Đang có vết thương trong người mà!"

Kotonoha nghe câu đầu thì trong lòng ấm áp, nghe nửa câu sau thì lại xấu hổ mặt đỏ rần. Nàng liết mắt nhìn Diệp Phong mà nói:

"Là ai gây ra mà giờ còn hỏi?"

Diệp Phong xấu hổ sờ sờ mũi cười. Rồi hắn dìu Kotonoha xuống ghế sô pha, ôn nhu nói:

"Ngồi ở đây đi, đồ ăn sắp có rồi!"

"Ừm "Kotonoha mỉm cười nói khẽ một tiếng. Diệp Phong cười rồi đi xuống phòng bếp lo thức ăn còn đang dở, còn Kotonoha thì nhìn theo bóng lưng hắn một cách si ngốc.

Mười phút sau, đồ ăn đã được dọn ra đầy bàn. Diệp Phong tựa hồ rất hài lòng với thành quả của mình, hắn vui vẻ vừa gắp thức ăn cho Kotonoha vừa nói:

"Vợ yêu, thử xem tay nghề của anh thế nào?"

Nghe Diệp Phong gọi mình "vợ yêu "thì Kotonoha vừa vui vừa tức vừa thẹn, lại vừa buồn cười, nàng không từ chối thức ăn Diệp Phong gắp cho mình, gắp từng thứ lên ăn. Nếm thử xong thì Kotonoha cũng khá giật mình, khen Diệp Phong:

"Không ngờ anh là con trai mà cũng làm bếp khá thật."

"Ha ha, lúc trước anh thường ở nhà một mình nên cũng tự tập nấu ăn, may mà em không chê, nhưng mà muốn ăn thức ăn của anh nấu không dễ đâu nhé, thù lao là em phải nấu một đời cho anh ăn đấy." Diệp Phong vừa nói vừa dâm đãng nhìn Kotonoha. Mặt Kotonoha đỏ ửng đến nỗi muốn bốc khói: "Hắn nói thế có nghĩa là cầu hôn phải không nhỉ?" Nàng không dám nhìn Diệp Phong nữa mà cặm cụi cúi đầu ăn.

Sau khi ăn xong, Diệp Phong dọn dẹp hết thức ăn rồi lấy một bộ trà ra để Kotonoha pha trà, dù sao Diệp Phong cũng không biết trà đạo là gì, mà Kotonoha thì lại rất rành những thứ này nên hắn nhường "vinh dự" ấy lại cho nàng.

Ngồi nhấm nháp trà do Kotonoha pha, Diệp Phong nhìn Kotonoha nói: "Ăn xong thì em vào ngủ thêm đi, để anh qua lớp xin phép nghỉ giúp cho."

Kotonoha giật mình nhìn Diệp Phong, nói:

"Tại sao phải nghỉ học, ngày mốt là lễ hội trường rồi!"

"Em nhìn em xem, đi đứng có được không mà đòi đi học? Chẳng lẽ em muốn anh bồng đến trường à?"

Mặt Kotonoha đỏ lên, chưa kịp nói gì thì Diệp Phong bỗng dưng đứng dậy, đi đến bên nàng. Trong ánh mắt kinh ngạc của Kotonoha, Diệp Phong bồng nàng lên đi về hướng phòng ngủ, sau đó đặt nàng lên giường, đắp chăn lên rồi hôn má nàng một thoáng:

"Ngoan, nghỉ một ngày thôi mà, chiều nay anh sẽ qua thăm em!"

Kotonoha "ưm "một tiếng rồi nhắm mắt lại, Diệp Phong cười cười, yêu thương vuốt ve tóc nàng một thoáng rồi đi ra ngoài, mà lúc Diệp Phong quay lưng đi ra thì Kotonoha đã mở mắt ra nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng tràn đầy ý nghĩ yêu thương. Đợi nghe tiếng khóa cửa rồi thì Kotonoha mới nhắm mắt trở lại, mỉm cười thõa mãn đi vào giấc ngủ.

Diệp Phong sau khi đi ra khỏi nhà của Kotonoha thì đi một đoạn đường, đến một góc nhỏ không người sau hắn lại dùng Phi lôi thần thuật về đến nhà mình. Nhìn xung quanh một tý, Diệp Phong lại thay quần áo rồi đi đến trường.

Sau khi đến phòng giáo viên để đưa giấy phép xin nghĩ cho giáo viên lớp Kotonoha thì Diệp Phong quay về lớp mình. Vào đến lớp, Diệp Phong nhìn quanh một vòng thì thấy ba nàng Sekai, Otome, Setsuna đang ngồi tán gẫu ở bàn học của hắn, Diệp Phong cười một tiếng, lặng yên không một tiếng động đi đến bên các nàng nghe các nàng nói chuyện:

"Tên đáng ghét này chả biết hôm qua đi đâu, tớ khó khắn lắm mới lừa cha mẹ cho ra ngoài, ai ngờ đến nhà hắn thì không có ai cả!" Sekai cằn nhằn.

"Hì hì, cậu nói ai đáng ghét, có mà thương không hết còn bày đặt, chắc là tiếc hận hôm qua không được đú đởn riêng vơi chàng chứ gì?" Otome nói, Setsuna vốn là người trầm tĩnh ít nói nên cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt "tớ hiểu mà" nhìn về phía Sekai.

Bị nói toạc ý nghĩ trong lòng, mặt Sekai hồng lên không có lời nào phản bác. Thấy Otome và Setsuna đang định lấn tới trêu chọc Sekai thì Diệp Phong bỗng ho một tiếng.

Ba cô gái bị tiếng ho làm giật mình, quay qua thì thấy Diệp Phong đang cười cười nhìn bọn mình. Cả ba cũng không sợ Diệp Phong nghe lén gì cả, dù sao cũng là người của hắn rồi nên ngại gì nữa.

Sekai quay qua nhìn Diệp Phong, chất vấn:

"Hôm qua anh đi đâu thế? Em qua nhà anh mà thấy vắng teo!"

Cặp mắt Diệp Phong xoay mòng mòng, cuối cùng cũng quyết định nói thật. Dù sao cũng sẽ là chị em của nhau, nên nếu giấu chuyện Kotonoha với bọn Sekai các nàng thì sẽ không hay.

"Hôm qua anh đi đường thì gặp Kotonoha đang bị người khác bắt nạt, thế là anh ra tay giúp cô ấy, rồi cô ấy bị thương nên đi không được, anh phải cõng cô ấy về, thế thôi!"

"Ồ, anh hùng cứu mỹ nhân nha, thế có được mỹ nhân tâm không thế chàng anh hùng?" Otome trêu chọc. Mà Sekai cùng Setsuna cũng tò mò nhìn về Diệp Phong.

Thấy ba cô nàng nhìn mình chăm chú, Diệp Phong cũng phải xấu hổ, vuốt vuốt mũi gật đầu một cái. Ba cô gái thấy Diệp Phong xác định thì sửng sốt, sau đó Otome mở miệng châm chọc:

"Biết ngay mà, tên sắc lang này làm sao bỏ cơ hội tốt thế được cơ chứ!" Giọng nói mang một tý vị chua, dù sao Otome cũng chưa bao giờ được Diệp Phong cứu giúp hay cõng đi gì cả nên ghen tỵ là phải.

Setsuna thì gật đầu đồng ý với Otome, còn nhìn Diệp Phong nói một câu "Sắc lang "làm Diệp Phong cười khổ không thôi.