Chương 15: Trộm ấn.

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 15: Trộm ấn.

Chương 15: Trộm ấn.

Phạm Văn Trị và Phạm Văn Định sau khi xem mật chỉ xong, cả hai anh em đều liếc nhìn nhau hít sâu một hơi, nội dung trong mật chỉ quả thật là chấn động, nếu đúng như những gì mà Cảnh Thịnh nói, nhà Tây Sơn thật nguy lắm thay. Lúc này, Phạm Công Hưng cũng đã phục hồi cảm xúc, xốc lại tinh thần, ông hỏi hai đứa con:

-Các con thấy thế nào?

Phạm Văn Trị ngẫm nghĩ chốc lát, sắc mặt cảnh giác?

-Chuyện này thật đáng ngờ, Bệ hạ dù sao vẫn còn nhỏ thì sao có thể nghĩ ra những chuyện như thế này, có khi nào đây là âm mưu mà Bùi Thái Sư thiết kế để lừa cha con chúng ta hay không?

Phạm Văn Định nghe Phạm Văn Trị nói như vậy thì liền gật đầu đồng ý, người anh này của gã mặc dù thường ngày trong có vẻ lông bông nhưng mà khi đụng đến chuyện chính sự thì đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Phạm Công Hưng cũng không vội cho ý kiến mà nhíu mày trầm tư, sau một khoảng thời gian suy nghĩ liền quả quyết lắc đầu:

-Hai con yên tâm, việc này trăm phần trăm không phải là âm mưu của Bùi Thái Sư mà đúng là thánh ý của Bệ hạ!

Phạm Văn Định thắc mắc:

-Lý do nào mà cha dám khẳng định như vậy?

Phạm Công Hưng vuốt râu trả lời:

-Thứ nhất, mật chỉ này là do Lê Văn Hưng đưa đến cho cha, y là người cùng phe với chúng ta, tính tình thẳng thắng từ trước đến nay luôn luôn không ủng hộ và hùa theo Bùi Thái Sư bởi thế cho nên Bùi Thái Sư rất là căm tức luôn luôn muốn giết y để lập uy. Thứ hai trong này có nói đến một số việc năm xưa mà chỉ có cha cùng với cô của các con là Chánh cung hoàng hậu Phạm Thị Liên mới biết được. Thứ ba, Bệ hạ cũng không ép buộc chúng ta mà nói chúng ta dựa theo tình thế mà hành động nếu như thấy nguy hiểm thì có thể lập tức thu tay.

Phạm Văn Trị sau khi nghe Phạm Công Hưng nói xong, nhận thấy chuyện này không phải là một cái bẫy nhằm vào gia tộc họ Phạm thì mới tạm thời cảm yên tâm, trong lòng nhẹ nhàng hơn một chút, thế nhưng sắc mặt y thì vẫn giữ vẻ ngưng trọng như cũ:

-Nếu đã không phải là âm mưu thì rất tốt, chỉ là cử động đột ngột lần này của bệ hạ quả thật khiến cho con không thể không nghi ngờ cho được bởi vì trước kia ngài là một người hoàn toàn khác hẳn mà nay chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi lại có thể hoàn toàn thay đổi thì thật là khiến cho người ta cảm thấy khó tin.

Phạm Công Hưng hiểu rõ ngụ ý mà Phạm Văn Trị muốn nói tới, trước kia tính tình của Cảnh Thịnh thật đúng là không chịu nổi, bao nhiêu trung thần rơi rớt hàm oan cũng là vì hắn nhưng mà hiện tại Cảnh Thịnh bỗng dưng chuyển biến thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp, chuyện này quả là khiến cho lòng người cảm thấy kinh ngạc, ông ra hiệu cho y dừng lại:

-Được rồi, trước khác sau khác, dù sao Bệ hạ cũng là hậu duệ của Quang Trung Hoàng Đế hơn nữa lần này ngài đã gọi cha một tiếng "cậu" thì cha không thể không đứng ra, trước kia cha đã phụ lời ủy thác của cô các con thì bây giờ cha phải bù đắp lại.

Phạm Văn Định và Phạm Văn Trị hai mặt nhìn nhau, bọn họ biết trong lòng Phạm Công Hưng từ trước đến giờ vẫn luôn cảm thấy có lỗi với người cô Phạm Thị Liên, bây giờ đây một khi có cơ hội gỡ bỏ khúc mắc trong lòng cho dù biết khó thì chắn chắn Phạm Công Hưng cũng sẽ làm, bọn họ cũng không phản đối bởi vì đây cũng là cơ hội để nhà họ Phạm nâng cao thêm một bước địa vị ở trong triều đình, cuối cùng, ba cha con cùng nhau ở trong phòng mật đàm cho đến rất lâu.

Trong lúc Phạm Công Hưng cùng với hai con trai mật bàn với nhau thì trong Hoàng Cung lại không hề yên tĩnh, Ngự Thiện Phòng nằm ở phía Bắc Hoàng Cung, không hiểu tại sao lại đột nhiên bốc cháy, khói bốc lên nghi ngút. Thế lửa dữ dội chỉ trong tích tắc đã hóa thành một trận lửa lớn cháy lan sang các dãy phòng ốc khác rất là nguy hiểm.

Lúc này, tại một góc hẻo lánh của Hoàng Cung, quan nội thị Vũ Tâm Can đang đứng chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu nhìn ngọn lửa hừng hực trong đêm soi tỏ một góc trời, sắc mặt y đầy vẻ âm trầm, ánh lửa phản chiếu vào trong đáy mắt của y cứ như là một con ác quỷ đang reo hò nhảy múa, chẳng biết là y đang nghĩ tới điều gì, thoạt nhiên từ trong bóng tối có một gã thái giám trẻ tuổi bước ra, sắc mặt tái nhợt nói:

-Bẩm quan lớn, con đã theo làm lời ngài dùng dầu trợ thế lửa ít nhất một canh giờ mới có thể dập tắt được, mong ngài giữ lời tha cho cha mẹ và đứa em gái của con.

Quan nội thị Vũ Tâm Can nghe gã nói xong, liền xoay người lại mỉm cười:

-Rất tốt, ta sẽ giữ lời hứa của mình, không những sẽ tha cho cả nhà của ngươi mà còn cấp cho trăm lượng bạc, các ngươi nhất định phải cao chạy xa bay, trốn cho thật kỹ.

Gã thái giám trẻ nghe xong lấy làm vui mừng, liên tục cảm tạ, Vũ Tâm Can ra vẽ không kiên nhẫn:

-Được rồi, mau đi theo ta lấy bạc rồi xuất cung.

Vũ Tâm Can tiến lại gần gã thái trẻ, thấy gã còn đang trong trạng thái vui mừng nên không đề phòng gì, đột nhiên y bạo khởi hai tay kẹp cổ gã thái giám trẻ bẻ cái "rắc", gã thái giám trẻ thân hình liền xụi lơ, đôi mắt trợn trừng chết không cam lòng. Vũ Tâm Can lấy một cái bao bố đã chuẩn bị sẵn, trùm lấy xác của gã thái giám trẻ sau đó cột thêm mấy hòn đá nặng nề, cuối cùng vứt cái xác xuống một cái giếng bỏ hoang ở gần đó. Làm xong hết thảy, Vũ Tâm Can mới chỉnh đốn quần áo chạy đến Cần Chánh Điện, vẻ mặt hoảng hốt.

Cần Chánh Điện là nơi Cảnh Thịnh làm việc và phê duyệt tấu chương của bá quan, nơi đây được cấm quân canh gác rất là nghiêm ngặt, giờ phút này bốn gã cấm quân trực ban đang mở to mắt nhìn về phía bắc hoàng cung, ở nơi đó ánh lửa soi sáng tận trời, tiếng người la hét vang vọng, đương lúc trong lòng bốn người do dự không biết có nên chạy sang cứu lửa hay không thì liền trông thấy quan nội thị Vũ Tâm Can cùng Bùi Thái Sư chạy đến, y nhìn thấy bốn người liền quát:

-Các ngươi còn đứng đây làm gì? Không mau chạy sang bên kia phụ mọi người dập lửa nếu không thể dập lửa một cách nhanh chóng, thế lửa sẽ lan đến tẩm cung gây nguy hiểm cho Bệ Hạ!

Bốn người cấm vệ mấy mặt nhìn nhau, một người trong đó tiến lên đáp:

-Quan nội thị thông cảm cho, bốn anh em chúng tôi có chức trách tại thân nếu mà tự ý bỏ vị trí chỉ sợ cấp trên truy cứu.

Bùi Thái Sư không kiên nhẫn trợn mắt lớn tiếng:

-Tính mạng Bệ Hạ lớn hay nhiệm vụ của các ngươi lớn, mau đi đi, ta sẽ thay các ngươi trông coi nơi này cho đến khi các ngươi trở lại.

Bốn người nhìn thấy Bùi Thái Sư đứng ra cam đoan, biết người này là cậu và cũng là thân tín của Bệ Hạ thì trong lòng cũng thấy yên tâm, liền không do dự nữa kéo nhau đi dập lửa.

Đợi mấy người đi hết, Vũ Tâm Can cẩn thận quan sát bốn phía, sau khi xác nhận là không có ai mới gật đầu ra hiệu cho Bùi Đắc Tuyên. Bùi Đắc Tuyên hiểu ý nhanh chân bước vào phía bên trong Cần Chánh Điện, Vũ Tâm Can đứng ngoài cửa canh gác. Bùi Đắc Tuyên rất là quen thuộc nơi đây, y không chút chần chờ đi thẳng đến chiếc bàn mà Cảnh Thịnh hay ngồi, ở trên bàn có để một chiếc hộp màu đỏ chữ vàng, bốn phía xung quanh họa rồng họa phượng rất là tinh tế.

Bùi Đắc Tuyên tay hơi run mở hộp ra, chỉ thấy có một chiếc ấn vàng lẳng lặng nằm trong đó, đây là chiếc ấn của Hoàng Đế chuyên dùng để ấn lên đóng dấu phê duyệt chiếu chỉ và tấu chương của các quan. Bùi Đắc Tuyên nhanh chóng móc từ trong ngực áo ra một cuộn thánh chỉ dệt bằng vải vàng sau khi trải rộng ra liền cầm lấy chiếc ấn bên trong hộp đóng lên trên đó một cái dấu đỏ chót, làm xong hết thảy y cuộn thánh chỉ lại cất vào trong ngực áo, cẩn thận trả chiếc ấn vào trong hộp, thở phào một hơi nhẹ nhõm đi ra ngoài điện, đứng cạnh Vũ Tâm Can gật đầu ra hiệu mọi chuyện đã thành với gã, sau đó cả hai người giả vờ giả vịt đứng gác đợi cho bốn người cấm vệ trở lại.

Nghĩ đến cũng là nghẹn khuất cho Bùi Đắc Tuyên, nếu là trước đây, lúc Cảnh Thịnh còn bị y nói gì nghe nấy thì chuyện như đêm hôm nay sẽ không có xảy ra, đường đường là Thái Sư một nước mà lại cứ phải làm việc lén lút như đi ăn trộm, tất cả là do tính tình của Cảnh Thịnh hôm nay đã thay đổi trở nên khó lường khiến cho Bùi Đắc Tuyên không dám mạo hiểm.

Hổ chết vẫn còn uy, Cảnh Thịnh dù sao cũng là vua của một nước một khi sự việc không nắm chắc trong tay thì Bùi Đắc Tuyên vẫn còn chưa dám công khai trực tiếp thách thức uy quyền của Hoàng Đế, Tào Tháo năm xưa cũng chính là như vậy cho dù quyền khuynh thiên hạ nhưng cũng chỉ dám xưng hai chữ "Thừa Tứơng".

Lửa cháy suốt một canh giờ thì cũng bị dập tắt, Bùi Thái Sư nhanh chóng rời đi đến vấn an Bùi Thái Hậu để lấy cớ cho mình. Hoàng Cung lúc này được vô số cấm vệ bảo vệ chặt chẽ, phía bên ngoài Hoàng Cung, Võ Đình Tú và Ngô Văn Sở thống lãnh Tả Vệ Doanh và Hữu Vệ Doanh chạy đến hộ giá, cả Kinh Thành lập tức lâm vào tình trạng giới nghiêm. Các trọng thần tụ tập trước cửa Hoàng Cung lo lắng sốt ruột, đám cháy này đột phát quả nhiên rất bất thường. Phạm Công Hưng cùng với hai con trai cũng giục ngựa đến, ba người giáp trụ chỉnh tề như lâm đại địch, trong lòng cả ba người đều vô cùng lo lắng cho an nguy của Cảnh Thịnh

Đám người đợi trong chốc lát liền thấy cửa cung chậm chạp mở ra, có thái giám tiến đến tuyên chỉ cho mọi người vào điện chầu, các quan lục tục sắp hàng vào chầu, lúc bước vào trong đại sảnh đã thấy Cảnh Thịnh chỉnh tề ngồi ở trên ngai vàng, thấy nhà Vua không có việc gì cả đám đều thở ra một hơi nhẹ nhõm. Bá quan sau khi thi lễ quân thần liền ân cần hỏi thăm Cảnh Thịnh, Cảnh Thịnh cũng trấn an mọi người, lát sau Bùi Thái Hậu cùng với Bùi Thái Sư đồng thời xuất hiện, Cảnh Thịnh ngoái đầu nhìn về phía Bùi Đắc Tuyên, khóe miệng khẽ nở nụ cười khẩy, nơi đáy mắt lấp lóe tinh quang.